Chào Buổi Sáng, U Linh Tiểu Thư

Chương 78

Editor: Tiểu Anhh 

Phổ Giang sắp tổ chức đại hội tác giả, là một người cống hiến rất nhiều trong việc thu thuế của quốc gia, đương nhiên bạn học Trần Thanh Dương sẽ nhận được thiệp mời tham gia đại hội tác giả.

Làm cô khá khó chịu chính là, Cúc Hoa Đầy Đất đại đại cũng nhận được thiệp mời.

Đây là lần đầu tiên Cúc Hoa Đầy Đất tham gia đại hội tác giả của Phổ Giang, Trần Thanh Dương nghĩ mình là tiền bối, nhất định phải để lại cho cô ta một ấn tượng thật khó quên.

Moi bộ lễ phục đã mặc hôm tham gia hôn lễ của Lê Nhan ra, Trần Thanh Dương cảm thấy vui sướng hơn gấp bội, cô còn tưởng rằng cả đời này chỉ có thể mặc cái váy đắt chết người này một lần, không ngờ nhanh như vậy lại có cơ hội mặc nó lên chiến trường.

Là chiếc váy đến một nếp nhăn cũng không còn, Trần Thanh Dương mới hớn hở đi tắm. Cúc Hoa Đầy Đất đại đại rất thích khoe ảnh không có chút dấu vết photoshop nào của mình lên Weibo, đến cả khi bị người ta bóc phốt ra thân phận tiểu tam của cô ta rồi mà sở thích này cũng không dừng lại. Trần Thanh Dương vừa thoa sữa tắm nam thần phát ngôn, vừa nghĩ ngày mai phải trang điểm thật xinh đẹp lộng lẫy để nghiền ép triệt để lòng tự tin của Cúc Hoa đại đại.

"Hôm nay dân chúng của ta thật phấn chấn a!" Trần Thanh Dương vừa hát, vừa kỳ cọ đến khi mình sạch sẽ thơm tho thì mới đi ra. Thuận tay cầm điện thoại vẫn đặt trên giường lên, trên màn hình hiển thị một tin nhắn chưa đọc, là của Hướng Vân Trạch. Trần Thanh Dương trề môi, mở ra: "Ngày mai tới nhà tôi ăn cơm, ông nội muốn gặp em."

Trần Thanh Dương: "..."

Cô đã giả làm bạn gái đã được mấy tháng, Hướng Vân Trạch vẫn chưa có ý định chia tay, cô cảm thấy nếu cứ tiếp tục như vậy, có lẽ cô nên dựa theo nhân vật nữ chính tới đòi thù lao đóng phim mất.

"Ngày mai tôi không rảnh, ngày khác đi."

"Ngày mai em có việc gì?"

Trần Thanh Dương "xì" một tiếng, giọng điệu này... thật sự cho rằng mình là bạn trai của cô rồi hả? "Ngày mai tôi phải tham gia đại hội tác giả, Cúc Hoa đại đại cũng tới. Đây là cuộc chiến giữa hai người phụ nữ chúng tôi, anh không hiểu đâu."

Hướng Vân Trạch nhìn tin nhắn này, không nhịn cười được phì cười: "Đại hội tác giả của các em tổ chức ở đâu?"

Trần Thanh Dương báo một địa chỉ. Tin nhắn Hướng Vân Trạch tới rất nhanh: "Tôi đưa em đi."

Trần Thanh Dương giật giật khóe miệng: "... Tôi biết đường."

"Em có thể đứng trước mặt Cúc Hoa đại đại khoe một người bạn trai ưu tú như tôi mà."

Trần Thanh Dương: "..."

Mụ nội nó, cô rất muốn mắng người.

Nhưng nghĩ kĩ lại, lời này cũng có vài phần đạo lý, dù sao bạn trai của Cúc Hoa đại đại là giành được từ khuê mật cô ta.

Vì thế Trần Thanh Dương vui vẻ đồng ý, có bạn trai thật tốt, dù cho bạn trai này là giả.

Nói tới bạn trai giả, cô nhớ trên Taobao vạn năng có bán bạn trai, nhất thời hứng khởi, cô lên trang chủ tìm kiếm ‘người yêu giả tưởng’.

Cái gọi là ‘người yêu giả tưởng’ chính là chủ tiệm căn cứ theo đơn hàng của bạn, phái một nhân viên giả làm bạn trai bạn, trong thời gian phục vụ, anh ta sẽ nói chuyện phiếm với bạn, nghe bạn càu nhàu, chúc bạn ngủ ngon,... giống như người yêu của bạn vậy, tất nhiên, bọn họ không cung cấp phục vụ không trong sáng.

Đinh đinh!

"Thân ái, bạn muốn có một mẫu bạn trai như thế nào? Ở chỗ chúng tôi có tổng giám đốc, shota, ông chú, ngạo kiều,... cần gì có đó ~"

*shota: chỉ những cậu chàng thanh niên có dáng vẻ hấp dẫn

**ngạo kiều: chỉ những người cao ngạo, lạnh lùng, sang chảnh,...

Trần Thanh Dương nghĩ nghĩ, đáp: "Cho tôi một trúc mã ấm áp."

"Dạ được, thân ái, của bạn tất cả là 0.99 đồng, vì đây là giá rẻ đặc biệt nên một khi hàng đã gửi thì chúng tôi sẽ không chấp nhận trả lại hàng đó đâu ~~ Thời gian phục vụ là một giờ, nếu như bạn rất hài lòng với bạn trai của bạn, có thể tới tìm tôi đặt hàng tiếp nha ~ "

"Nói chuyện gì cũng được à?"

"Chat s*x gì gì đó thì không được đâu ~ bạn trai nhà chúng tôi đều là nhưng cậu trai đứng đắn đó ~ "

"... Ừ."

Thanh toán tiền, rất nhanh đã có một người tên là tiểu Bảo yêu cầu thêm bạn tốt.

Tin nhắn chờ: Nhớ em, bạn gái của anh ~ =3=

Trần Thanh Dương: "..."

Đồng ý yêu cầu thêm bạn tốt, avatar của đối phương lập tức nhảy lên: "Cục cưng, em có nhớ anh không? =3= "

Trần Thanh Dương: "..."

Cô nhếch môi, hỏi: "Anh là người máy à?"

Thương nhân không có lương tâm tạo ra một người máy tự động trả lời để nói chuyện phiếm với các cô, chuyện này không phải không có khả năng.

" 囧, anh là loài người thuần khiết đấy, em có muốn sờ thử không 【 Thẹn thùng 】"

Trần Thanh Dương nghĩ nghĩ, lại nói: "Anh thật sự là đàn ông?"

"... Cục cưng, em muốn nghe giọng anh à? Anh có thể gọi điện cho em nà. ^^ "

Ặc... "Vậy anh đoán xem em có phải là người máy không?:) "

"..."

"Hay anh đoán thử xem em có phải là đàn ông không?:) "

"..."

Người này không phải là tới quấy rối chứ!

"Ha ha ha không đùa anh nữa, thật ra em là một cây bút mạng, em đang muốn tìm linh cảm cho cuốn tiểu thuyết mới."

"(⊙o⊙) tiểu thuyết gia! Cục cưng em lợi hại thật đó! Tiểu thuyết mới của em thuộc thể loại gì?"

"Nghiên cứu về khối lượng của các hạt tổng hợp do lực hạt nhân mạnh khác với học thuyết của Higgs.”

*Peter Higgs: là một nhà vật lý lý thuyết người Anh và là giáo sư danh dự của Đại học Edinburgh

Tiểu Bảo: "..."

Cậu cảm thấy... mình sắp không đỡ được rồi.

Nhưng vẫn còn một tiếng nữa, cậu chỉ có thể cố căng da đầu để nói chuyện phiếm với "cô bạn gái" này. Trần Thanh Dương cũng trong thời gian nói chuyện với tiểu Bảo mới biết được, đối phương vẫn là một sinh viên đại học năm ba, làm thêm công việc ngoài giờ này để kiếm tiền sinh hoạt.

"Nói chuyện với cậu rất thú vị, tôi chắc chắn sẽ cho cậu năm sao, nhưng giờ tôi phải đi ngủ dưỡng nhan rồi ~ "

"A, vẫn còn 20 phút nữa mà."

"Không sao đâu, tôi logout đây, bye bye."

Trần Thanh Dương nói logout là logout, thế nhưng cô không nghĩ tới tiểu Bảo lại gọi điện thoại cho cô: "Cục cưng à, em mau ngủ đi, anh hát cho em nghe 20 phút nha."

Trần Thanh Dương: "..."

Má ơi, quá chuyên nghiệp rồi. _(:3”∠)_

Tiểu Bảo nói xong thì bắt đầu hát, lại còn hát bài của Mạc Thiên Vương. Trần Thanh Dương không nỡ cúp điện thoại, khoan hãy nói giọng của đối phương rất trong trẻo, khi cất lời hát lên dễ nghe cực kỳ. Cô nghĩ chắc ở trong trường tiểu Bảo có rất nhiều cô gái theo đuổi.

Trần Thanh Dương nghe rồi ngủ thiếp đi mất, cũng không biết điện thoại tắt khi nào.

Buổi sáng hôm sau, cô lên mạng cho tiểu Bảo đánh giá năm sao rồi mới ra cửa đi làm tóc. Hướng Vân Trạch tới rất đúng giờ, chỉ là khi Trần Thanh Dương nhìn thấy chiếc Lamborghini màu xám bạc cực chất đằng sau anh, thì không nhịn được giật môi: "Không phải bình thường anh hay đi Mercedes Benz sao?"

Hướng Vân Trạch mỉm cười: "Nếu muốn đi khoe, đương nhiên phải đi Lamborghini rồi, Benz trông khiêm tốn quá."

Trần Thanh Dương: "..."

Đột nhiên cô cảm thấy hình như mình xuống tay quá ác rồi? Hy vọng Cúc Hoa đại đại có thể đỡ được.

Lúc tới hội trường đã có không ít tác giả đã đến. Trần Thanh Dương là người địa phương, nhưng lại tới muộn hơn những tác giả vùng khác. Mọi người đều ngồi trong hội trường trò chuyện, bỗng nhiên không biết người nào căng giọng lên hô: "Mọi người nhìn kìa, dưới lầu có một chiếc Lamborghini!"

Lần này toàn bộ hội trường đều sôi trào, hầu như tác giả của Phổ Giang đều là phái nữ, lúc này được chiêm ngưỡng một chiếc Lamborghini ngầu lòi như vậy, tất cả mọi người đều không thể giữ được bình tĩnh: "Nếu như chồng mình cũng lái xe này đưa mình tới đây, mình sẽ đồng ý sinh cho anh ấy đứa thứ hai!"

"Có người xuống kìa! Mẹ ơi đẹp trai ghê! Tôi không muốn xe tôi chỉ cần người thôi ~~ =3= "

"Mọi người đoán anh ấy đưa tác giả nào?"

"Chắc là 《 Tổng giám đốc bá đạo yêu ta 》?"

Lúc này Trần Thanh Dương cũng xuống xe, Cúc Hoa đại đại cùng với mọi người chực bên cửa sổ gần như liếc mắt một cái đã nhận ra cô, nhất thời sắc mặt trở nên hết sức khó coi.

"Ủ ôi! Hình như người đó là Nước Nấu Chanh!"

"Từ từ đã, để tôi giám định cái coi nào. Mẹ nó, đúng là Chanh! Cô ấy có bạn trai ngầu xị như vậy từ khi nào thế!"

Giống như cảm nhận được ánh mắt ở trên lầu, Hướng Vân Trạch nhìn thoáng qua lầu trên, còn khẽ mỉm cười với các cô.

"Trời *** "

"Tôi quyết định rồi, lát nữa tôi phải uống nước chanh!"

"Má ơi, kiss kìa!"

Lần này tất cả mọi người gần như là bổ ra ngoài cửa sổ, Hướng Vân Trạch nhẹ nhàng vòng tay lên eo Trần Thanh Dương, cúi đầu hôn lên trán cô. Trần Thanh Dương mặt đỏ tới tận mang tai, lại định uốn gối tấn công bộ vị yếu ớt của anh.

"Bình tĩnh nào, đã diễn thì phải diễn cho chót, em thấy tôi phục vụ có tốt không?"

Trần Thanh Dương: "..."

"Khi nào kết thúc thì gọi cho tôi, tôi tới đón em." Nói xong Hướng Vân Trạch phất phất tay với quần chúng người xem trên lầu, lên Lamborghini tuyệt trần đi mất hút.

Trần Thanh Dương vừa lên lầu thì phát hiện tất cả mọi người đều nhìn mình chằm chặp như hổ rình mồi. Cô lúng túng nở nụ cười, đi tìm bạn mình trong đám người.

Sau đó bạn mình nhanh chóng vọt ra.

"Chanh chết tiệt, cậu ăn mặc xinh đẹp như vậy là để chuẩn bị đi lên thảm đỏ à!"

Lúc này tiêu điểm của mọi người lại đặt lên quần áo Trần Thanh Dương, Cúc Hoa đại đại thấy Trần Thanh Dương được một đám người bao xung quanh, sắc mặt cũng chuyển sang xanh lè.

Lúc ăn cơm Trần Thanh Dương ngồi cùng bàn với Cúc Hoa đại đại, bạn cô nhân cơ hội này hỏi về anh chàng Lamborghini đẹp trai khi nãy, Trần Thanh Dương ngượng ngùng cười: "Thực ra anh ấy chính là người ném bom dưới truyện của mình, Hoa Ban."

Đây là cố ý nói cho Cúc Hoa đại đại nghe, ban đầu là cô ta thấy Trần Thanh Dương lấy tốc độ bàn thờ vọt lên vị trí đầu bảng bá vương tháng thì lại treo cô lên đầu tường.

Người bạn đó cũng hiểu ý Trần Thanh Dương, khoa trương thở dài nói: "Bạn trai cậu tốt thật đó, có tiền lại sẵn lòng tiêu lên người cậu, còn biết tặng cậu bom, chứ bạn trai mình còn chẳng biết bút danh của mình là gì nữa là!"

Hài lòng thấy vẻ mặt táo bón của Cúc Hoa đại đại, khẩu vị của Trần Thanh Dương tốt vô cùng.

Đại hội tác giả còn chưa kết thúc, ảnh của các tác giả đã truyền lên Weibo. Ảnh Trần Thanh Dương lúc lên bục lãnh thưởng cũng bị đăng lên, các độc giả thấy được, rối rít để lại tin nhắn trên Weibo của cô: "Cầu gả cho Chanh nữ thần!"

Lòng hư vinh của Trần Thanh Dương được lấp đầy, cuối cùng thì chiếc váy bốn con số này cũng phát huy được giá trị của nó rồi QAQ.

Có thể nói ván này Trần Thanh Dương thắng toàn tập, nhất là khi Hướng Vân Trạch tới đón cô, cô có cảm giác như mình chính là công chúa a ha ha ha!

"Vui đến thế cơ à?" Hướng Vân Trạch liếc người bên cạnh không ngừng cười ngu, khóe môi cũng không kìm được nhiễm chút ý cười.

"Tất nhiên rồi! Anh không thấy vẻ mặt của Cúc Hoa đại đại ngày hôm nay đâu, đến cả biến đổi sắc mặt trong xuyên kịch cũng không xuất sắc được như vậy ấy chứ!" Dứt lời, Trần Thanh Dương lại có chút ưu thương, "Tôi cảm thấy khi trở về có thể cô ta sẽ chia tay bạn trai mất."

Ưu thương hai giây, sau đó lại cười điên khùng.

Hướng Vân Trạch: "..."

Cuộc chiến giữa những người phụ nữ anh không tài nào hiểu nổi.

Trần Thanh Dương hớn hở đăng nhập Weibo, sau đó cô nhìn thấy ——

Mạc Trăn v: Hôm nay đi cùng với bà xã tới bệnh viện làm kiểm tra thân thể, bác sĩ nói tôi sắp được lên làm ba rồi, kính mong mọi người chúc phúc cho tôi.:) "

Trần Thanh Dương: "..."

"Hoa Ban! Tới quán bar!"

Hướng Vân Trạch đã lớn như vậy nhưng trừ cái lần bị Lê Nhan từ chối ra thì chưa bao giờ uống rượu. Tận mắt thấy Trần Thanh Dương không ngừng trút rượu, anh cuối cùng không nhẫn được nữa rút chai rượu từ trong tay cô ra, bế cô đi ra ngoài. Anh không thích quán bar, cũng không thích cô thẫn thờ ở chỗ này.

Trần Thanh Dương đã uống say mèm, may là không ói lên người anh như lần trước, chỉ mở mồm hát suốt dọc đường: "Chỉ nguyện có trái tim người, bạc đầu cũng chẳng phân lyyyy ~~~~ " 

*Bài hát Nguyện có trái tim người, link: https://www.youtube.com/watch?v=IY0zXcybU3g

Hướng Vân Trạch: "..."

Với bộ dạng này anh không thể đưa cô về nhà được, vậy nên anh lại lái xe tới khách sạn.

Vừa đỡ cô tới mép giường, điện thoại của Trần Thanh Dương chợt reo lên. Hướng Vân Trạch lấy điện thoại từ trong túi xách của cô ra, là một người tên tiểu Bảo gọi tới.

Nhíu mày, Hướng Vân Trạch nhận điện thoại, còn chưa kịp mở miệng nói chuyện, chất giọng tràn đầy sức sống của đối phương đã truyền tới: "Bạn gái ơi ~ một ngày không gặp có nhớ anh không!"

Hướng Vân Trạch: "..."

Anh liếc cái người đang đặt toàn bộ sức nặng lên người mình, lạnh nhạt hỏi: "Cậu là ai?"

Đối phương rõ ràng sửng sốt một chút, sau đó hỏi ngược lại: "Vậy anh là ai?"

"Tôi là bạn trai của chủ nhân số điện thoại này."

Tiểu Bảo: "..."

"Ha ha, tôi là phần mềm bạn trai được chủ nhân số điện thoại này mua trên Taobao, mỗi ngày sẽ đúng giờ gọi điện hỏi thăm cô ấy, nếu đã như vậy thì tạm biệt!"

Hướng Vân Trạch: "..."

Thuận tay ném điện thoại lên giường, Hướng Vân Trạch cúi đầu nhìn người trong ngực. Đối phương híp híp mắt như một con mèo nhỏ, mềm oặt dựa vào người anh, chiếc váy cũng bởi vì giằng co trên đường đi mà có chút hỗn độn, phong cảnh trước ngực như ẩn như hiện.

Ánh mắt Hướng Vân Trạch tối lại, anh đã vào khách sạn với cô nhóc này ba lần, nếu lại không phát sinh ra chút chuyện gì thì cũng thực xin lỗi khách sạn.

Mặc dù anh không muốn nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, nhưng con nhóc này lại dám ở sau lưng anh lên mạng tìm bạn trai? Xem ra không dạy dỗ một chút là không được.

Anh đỡ cô nằm lên giường, sau đó cúi người đè lên.

Xong chuyện.:)

Lúc Trần Thanh Dương tỉnh lại thì phát hiện mình và Hướng Vân Trạch đang nằm cùng một cái giường, hơn nữa cả hai đều không mặc quần áo, cô che miệng gào thét trong im lặng.

Trong lòng cô bây giờ chỉ có một suy nghĩ, cuối cùng bọn họ vẫn biến giả thành thật... xem ra cái quan hệ này không thể tiếp tục nữa rồi.

Cô muốn đứng dậy, kết quả vừa mới động đậy đã bị người nào đó ôm chặt: "Đi đâu vậy?"

"... Đi tắm."

Hướng Vân Trạch không mở mắt, nhưng lại cười: "Anh thích."

Trần Thanh Dương: "..."

"Anh thích thì anh đi tắm trước đi, ha ha."

"Cùng nhau đi." Hướng Vân Trạch nói xong thì bế bổng cô lên, đổi lấy một tiếng thét chói tai của Trần Thanh Dương.

Phong cảnh trong phòng tắm thực sự quá tuyệt vời, Hướng Vân Trạch cảm thấy anh lại sắp không khống chế được mình rồi. Đè Trần Thanh Dương lên cửa sổ, anh hôn hôn chóp mũi cô: "Chúng ta kết hôn đi."

Trần Thanh Dương: "..."

Tuy chuyện tối qua cô vẫn có chút ấn tượng, tuy cô cũng không thực sự phản kháng, nhưng kết hôn... sẽ không nhanh như thế chứ?

"3, 2, 1 thời gian đếm ngược kết thúc, anh coi như là em ngầm cho phép."

Trần Thanh Dương: "..."

Cô không tưởng tượng nổi nhìn Hướng Vân Trạch, cái người này có thể không biết xấu hổ thêm chút không?

Kết quả bọn họ vẫn kết hôn, hơn nữa còn rất nhanh đã có con gái, tên là Hướng Thanh.

Lúc cô bé còn rất nhỏ đã được bác sĩ làm kiểm tra trí lực, nói chỉ số thông minh của cô bé cao vượt trội, đến giờ Trần Thanh Dương cũng đã nhìn ra, đặc biệt là ở môn toán, dường như cô bé đã vượt qua thiên phú của người bình thường.

"Mẹ ơi, con đã làm xong hết bài tập rồi ạ." Hướng Thanh năm tuổi cầm một quyển bài tập chạy đến phòng khách, lại quấn lấy mẹ cô bé. Trần Thanh Dương nhận lấy quyển bài tập trên tay cô bé nhìn lướt qua, ngay sau đó nhíu mày: "Đây là bài tập thầy giáo giao cho các con?"

"Không phải ạ, thầy giao bài tập đơn giản quá, đây là bài tập của lớp 6."

Trần Thanh Dương: "..."

"Nhưng bài tập lớp 6 con cũng làm hết rồi, sang tuần con sẽ bắt đầu làm bài tập của cấp 2 vậy."

Trần Thanh Dương: "..."

"Mẹ ơi, chúng ta thi sudoku nha!"

Trần Thanh Dương giật môi: "Tìm ba con chơi đi."

"Nhưng ba đang ở trường học."

"Vậy... con học thuộc số pi đi."

"Số pi con cũng thuộc hơn trăm số rồi!"

Trần Thanh Dương: "..."

Cứu mạng! Quái vật này sao có thể là con gái cô chứ!

Hướng Thanh nhỏ hơn Mạc Thần Thụy một tuổi, sau khi học xong lớp 1 thì nhảy lên lớp 3, học cùng một lớp với Mạc Thần Thụy, còn ngồi cùng bàn với cậu. Đương nhiên, đây là do lúc Hướng Vân Trạch đưa Hướng Thanh tới đã đặc biệt nói với chủ nhiệm lớp, bởi vì con gái quen với Mạc Thần Thụy, nên muốn nhờ cậu chăm sóc nhiều hơn.

Bạn cùng bàn với Mạc Thần Thụy chính là một chiếc bánh thơm phức đấy nha ~, trong lớp có biết bao bạn nữ muốn ngồi cùng bàn với cậu, kết quả lại bị một con bé chẳng biết chui từ ra đâu đoạt mất.

Năm nay Hướng Thanh mới 7 tuổi, là người nhỏ tuổi nhất trong lớp. Mặc dù vừa mới lên lớp 3, nhưng trên mặt đã đeo một chiếc đít chai thật dày. Các bạn nữ thấy dáng vẻ của cô bé như thế mà còn có thể ngồi cùng bàn với Mạc Thần Thụy thì rất không phục, nên bình thường cũng không thân với cô bé. Nhưng Hướng Thanh cũng chẳng quan tâm, mỗi ngày đều cắm đầu tính tính viết viết lên quyển sổ của cô bé, sống trong thế giới nhỏ của riêng mình.

Thành tích của Hướng Thanh rất tốt, mỗi lần thi đều là người làm bài xong đầu tiên, hơn nữa nhiều lần thi đều được 100 điểm. Thành tích của Mạc Thần Thụy thì không được tốt như vậy, tuy chưa đến mức không qua điểm tiêu chuẩn, nhưng cũng không ít lần được 80 điểm.

Nhưng cậu nghĩ rất thoáng, dù sao cậu cũng rất đẹp trai. Cậu liếc qua Hướng Thanh đang nhăn đôi lông mày nhỏ, đôi mắt đều bị cặp mắt kính dày che mất, cảm thấy ông trời rất công bằng.

"Nhìn cái gì?" Hướng Thanh vẫn đang cặm cụi vẽ bỗng nhiên hỏi một câu. Bình thường cô bé không hay nói chuyện với các bạn học —— tuy rằng Mạc Thần Thụy cảm thấy chủ yếu là không có ai muốn nói chuyện với cô, nhưng giờ cô bé lại chủ động nói chuyện với mình, Mạc Thần Thụy vẫn hơi bất ngờ: "Không có gì."

Dứt lời cậu cũng xoay đầu đi, lúc này hoa khôi lớp bọn họ chạy tới: "Chúng mình ra ngoài chơi đi Mạc Thần Thụy."

"Không thích." Cho dù là nói chuyện với hoa khôi lớp, Mạc Thần Thụy vẫn rất lạnh lùng.

Hoa khôi lớp hình như bị đả kích, nũng nịu kéo cánh tay cậu: "Bọn Đông Đông cũng ở bên ngoài, đang chơi vui lắm đấy."

Mạc Thần Thụy bị quấy rầy có chút khó chịu, cậu rút tay về, chỉ vào quyển bài tập của Hướng Thanh: "Nếu cậu xem hiểu em ấy đang viết cái gì thì mình sẽ ra chơi cùng cậu."

"Thật sao?" Mắt hoa khôi lớp sáng lên, giật lấy quyển vở của Hướng Thanh, Hướng Thanh đang viết thì dừng một chút, cũng không nói gì.

"Ấy, cậu viết cái gì vậy." Hoa khôi lớp không che giấu vẻ chán ghét trong mắt mình, vứt thẳng quyển vở trở lại cho Hướng Thanh. Hướng Thanh đẩy mắt kính, lấy lại quyển vở tiếp tục viết: "Là hàm số lượng giác, lấy chỉ số thông minh của cậu có khi học xong lớp 8 cũng không hiểu đâu."

Tuy hoa khôi lớp không hiểu lời cô bé nói lắm, nhưng vẫn nghe hiểu cô bé đang mắng mình. Vì thế cô bé "oa" một tiếng bật khóc, Mạc Thần Thụy câm lặng khẽ nhăn mày. Tiếng khóc của cô bé dẫn tới sự chú ý của cô giáo, cô giáo sờ sờ đầu cô bé an ủi, hỏi: "Hoa Hoa, sao em lại khóc thế?"

"Bạn Hướng Thanh chửi em!" Bạn học Hoa Hoa chỉ Hướng Thanh, tựa như đang chỉ một tội nhân tội ác tày trời.

"Thưa cô em không có, em chỉ đang trần thuật lại sự thật." Hướng Thanh tiếp tục vùi đầu vào vở tính toán, ngay cả mí mắt cũng không nâng lên. Cô giáo cũng biết đây là một cô bé thiên tài, cô nhìn thoáng qua quyển vở của cô bé, ngay sau đó trợn tròn mắt lên, tất cả đều là hàm số của lớp 8, tuyệt đối là cơn ác mộng của tất cả học sinh lớp 8, nhưng vào tay cô bé 7 tuổi này lại như là một trò chơi.

Cô biết chuyện Hướng Thanh bị bạn học cô lập, cô cảm thấy đây chắc là ‘thiên tài thể nào cũng phải cô độc’ như trong sách đã nói. _(:3”∠)_

Hoa Hoa thấy cô giáo không phê bình Hướng Thanh, thì càng khóc lớn hơn, cô giáo bất đắc dĩ, đành hỏi Mạc Thần Thụy: "Mạc Thần Thụy này, Hướng Thanh có chửi Hoa Hoa không?"

"Em không nghe thấy."

Cô giáo: "..."

Đây cũng là một tiểu tổ tông, mới tám tuổi đã có phong phạm của một Thiên vương.

Hoa Hoa thấy Mạc Thần Thụy giúp Hướng Thanh nói chuyện, càng khóc không thể dừng lại được. Cô giáo nhức đầu dẫn cô bé ra ngoài, cho đến khi âm thanh nức nở biến mất bên ngoài hành lang, Mạc Thần Thụy mới thở phào nhẹ nhõm. Cậu nhìn Hướng Thanh thấp hơn mình một cái đầu, không nhịn được lại nhăn mày: "Em cả ngày viết mấy cái này có ý nghĩa gì?"

Hướng Thanh cuối cùng cũng dừng bút, liếc bài thi toán được 83 điểm của Mạc Thần Thụy: "Cái người mà tất cả các chất dinh dưỡng đều chạy hết lên mặt như anh tất nhiên không hiểu được rồi."

Mạc Thần Thụy: "..."

Cậu cố nhếch môi lên cười: "Còn hơn cái người quái dị muốn gả đi còn chẳng có ma nào lấy như em."

Hướng Thanh ngẩn người, sau đó không có chút dấu hiệu nào đã rơi nước mắt xuống.

Mạc Thần Thụy hết hồn, tốc độ rơi lệ này, sợ rằng ngay cả ba cậu cũng không bì kịp.

"Em khóc cái gì?" Mạc Thần Thụy bị cô bé khóc mà hốt ha hốt hoảng, chẳng nhẽ khóc cũng có thể lây? Mấy cô bé này cứ động một tí là lại khóc!

Hướng Thanh cũng không biết tại sao mình khóc, ngày thường vẫn hay có bạn nam trong lớp nói cô là người quái dị, cô đều không để trong lòng, nhưng bây giờ Mạc Thần Thụy nói như vậy, cô lại khổ sở muốn khóc.

"Được rồi em đừng khóc nữa, anh sai rồi." Mạc Thần Thụy nói xin lỗi, nhưng Hướng Thanh vẫn không ngừng khóc.

"Cùng lắm thì sau này nếu không có ai lấy em thì anh sẽ cưới em, được chưa nào?" 

Hướng Thanh thút thít vài cái, cuối cùng cũng ngừng khóc, Mạc Thần Thụy không kiên nhẫn lấy khăn giấy ra, tháo cái kính trên mặt cô bé xuống.

"Sao, sao thế?" Hai mắt Hướng Thanh hồng hồng nhìn cậu.

"Không có gì." Mạc Thần Thụy cầm khăn giấy lau lung tung lên mặt cô bé, không ngờ cô nhóc này tháo kính xuống lại xinh xắn như vậy.

Khúc nhạc đệm này qua đi, Hướng Thanh tiếp tục chôn đầu tính tính toán toán. Mạc Thần Thụy chống cằm nhìn cô bé, hồi lâu sau mới nhả ra một câu: "Em không đeo kính nhìn xinh lắm."

Hướng Thanh dừng bút lại, rất lâu sau mới trả lời: "Em không đeo kính sẽ không nhìn thấy rõ."

Mạc Thần Thụy liếc lỗ tai cô bé hơi đỏ lên, không nhịn được cong cong khóe môi: "Sau này lớn lên có thể đeo kính áp tròng, bây giờ cứ để như vậy đã."

"Ồ." Hướng Thanh đáp một tiếng, tiếp tục vẽ lên quyển sổ, chỉ là lần này, lại vẽ lên cặp mắt xinh đẹp của Mạc Thần Thụy.     

________TOÀN VĂN HOÀN__
Bình Luận (0)
Comment