Về đến nhà, Cố Gia Hy vô cùng bất ngờ khi thấy Hạ Lan đang ngồi chờ mình.
Sau sự việc ngày hôm qua cô vẫn chưa dám đối mặt với Hạ Lan như thế nào.
Để xoá tan bầu không khí ngượng ngùng này, Cố Gia Hy bèn lên tiếng:
- Em ăn gì chưa?
Hạ Lan nhìn cô rồi nở nụ cười nhẹ nhàng như mọi lần:
- Chị về rồi thì lên tắm đi.
Xong thì xuống ăn cơm.
Vẫn là nụ cười ấy, câu nói ấy nhưng sao nó lại khác xưa đến vậy chứ?
Ăn cơm xong, Hạ Lan không vòng vo nữa mà vào thẳng vấn đề:
- Chuyện ngày hôm qua là do em mất bình tĩnh nên ăn nói có chút hồ đồ, chị đừng để trong lòng làm gì nha.
Nhìn thì Hạ Lan có vẻ không mấy quan tâm chuyện đó thật đấy nhưng Cố Gia Hy có thể cảm nhận được nỗi buồn sâu bên trong Hạ Lan.
- Em ổn chứ?
Một câu hỏi tưởng chừng như bình thường nhưng lại khiến cho nước mắt của Hạ Lan không ngừng rơi xuống.
Cố gắng giữ lại bình tĩnh, cô đáp:
- Em ổn mà, chị đừng lo.
Mà bạn trai của chị có phải là cậu bạn năm trước cùng chị tới đây chơi có phải không? Em thấy hai người cũng đẹp đôi lắm đó.
Nhưng mà nếu như cậu ta đối xử không tốt với chị thì chị phải bảo em ngay.
Em nhất định sẽ không để cho cậu ta yên.
Nếu như hôm trước Hạ Lan không thể nhận ra người con trai đó là Tống Thiên Hoàng thì hôm nay cô nhận ra rồi.
Cậu bây giờ với năm xưa cũng không khác nhau là bao.
Cố Gia Hy nghe Hạ Lan nói thì vô cùng cảm động:
- Em yên tâm.
Nếu có chuyện gì xảy ra nhất định chị sẽ nói với em.
..........!
Khi quay trở lại công ty, Tống Thiên Hoàng bắt đầu làm việc.
Có quá nhiều việc anh cần phải xử lý nên không thể không làm được.
Đang tập trung làm việc, cánh cửa bỗng hé mở, một bóng người cứ vậy mà bước vào.
Tống Thiên Hoàng cứ nghĩ là Hàn Trọng Kim liền tức giận quát:
- Cậu đi vào mà không gõ cửa à? Tôi sắp ngất với đống văn kiện rồi, cậu mang thêm gì đến vậy?
Nhưng người đằng trước lại không hề lên tiếng, ánh mắt Tống Thiên Hoàng khẽ lướt qua đôi giày cao gót màu đỏ rượu ở dưới nền đất, cậu bất ngờ ngước mắt lên nhìn.
Là Hạ Kiều.
Tống Thiên Hoàng liếc nhìn cô ta một cái rồi tiếp tục cúi xuống làm việc.
- Nửa đêm Hạ tiểu thư đến tìm tôi có chuyện gì vậy? Muộn như này một nam một nữ ở trong phòng cùng nhau không mấy hay ho đâu.
Chúng ta đều trưởng thành rồi mong Hạ tiểu thư có thể ý thức được những việc mà mình đang làm.
Hạ Kiều nghe những lời nói ấy lại không hề tức giận.
Cô ta ngồi xuống ghế, bắt đầu nói:
- Trời đã tối rồi mà Giám đốc Tống vẫn còn làm việc đúng là tận tâm với nghề thật.
Một câu nói của Hạ Kiều đã thành công thu hút được sự chú ý của Tống Thiên Hoàng.
Chiếc bút cầm trên tay của cậu khẽ khựng lại.
Đưa mắt lên nhìn thẳng về phía cô ta, câu lên tiếng:
- Có chuyện gì cô nói mau đi.
Tôi không có nhiều thời gian với cô đâu.
- Bình tĩnh đã nào.
Chúng ta đâu cần phải nóng vội như vậy.
Tống Thiên Hoàng khẽ nhếch nhẹ khoé miệng, ả đàn bà này bị điên rồi sao? Nửa đêm tìm đến đây rồi nói mấy cái chuyện nhảm nhí gì vậy?
Đứng dậy, đi thẳng về phía cửa, cậu mở cửa rồi nói:
- Mời Hạ tiểu thư về cho.
Tôi không rảnh để ngồi nói chuyện với cô.
Lúc này Hạ Kiều cũng không đùa giỡn nữa, cô ta thẳng thắn nói:
- Tống Thiên Hoàng, tôi cho anh thêm một cơ hội nữa.
Anh chọn tôi hay là cô gái hôm đó?
Tống Thiên Hoàng quả thực bất lực với câu hỏi này, sao cô ta có thể cố chấp đến vậy chứ? Yêu làm cho người thông minh như cô ta bị mù quáng rồi à?
- Hạ Kiều, cô nghe tôi nói này....!
Không để Tống Thiên Hoàng nói hết câu, Hạ Kiều đã cất lời:
- Tôi tin rằng quyết định lần trước là do anh chưa suy nghĩ thông suốt.
Giờ anh mau tỉnh táo lại đi.
Chỉ có tôi mới phù hợp với anh thôi.
Đây là cơ hội cuối cùng của anh, anh trả lời đi tôi hay cô gái ấy?
- Cô ấy!
Không cần phải suy nghĩ quá nhiều, Tống Thiên Hoàng trực tiếp trả lời.
Dù đã đoán được câu trả lời này của cậu nhưng Hạ Kiều không thể tránh khỏi việc bị đau lòng.
Đến giờ cô ta vẫn không thể tin rằng một cô gái quyền quý, xinh đẹp, tài giỏi như cô lại có thể bị thua một người đến nhan sắc không có, học thức hay gia thế đều rất bình thường.
Nuốt nước mắt vào trong bụng, Hạ Kiều đi thẳng ra bên ngoài.
Tống Thiên Hoàng sau khi đóng cửa lại liền ngao ngán thở dài.
Đúng là loạn thật rồi, một câu hỏi không biết hỏi bao nhiêu lần rồi, vẫn một đáp án đấy vậy mà vẫn cố tình không hiểu.
Tình yêu đúng là khiến người ta trở nên ngu ngốc.
Ngồi vào trong xe, những giọt nước mắt của Hạ Kiều bắt đầu rơi xuống.
Nỗi đau này cô nhất định phải để họ phải trả giá.
Lấy điện thoại lên, cô bắt đầu gọi đi.
Đầu dây bên kia vừa được kết nối, cô đã nói:
- Ba, con quyết định rồi.
Mọi thứ nghe theo ba..