Chào Buổi Sáng, U Linh Tiểu Thư

Chương 59

Editor: Tiểu Anhh

Đụng đến eo là chuyện lớn, là chuyện liên quan đến hạnh phích cả đời của .

Lê Nhan không dám coi thường, vội vội vàng vàng đỡ Mạc Trăn lên ghế sofa, để cho anh nằm úp sấp lên mặt ghế. Sau đó lại lục tủ dưới TV lấy lọ thuốc rượu ra, dựa theo chỉ dẫn trong tờ hướng dẫn bắt đầu xoa bóp cho Mạc Trăn.

Hai tay vừa đặt lên eo Mạc Trăn, Mạc Trăn lại không kìm được "ừm" một tiếng, ngay cả cơ thể cũng run lên.

Lê Nhan sợ đến mức vội vã thu tay về: "Sao vậy anh? Rất đau à?"

"Không phải..." Chỉ là có chút thoải mái...

"Vậy... em tiếp tục nhé?" Tay Lê Nhan lẹ nhàng phủ lên eo Mạc Trăn, trước kia cô và mẹ có học qua về mát xa, bây giờ vừa nhớ lại thủ pháp, vừa khống chế lực đạo, miết lên eo anh.

Mạc Trăn khép mắt lại, cảm thụ một đôi bàn tay mềm mại đang xoa xoa bóp bóp liên tục trên người mình, chu du khắp nơi, quả thật chính là đang... khiêu khích. Mà tệ nhất là, theo đôi tay càng lúc càng đi xuống kia, anh cảm thấy cơ thể mình... giống như nổi lên chút ít phản ứng không nên nổi.

May mà lúc này đang nằm sấp.

Mạc Trăn dúi đầu vào trong gối, môi mím thật chặt, sợ âm thanh của mình tiết lộ ra cảm xúc khó nhịn.

"Lực đạo này có được không?" Một bên Lê Nhan làm tròn bổn phận ấn ấn lên eo Mạc Trăn, một bên hỏi ý kiến của anh. Yết hầu Mạc Trăn động động, từ trong kẽ răng nặn một chữ: "Ừ..."

Âm thanh trầm thấp rầu rĩ, từ trong gối truyền ra có hơi sai lệch, nhưng lại hấp dẫn chết người.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lê Nhan hồng hồng, động tác trên tay lại không ngừng lại: "Xin lỗi..." Nếu vừa rồi cô không làm ra phản ứng lớn như vậy, anh cũng sẽ không đụng đến eo.

Mạc Trăn trầm mặc một lát, hơi nghiêng đầu, lộ ra non nửa gương mặt: "Em có biết đối với đàn ông eo rất là quan trọng không?"

Lê Nhan: "..."

"Em làm tổn thương tới vòng eo quý báu của tôi, chỉ một câu xin lỗi là xong hả?"

Lê Nhan: "..."

"Vậy anh muốn thế nào?"

"Ít nhất em phải bồi thường tôi." Mạc Trăn trả lời thật nhanh, tựa như đang đợi cô hỏi như vậy.

Miệng Lê Nhan giật giật, mơ hồ có dự cảm xấu: "Bồi thường thế nào?"

"Bồi thường thịt." 

...

Cô không nghe thấy gì hết.

"Trăn Trăn." Đột nhiên ở sau người Lê Nhan gọi anh một tiếng, Mạc Trăn bị ấn rất thoải mái, miễn cưỡng đáp lại cô một chữ "ừ?"

"Em vừa mới tra xong, đụng đến sau thắt lưng không thể làm sinh hoạt thể lực, đặc biệt là vùng eo có liên quan đến sinh hoạt thể lực."

Vùng eo có liên quan đến sinh hoạt thể lực.

Eo có liên quan đến sinh hoạt thể lực.

Sinh hoạt.

Mạc Trăn: "..."

# Cầu chết khẩn cấp #

Xoa bóp nửa giờ, phản ứng không nên có của Mạc Trăn dần dần biến mất, mà tay Lê Nhan cũng đến mức cực hạn. Liếc qua Lê Nhan ở bên cạnh đang thả lỏng cánh tay, Mạc Trăn cảm thấy mình phải sớm hồi phục ‘sinh hoạt thể lực’ có liên quan đến eo: "Em gọi điện cho Đường Cường, bảo anh ta ngày mai giúp tôi sắp xếp với một chuyên gia vật lý trị liệu."

"Vâng." Lê Nhan xem đồng hồ, lúc này cũng đã hơn ba giờ, chắc chắn Đường Cường đã ngủ rồi, để sáng mai gọi cho anh ta vậy.

Hai người mỗi người lên lầu, Lê Nhan không yên tâm dặn dò mấy câu mới trở lại phòng ngủ mình.

Nằm trên giường, lại không thể nào ngủ được.

Chỉ cần vừa nhắm mắt lại, trong đầu lại hiện lên từng thớ da xinh đẹp, hai chân thẳng tắp thon dài, còn có hơi thở nóng bỏng đến đốt người của Mạc Trăn.

Lò luyện ngục ở nhân gian, đúng là lò luyện ngục ở nhân gian mà! So với tấm poster trên đầu giường còn "luyện ngục" hơn!

Chợt ngồi bật dậy ở trên giường, Lê Nhan cầm điện thoại lên tìm dãy số của Đường Cường, gọi đi.

Điện thoại Đường Cường không tắt máy, Lê Nhan nghe tiếng "tút tút" trong điện thoại, kiên nhẫn chờ đối phương bắt máy. Đại khái là trước một giây điện thoại sắp tự động treo máy, rốt cuộc Đường Cường cũng nhận điện thoại: "Có chuyện gì?"

Giọng anh ta nghe có vẻ rất không tốt, lộ ra vẻ bực tức và thiếu kiên nhẫn nồng nặc.

Lê Nhan cong cong khóe miệng, ngay cả giọng nói cũng ngọt hơn tám độ: "Chào buổi tối Đường đổng, vừa rồi Mạc Thiên Vương không cẩn thận đụng đến eo, bảo anh ngày mai giúp anh ấy hẹn với một chuyên gia vật lý trị liệu."

Đường Cường: "..."

Đây con bà nó chính là có bao nhiêu kịch liệt chứ! Ngay cả eo cũng đụng đến!

Đường Cường lặng im thật lâu, mới khó khăn phun ra ba chữ: "Tôi biết rồi."

"Vậy Đường đổng ngủ ngon." Lê Nhan mỹ mãn cúp điện thoại, chỉ chừa lại Đường Cường một mình bên đầu kia điện thoại hỗn loạn.

Chuyện này nhất định phải nói ngay bây giờ ư? Chính bọn họ "sướng", còn không để cho anh ngủ?

Làm ra loại chuyện sét đánh này ngày mai bọn họ còn dám ra cửa!

Đường Cường dồn sức tắt điện thoại, vứt sang một bên, lại cuốn chăn cắm xuống giường.

Sáng sớm ngày thứ hai, Lê Nhan rửa mặt xong đi ra khỏi phòng, đã thấy Mạc Trăn ngồi ở dưới ăn sáng.

Dáng vẻ cao quý ưu nhã kia, đâu giống người eo tàn.

"Chào buổi sáng, Trăn Trăn." Lê Nhan ngáp một cái, ngồi xuống cái ghế trống đối diện anh: "Eo của anh khá hơn chút nào chưa?"

Nghe thấy chữ "eo", sắc mặt Mạc Trăn bỗng chìm xuống: "Khá hơn nhiều rồi, sẽ không ảnh hưởng đến buổi quay ngày hôm nay đâu."

Chỉ là ảnh hưởng đến sinh hoạt tính phúc của anh thôi.

"Vậy tốt quá rồi, nhất định là bình thường anh không mấy rèn luyện, cho nên xương mới xốp như vậy."

Mạc Trăn: "..."

Đấy hoàn toàn là do sức lực của em quá lớn lại đẩy quá đột ngột có được không!

Tuy trong lòng phỉ nhổ như vậy, nhưng Mạc Thiên Vương vẫn quyết định chờ sau khi eo khỏi hẳn, mỗi ngày phải rèn luyện ít nhất phải một giờ, triệt để ngăn chặn bi kịch này phát sinh lần nữa.

Thấy Mạc Trăn chỉ lo cắm đầu ăn, lúc này Lê Nhan mới chú ý đến một cái lồng bánh bao tinh xảo trên bàn: "Bánh bao hấp của quán Bánh Bao Nương Nương! Anh mua lúc nào thế Trăn Trăn?"

"Sáng sớm hôm nay, không phải em muốn ăn ư?" Buổi sáng anh cố ý dậy thật sớm, đi mua lồng bánh bao hấp này. Được rồi, mặc dù căn bản là buổi tối anh không có ngủ, căn bản là không tồn tại vấn đề có dậy hay không,

Chỉ có điều là Lê Nhan thật sự vui thích.

"Trăn Trăn anh thật tốt!" Cô cho rằng Mạc Trăn sẽ không thấy bình luận của mình, không nghĩ tới anh không chỉ không thấy, lại còn mua cho mình, "Cám ơn anh Trăn Trăn!"

Con mắt Mạc Trăn khẽ nhúc nhích, hơi mất tự nhiên nhấc sữa bên cạnh lên uống, "Tôi eo xốp còn giúp em đi mua, em nói một câu cám ơn liền đuổi tôi đi?"

Lê Nhan gặm bánh bao trong tay xong, nhìn về phía Mạc Trăn: "Vậy anh muốn thế nào?"

"Ít nhất phải hôn tôi một cái."

Vốn là anh chỉ thuận miệng nói ra, không ngờ Lê Nhan thật sự đứng lên, đi tới bên anh, mái tóc dài quét qua chóp mũi anh, xúc cảm mềm mại từ trên gò má truyền tới: "Cám ơn Trăn Trăn."

Âm thanh cô mềm mại, giống như bọc một lớp đường vậy, ngọt ngào không tưởng được.

Mạc Trăn ngơ ngẩn trong nháy mắt, thấy đối phương xoay người rời đi, dường như là theo bản năng bắt được tay cô, sau đó kéo, Lê Nhan thuận thế ngã ngồi trong ngực anh.

Lê Nhan tựa như là bị kinh hách, thân thể hơi nghiêng, dựa hẳn vào ngực anh. Giai nhân trong ngực, khóe miệng Mạc Trăn không kìm được giương lên, ngay cả eo cũng không đau như vậy nữa: "Vậy tôi nói bồi thường thịt đâu?"

Lê Nhan: "..."

Anh chữa khỏi eo đã rồi hẵng nói.

Coi sự im lặng của Lê Nhan thành ngầm đồng ý, tâm tình Mạc Trăn cực tốt, ngay cả người trong ngực rời khỏi vòng ôm của mình cũng không ngăn cản.

Giống như là tính tốt thời gian vậy, điện thoại Đường Cường gọi đến cũng vang lên ngay khi Lê Nhan giải quyết xong chiếc bánh bao cuối cùng.

Mạc Trăn tiếp điện thoại, Đường Cường nghe thấy giọng anh, tự động mở miệng giễu cợt: "Tôi nói này Mạc Thiên Vương, tuổi cậu cũng đã được một bó rồi, không cần phải học thanh niên trẻ tuổi chơi lớn như thế, làm mình tàn rồi thì nửa đời sau cậu sống thế nào?"

Mạc Trăn không cần hỏi cũng biết anh ta tưởng tượng ra cái khỉ gió gì, tuy anh ta nghĩ cũng không khác nhau lắm, nhưng kỳ thực bản chất lại rất khác nhau.

Chẳng qua Mạc Trăn không định giải thích.

"Đã hẹn với chuyên gia vật lý trị liệu chưa? Buổi chiều tôi còn quay phim."

"Hẹn được rồi, bây giờ cậu có thể qua đó luôn." Đường Cường khựng lại, không yên tâm hỏi: "Thương thế cậu có nghiêm trọng không? Có ảnh hưởng đến hạnh phúc nửa đời sau của Lê Nhan không?"

"Không cần anh phải bận tâm." Tiếng Mạc Trăn mang theo chút hàn ý, Đường Cường gần như có thể tưởng tượng ra anh đang cắn răng nghiến lợi, "Tự anh nhặt xà phòng* cho tốt là được." 

(nhặt xà phòng: ngôn ngữ mạng, có nghĩa là bị bạo kích, bị bạo cúc (động tác cúi người nhặt xà phòng dễ bị công kích phía sau:v). để biết thêm, các bạn chỉ cần lên GG gõ "nhặt xà phòng", "cục xà phòng huyền thoại" là ra cả đống:3)

Đường Cường: "..."

Vậy nên anh đã sớm nói không nên để cho Mạc Thiên Vương lên các trang mạng linh tinh mà!

Mạc Trăn cúp điện thoại Đường Cường, sau đó chở Lê Nhan tới trung tâm vật lý trị liệu. Đây là lần đầu tiên Lê Nhan đến Phương Hương Đường, trước kia lúc dạo diễn đàn có nghe nói qua, nơi đây là trung tâm vật lý trị liệu lớn nhất cao cấp nhất ở thành phố A, các chuyên gia vật lý trị liệu bên trong đều là nhân vật đứng đầu trong nước, muốn làm được một tấm thẻ hội viên ở đây phải có yêu cầu rất cao.

Chẳng qua thông thường ở những loại chỗ này, cho dù có trang hoàng cao cấp đến đâu đi chăng nữa cũng khiến cho người ta có một loại ấn tượng xấu, ví như một loại cung cấp phục vụ đặc thù nào đó.

Loại cảm giác này đạt tới đỉnh điểm khi Lê Nhan thấy vị chuyên gia vật lý trị liệu xinh đẹp nào đó đứng đối diện.

"Chào ngài, Mạc tiên sinh, mời ngài đi theo tôi." Chuyên gia vật lý trị liệu xinh đẹp khẽ nhếch môi với Mạc Trăn, cười đến không thể bắt bẻ. Mạc Trăn hơi gật đầu, kính mác lớn trên mặt che nửa gương mặt, tiểu thư vật lý trị liệu không cách nào đọc được biểu tình của anh.

Quay đầu nhìn thoáng qua Lê Nhan, cô ôm túi đứng đứng nguyên một chỗ, nhìn có vẻ hơi tức giận. Mí mắt Mạc Trăn giật giật, sau đó dường như là biết cô đang tức cái gì, khóe môi không tự chủ được vểnh lên: "Em cũng vào đây."

Lời kia vừa thốt ra, sắc mặt tiểu thư vật lý trị liệu liền biến đổi. Cô đúng là một chuyên gia vật lý trị liệu đứng đầu, nhưng đồng thời cô cũng là một người phụ nữ, cô không ngại phát sinh chút chuyện gì trong quá trình phục vụ Mạc Trăn.

Dù sao, có rất ít phụ nữ có thể cự tuyệt một người đàn ông chất lượng tốt như thế.

Lê Nhan đi cùng Mạc Trăn vào phòng vật lý trị liệu, điều kiện nơi đây rất tốt, thậm chí còn cung cấp miễn phí wifi. Chuyên gia vật lý trị liệu đang xoa bóp cho Mạc Trăn, nhưng bởi vì có Lê Nhan ở đây, nên hình như động tác không được quá trớn cho lắm. Lê Nhan nhìn lướt qua về phía bọn họ, thấy Mạc Trăn ngoan ngoãn nằm sấp ở đó, rút điện thoại ra lên diễn đàn.

"Hôm sinh nhật có lên Weibo của Mạc Thiên Vương cầu nguyện, hy vọng có thể nhận được bánh bao hấp của quán Bánh Bao Nương Nương, kết quả là nhận được thật! Cảm ơn Mạc Thiên Vương vạn năng! Moa moa!"

Đăng ảnh bánh bao hấp buổi sáng chụp lên, Lê Nhan hào hứng đăng topic này. Không biết là bởi vì tiêu đề quá gây sock, hay là ID Sadako này quá truyền kỳ, nói túm lại topic này rất nhanh đã đứng đầu trang.

Chờ cho đến khi Mạc Trăn làm vật lý trị liệu xong lên Weibo, anh bị lượng lớn tin nhắn lại làm cho kinh hãi.

"Hy vọng Mạc Thiên Vương phù hộ cho em thuận lợi qua hai 

môn, a men!"

"Mạc Thiên Vương, ngày mai em chuẩn bị bày tỏ với nam thần, quỳ gối cầu xin nam thần không cự tuyệt QAQ "

"Trăn Tử vạn năng, em không tìm thấy sách chuyên ngành đâu cả QAQ, xin hãy phù hộ cho em tìm thấy trước khi đi học!!"

"Trăn Tử vạn năng! Em hy vọng cái thai thứ hai là con gái, đừng để em lại sinh con trai!"

Mạc Trăn: "..."

Vậy nên nói, trong thời gian anh làm vật lý trị liệu, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy trời?
Bình Luận (0)
Comment