Edit: Fang
Beta: Qing
“Hơn nữa, nếu thật sự do chúng tôi giế t chết bạn trai cô, tại sao chúng tôi ở nơi đây đợi cô tới? Thế chẳng phải là tự chui đầu vào lưới sao?”
Hiển nhiên Diêu Dung Dung có cách gì đó xác định nguyên nhân cái chết của Lâm Phi Trần không liên quan đến NPC hoặc quái vật, cô ta hoàn toàn không tin lời nói của Nghiêm Nguyên Thanh, khẳng định bọn họ chính là hung thủ.
“Bớt nói nhảm, hôm nay tôi phải khiến mấy người đền mạng cho A Trần!!”
Diêu Dung Dung có lẽ đã phát điên thật rồi, hoàn toàn không quan tâm số người đối diện nhiều hơn cô ta, thực lực thế nào, trực tiếp quẳng ra mấy nhát dao gió.
Thần sắc dịu dàng của Nghiêm Nguyên Thanh thu lại, né hai nhát dao gió trong đó, nhưng phía sau lại là một loạt dao gió đuổi tới, Nghiêm Nguyên Thanh chỉ có thể liên tục tránh né.
Diêu Dung Dung thấy Nghiêm Nguyên Thanh chỉ có thể né tránh những lưỡi dao dường như đã nhìn ra sức chiến đấu của anh ta không tốt lắm nên trực tiếp nhắm vào anh ta.
Dao gió đến gần Nghiêm Nguyên Thanh, mắt thấy sắp rơi lên người anh ta, nhưng trong chớp mắt, mấy tia chớp vô cớ rơi xuống, đánh mấy nhát dao gió tản ra.
Nghiêm Nguyên Thanh không nhân cơ hội đó rời đi mà vẫn đứng tại chỗ, cơn thịnh nộ trong mắt Diêu Dung Dung cuồn cuộn ngút trời, xông qua chỗ anh ta như một quả đại bác giơ tay bắt Nghiêm Nguyên Thanh.
Khoảnh khắc cô ta bắt được Nghiêm Nguyên Thanh, anh ta đã giữ cô lại, gương mặt dịu dàng không hề thấy chút hoang mang nào.
Trong lòng Diêu Dung Dung hồi hộp, cô ta nhận ra có điều gì đó không ổn, muốn thoát khỏi tay của Nghiêm Nguyên Thanh nhưng giây tiếp theo trước mắt bị sương mù đẫm máu che phủ, tiếng hét thảm thiết từ nơi sâu thẳm trong màn sương máu truyền tới, từ xa tới gần, xuyên thủng màng nhĩ cô ta.
Sương máu tản ra hết, vô số khuôn mặt quen thuộc mà lạ lẫm xuất hiện trước mắt cô ta, thậm chí cô ta nhìn thấy người chơi bị mình đẩy ra làm bia đỡ đạn trong phó bản đầu tiên, đó là lần đầu tiên cô ta giết người…
Sợ hãi, phẫn nộ, thù hận, thống khổ, bi thương… Đủ loại cảm xúc khác nhau trong tiếng hét thê thảm, chốc lát đã nhấn chìm cô ta.
…
…
Ngân Tô nhìn Diêu Dung Dung giận đùng đùng bị một tay Nghiêm Nguyên Thanh bắt lấy, sau khi cảm xúc phẫn nộ trên mặt ngưng trệ trong phút chốc, nhanh chóng biến thành sợ hãi, thống khổ… vặn vẹo.
“…”
Kỹ năng thiên phú của Nghiêm Nguyên Thanh là gì?
“Đừng… Đừng qua đây, thả tôi ra!!” Một tay khác của Diêu Dung Dung vùng vẫy trong hư không, dường như bên người cô ta có thứ gì đó bao vây, nỗi sợ trên mặt càng nghiêm trọng.
Nghiêm Nguyên Thanh thả Diêu Dung Dung ra, Diêu Dung Dung vẫn không khôi phục bình thường, mà hai tay vùng vẫy: “Đừng… Cút đi, cút đi!!”
“Cút hết đi cho tôi!!”
Diêu Dung Dung khoa tay múa chân giống như bị điên, cuối cùng chạy về một hướng.
Mọi người nhìn hướng Diêu Dung Dung biến mất, đều nhịn không nổi nuốt nước bọt, ánh mắt nhìn Nghiêm Nguyên Thanh lại thay đổi.
Trong mấy người đó, người động thủ nhiều nhất là cô gái tên Hạ Hạ, còn về thanh niên này… Anh ta luôn ôn tồn lễ độ, đối với nghi vấn của bọn họ cũng sẽ dịu giọng giải đáp, bọn họ vẫn luôn cảm thấy, cho dù anh ta có kỹ năng thiên phú, chắc hẳn cũng là loại phụ trợ hoặc trị liệu…
Ai biết anh ta chẳng qua là túm lấy tay Diêu Dung Dung, một câu cũng chưa nói, Diêu Dung Dung tự điên rồi.
Quả thật là chó không biết kêu thì cắn người tàn nhẫn nhất.
“Khụ khụ…” Không ai nói đỡ cho Diêu Dung Dung, trước đây cô ta nhìn Lâm Phi Trần bắt nạt người chơi, thậm chí còn nối giáo cho giặc, bọn họ không bỏ đá xuống giếng là không tồi rồi, nên người chơi lập tức đổi đề tài: “Bây giờ là tình hình gì thế? Đám thực vật này… Tại sao lại biến thành dáng vẻ này?”
Người chơi hồi trước đi theo Lâm Phi Trần nhìn nhau mấy cái, cũng rất sáng suốt lựa chọn vứt bỏ chủ cũ, đứng ở góc tường không hé răng.
“Chúng tôi cũng không rõ.” Nghiêm Nguyên Thanh nói: “Nhưng bây giờ chỉ còn lại ba ngày, độ khó nâng cao là rất bình thường, mọi người hãy cẩn thận, đừng bị thương chảy máu, đồng thời bảo vệ tốt hạt giống ước mơ của mình.”
Nghiêm Nguyên Thanh vẫn phụ trách nhiệm vụ ngoại giao, Giang Kỳ qua bên Ngân Tô, trên trán xen lẫn mấy phần phiền muộn: “Tô tiểu thư, cô có phát hiện tung tích của Ngư Tiểu Vân và Ngư Hàm Tú không?”
Ngân Tô vẫn đang nghĩ về kỹ năng thiên phú của Nghiêm Nguyên Thanh, nghe thấy lời nói của Giang Kỳ, thuận miệng đáp một tiếng: “Không có, chỗ bọn họ rơi xuống không tìm thấy người?”
“Ừm. Đám rễ cây đó từng di chuyển, không biết bị đưa đi đâu rồi.” Sắc mặt Giang Kỳ càng nặng nề u ám.
Nghiêm Nguyên Thanh trao đổi với người chơi xong liền cùng Độ Hạ qua chỗ hai người họ, Ngân Tô lập tức cách xa anh ta, đồng thời ôm chậu hoa trước người, bốn chữ cảnh giác và phòng bị chỉ thiếu điều viết lên mặt cô.
Nghiêm Nguyên Thanh: “…”
Ngân Tô di chuyển xong, lại giống như người không có vấn đề gì, hỏi: “Thế tiếp theo mọi người định làm thế nào? Đi tìm bọn họ sao?”
Giang Kỳ không phủ nhận.
“Có lẽ bọn họ đã chết rồi thì sao?” Ngân Tô tuyệt tình nói: “Bị thương chảy máu dễ dàng biết bao, nhiều thực vật ăn thịt người như vậy, cũng không để lại cả hài cốt, anh muốn đi đâu tìm bọn họ?”
Giang Kỳ: “…”
Nghiêm Nguyên Thanh x Độ Hạ: “…”
Biết nói chuyện như vậy, làm sao cô còn chưa bị người ta đánh chết trong phó bản?
Nghiêm Nguyên Thanh: “Dư… Tiểu Vân rất thông minh, trên người còn có đạo cụ, hẳn là bọn họ chỉ bị nhốt lại, chỉ cần vẫn sống sót, em ấy sẽ nghĩ cách tạo ra tiếng động thu hút sự chú ý của chúng tôi.”
“Cái đó… Tôi có đạo cụ tìm người, mọi người cần không?” Ly Khương cẩn thận dè dặt giơ tay, mấy người đối diện cùng lúc nhìn cô ấy.
Bé mít ướt trốn phía sau Ngân Tô theo bản năng, hốc mắt hơi đỏ thận trọng nhìn bọn họ.
Cô ấy không hề thân với nhóm người Giang Kỳ, nhưng lúc trước bọn họ có chia sẻ manh mối, cũng từng giúp đỡ người chơi, Tô tiểu thư còn hành động cùng với bọn họ, chính vì vậy nên cô ấy mới lên tiếng.
Giang Kỳ: “Ly tiểu thư, đạo cụ của cô là cấp bậc gì, chúng tôi có thể dùng đạo cụ cùng cấp bậc để đổi với cô.”
Ly Khương bối rối nói: “Là đạo cụ không hoàn chỉnh, không dễ dùng cho lắm, có lúc linh nghiệm có lúc không linh nghiệm… Tôi cũng không biết là cấp bậc gì, hay là mọi người xem rồi đổi?”
Đạo cụ không hoàn chỉnh… Quả thực đạo cụ không hoàn chỉnh không dễ dùng.
Nhưng nếu có thể tìm được đạo cụ cùng loại trong những phó bản khác thì có thể khiến cho đạo cụ thăng cấp, rất có khả năng sẽ biến thành đạo cụ cấp S.
Thứ phẩm không hoàn chỉnh cũng được người chơi cho là đạo cụ có thể thăng cấp.
Nhưng muốn thăng cấp đạo cụ rất khó, nên đa số đạo cụ không hoàn chỉnh đều chỉ là đạo cụ không hoàn chỉnh.
“Vậy thế này, đây là đạo cụ cấp A ‘Trân châu của nhân ngư’, coi như đạo cụ của cô cho chúng tôi mượn dùng, tìm thấy người thì trả cho cô.” Hiển nhiên Giang Kỳ rất để tâm việc tìm Khương Dư Tuyết, chỉ mượn dùng cũng trực tiếp lấy đạo cụ cấp A để đổi.
Tuy đạo cụ cấp A trong cửa hàng không phải là món nào cũng trăm vạn điểm tích lũy, nhưng đa số đều khoảng 20~60 vạn.
Đạo cụ cấp A mà người chơi nhận được trong phó bản thường thì bán ra giá cả sẽ cao hơn đạo cụ luôn có chút tác dụng phụ linh tinh trong cửa hàng.
Ly Khương rất rung động với đạo cụ cấp A, nhưng cô ấy nghĩ một lát, vẫn lắc lắc đầu: “Vậy thì dùng cấp B là được rồi.”
Ly Khương không cần đạo cụ cấp A, cuối cùng Nghiêm Nguyên Thanh lấy một chiếc nhẫn ra, tuy chỉ là đạo cụ cấp B, nhưng công năng của nó là tăng tốc độ, hơn nữa không có hạn chế, có thể luôn luôn đeo, Ly Khương vô cùng vướng mắc về thể chất của cơ thể lập tức đồng ý.m
Ly Khương lấy một cái la bàn ra, la bàn rất cũ, vết xước nghiêm trọng, trông rất không hoàn chỉnh.
“Dựa theo sinh nhật của mục tiêu mọi người cần tìm, lần lượt gạt kim chỉ nam, là nó có thể vận hành rồi.”
Giang Kỳ nhận lấy la bàn, nhanh chóng gạt mấy lần.
Sau khi Giang Kỳ gạt kim chỉ nam của la bàn xong, nó nhanh chóng xoay tròn, một lúc lại xoay xuôi, một lúc lại xoay ngược, nhưng hoàn toàn không có ý định dừng lại.