Edit: Niên
Beta: Boss Sơ
“Con mèo kia… Cô ấy lấy đâu ra vậy?” Trình Tinh nhỏ giọng hỏi Bạch Lương Dịch.
Bạch Lương Dịch cảm thấy có chút đau tim khi nghĩ tới việc này: “Bắt được trên cái cây trước cửa thôn.”
“Bắt? Cô… Cô ấy định làm gì?” Trình Tinh nhìn Ngân Tô ôm con mèo đen vào phòng, cảm thấy vừa khó hiểu vừa sợ hãi.
Bạch Lương Dịch ung dung nói: “Cô ấy nói muốn giữ nó lại để làm thú cưng.”
“???”
Tôn Hạo nhíu mày: “Thực lực của cô ấy rất mạnh sao?”
“Mạnh hơn tôi.” Dù sao thì cảnh tượng hành hung A Đào trước đó của cô vẫn còn hiện rõ mồn một trước mắt. Anh ta phải vận dụng hết kỹ năng thiên phú của mình còn cô thì chỉ cần một ống thép là có thể giải quyết xong.
Người chơi khác có thể không biết thực lực cụ thể của Bạch Lương Dịch nhưng chắc chắn anh ta không hề yếu.
Thế nhưng đến Bạch Lương Dịch cũng phải thừa nhận cô mạnh hơn anh ta…
“Cô ấy nói rằng mình là người chơi mới vừa hoàn thành hết phó bản tân thủ… Cô ấy nói dối sao?”
“Tôi vẫn cảm thấy cô ta giống NPC hơn.”
Hiện giờ Bạch Lương Dịch đã không còn nghi ngờ Ngân Tô là NPC nữa, vì không có NPC nào làm được những việc cô làm hết. Nếu cô thực sự là NPC vậy chắc chắn cô là một NPC đã thoát khỏi sự khống chế của trò chơi.
***
***
Ngân Tô bước vào phòng liền đứng trước gương soi cả buổi, tiếc là trong gương chỉ có mỗi ảnh phản chiếu của cô chứ không thấy gì khác.
Ngân Tô từ bỏ việc soi gương, đi tới cạnh giường đất nhìn Lô Khê, sau đó lại quay sang Liễu Lan Lan cúi xuống nhìn cô ta.
Liễu Lan Lan ngủ rất sâu, nhìn mặt cô ta lúc này thuận mắt hơn hồi sáng rất nhiều.
Nếu bây giờ Liễu Lan Lan mở mắt ra, chắc chắn cô ta sẽ bắt gặp một đôi mắt đen như mực đang nhìn chằm chằm mình, gần đến mức suýt nữa là chạm vào mặt cô ta.
Cũng may lúc này không có ai ở đây, nếu có người nhìn thấy cảnh này chắc chắn sẽ thắc mắc không biết rốt cuộc ai mới là NPC. Dù nhìn thế nào cũng sẽ thấy Ngân Tô quái dị đáng sợ hơn.
Cuối cùng Ngân Tô cũng không làm gì Liễu Lan Lan hết mà chỉ trở về giường của mình.
Con mèo đen quấn lụa đỏ quanh người bị Ngân Tô ôm trong tay, đầu còn bị cô đ è xuống nên nó hoàn toàn không thể chạy thoát được, chỉ có thể cố gắng cắn tay Ngân Tô.
Mèo đen không thể nói, nó chỉ có thể phát ra tiếng gầm gừ đầy đe dọa trong cổ họng.
Ngân Tô trêu chọc nó, đến khi chán rồi thì cô lại nắm lấy cổ nó, hừ nhẹ một tiếng: “Mi mà dám cắn ta là ta sẽ bẻ đầu mi xuống.”
Mèo đen: “…”
Meo!!
Ngân Tô lục tung đống đạo cụ của mình, cuối cùng tìm được một dây xích, sau đó đeo vào cổ mèo đen.
Mèo đen: “???”
【Xích chó: Buộc dây xích này lên thứ gì thì thứ đó sẽ biến thành chó của bạn, không khuyến nghị dùng với con người.】
【Giới hạn sử dụng: Không】
【Số lần sử dụng: 1】
Lúc này mèo đen rất muốn cắn Ngân Tô nhưng chỉ cần nó có suy nghĩ này thì xích trên cổ sẽ đột nhiên siết chặt lại, siết chặt đến mức suýt chút nữa là vặn gãy cổ nó.
Sau nhiều lần thử nhưng không thành công, mèo đen đành ngoan ngoãn lại.
***
***
Ngày hôm sau.
Tiếng la hét của thôn dân từ xa truyền đến, hình như đã có chuyện gì không may xảy ra, ngay cả nhà của Trương Dương cũng bị gõ ầm ĩ, sau đó một nhà ba người Trương Dương đều bị gọi đi.
Ngân Tô đứng dậy chuẩn bị ra ngoài. Lúc này, Lô Khê cũng bị đánh thức, cô ta ngẩng đầu lên thì thấy căn phòng vô cùng bừa bộn, trên bức tường bên cạnh còn có một cái lỗ, lúc này gió đang lùa từ đó vào…
Lô Khê vô thức quay sang nhìn Ngân Tô: “Tại sao căn phòng lại thành ra như này?”
“Tớ không biết.”
Lô Khê nhìn chằm chằm vào đống lộn xộn trên sàn cau mày một lúc, cô ta cảm thấy có gì đó khá lạ nhưng lại nhanh chóng bị âm thanh bên ngoài thu hút: “Bên ngoài đang gọi gì vậy?”
Ngân Tô lắc đầu, biểu thị cô cũng không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng cô đoán nếu không phải tối qua sau khi cô dâu trở về đã làm gì đó thì chính là bia mộ trước cửa thôn đã bị phát hiện rồi… Hoặc cũng có thể cả hai.
Ôi… Hóng phản ứng của đám thôn dân kia quá đi mất!
“A! Con mèo kia ở đâu ra thế?” Lô Khê chỉ vào chân Ngân Tô nói một cách ghét bỏ: “Xấu quá đi mất!!”
Mèo đen: “…”
“Tớ gặp được nó ở bên ngoài, thấy nó xấu lạ đến thú vị nên bắt lại chơi một lúc.” Ngân Tô cười rộ lên, bịa bừa một lý do lừa Lô Khê: “Đợi một lát nữa lấy nó ra dọa Liễu Lan Lan.”
Biểu cảm kỳ lạ trên mặt Lô Khê lập tức biến mất, cười theo Ngân Tô: “Ồ~”
Nhưng so với việc hù dọa Liễu Lan Lan, Lô Khê càng muốn ra ngoài xem chuyện gì đang xảy ra hơn. Thế là cô ta chạy ào đi làm vệ sinh cá nhân sau đó mở cửa lao ra ngoài.
Ngân Tô cẩn thận trói mèo đen lại rồi cũng từ từ đi ra ngoài. Bạch Lương Dịch và những người khác đều đã chuẩn bị sẵn sàng để đi ra ngoài nhưng Ngân Tô vẫn không thấy Sử Vân Phi đâu, hình như những người chơi khác cũng không biết cậu ta đang ở đâu.
Họ thậm chí còn cảm thấy Sử Vân Phi đã chết rồi.
Đám NPC Triệu Thần có vẻ cũng định đi xem thử, thế là một đám người lần lượt rời khỏi nhà Trương Dương.
Họ mới đi được một đoạn không xa đã thấy tất cả thôn dân đang tụ tập trước một gia đình.
Ngân Tô tò mò nhìn vào bên trong, mùi máu tanh nồng nặc trong phòng tỏa ra từ cánh cửa đang mở. Trên cánh cửa dính đầy máu, còn có cả tấm lụa màu đỏ rơi trong vũng máu bị giẫm đạp đến mức không nhìn ra hình dạng.
Sắc mặt của đám thôn dân đều vô cùng khó coi, đáy mắt ẩn chứa vẻ kinh hoàng, tiếng tranh luận đầy sợ hãi trong đám người truyền ra.
“Sao lại như vậy được…”
“Rõ ràng đã treo tấm lụa đỏ kia lên rồi mà.”
“Hay là vô tình rơi xuống?”
“Không thể nào, tất cả đều cố định lại rồi, trừ khi có người kéo…”
“Cửa thôn… Mau tới cửa thôn!!”
Ai đó ở phía trước hét lên.
Đám thôn dân đang vây xem lần lượt chạy về phía cửa thôn, cái dáng vẻ sợ hãi của họ khiến người nhìn cảm thấy buồn cười.
Mà đúng là Ngân Tô đang cười thật, cô cười vừa tùy ý lại khoa trương, khiến gương mặt cô nhiễm thêm tà khí trông vô cùng ma mị.
Bạch Lương Dịch vừa quay đầu lại liền trông thấy cảnh tượng đó, trái tim anh ta đập thình thịch, cảm giác sợ hãi dâng lên trong lòng, cô gái này… thật kỳ lạ.
“Dao Dao, chết người rồi!” Lô Khê nắm lấy cánh tay của Ngân Tô hoảng sợ nói: “Sao lại chết người rồi? Tớ thấy rất nhiều máu…”
“Nếu cậu sợ thì quay về trước đi.” Ngân Tô thu lại nụ cười, nhẹ nhàng nói: “Tớ đi xem thử xem có chuyện gì.”
Đương nhiên Lô Khê không dám quay về một mình nên cuối cùng vẫn đành đi theo Ngân Tô đến cửa thôn.
Dân làng đã phát hiện ra bia mộ ở cửa thôn, Ngân Tô cũng đã tìm thấy một nơi đủ cao rất thích hợp để cô có thể nhìn thấy tất cả thôn dân đang vây quanh bia mộ. Người nào trông thấy bia mộ cũng giống như gặp phải thứ gì đó vô cùng kinh khủng vậy.
Ngân Tô đang vô cùng háo hức thưởng thức màn kịch do chính cô đạo diễn, giọng nói hoảng loạn của đám thôn dân thấp thoáng truyền đến, cô còn nghe thấy cái tên Trương Minh Họa.
“Là cô ta… Cô ta đã trở lại rồi.”
“Trương Minh Hoạ trở lại rồi!”
“Cô ta tới đòi mạng chúng ta.”
“Trưởng thôn… Ngài mau tổ chức hôn lễ đi, làm ơn… giúp chúng tôi với.”
“Đúng vậy, trưởng thôn.”
“Không được!” Ông lão đứng trước bia mộ từ chối lời đề nghị của thôn dân, ông ta vừa định nói gì đó thì đột nhiên nhìn về phía Ngân Tô và những người chơi khác.
Trưởng thôn khoảng 60 tuổi, cơ thể trông có vẻ không khỏe lắm, đi lại cũng cần phải chống gậy. Gương mặt ông ta phủ kín nếp nhăn trông như một bộ xương khô biết đi nhưng ánh mắt lại vô cùng sắc bén, lạnh lẽo.
Người chơi bị nhìn chằm chằm như vậy, da gà da vịt nổi hết cả lên.
Trưởng thôn nhìn chằm chằm về phía người chơi một lúc, sau đó vẫy tay gọi Trương Dương đi tới.
Một lúc sau, Trương Dương tới tìm bọn họ, vẫn là cái dáng vẻ khúm núm trước đó: “Thật xin lỗi mọi người, trong thôn xảy ra chút chuyện, trưởng thôn nói là sợ mọi người bị dọa nên bảo tôi đưa mọi người về trước.”