Chào Mừng Đến Với Địa Ngục Của Ta

Chương 219

Edit: Sally

Beta: Pương

So với việc mất mạng thì mất một cánh tay chẳng là gì hết.

Từ Thừa Nghiễm che lại cánh tay vẫn còn đang chảy máu của mình, gượng gạo cảm ơn Hứa Hòa Diệp: “Vừa rồi… cảm ơn.”

“Tiện tay mà thôi.” Hứa Hòa Diệp cũng không ôm hết công lao về mình, “Cậu phải cảm ơn Lâm tiểu thư mới đúng, nếu không có cô ấy thì tôi đã không kịp cứu cậu rồi.”

Từ Thừa Nghiễm nhìn sang bên cạnh, người kia đang nhìn chằm chằm vào cửa khoang, đằng đằng sát khí lau ống thép trong tay, trông như muốn đi vào trong rồi giết thêm lần nữa.

Khi đối mặt với cô gái này, trực giác của Từ Thừa Nghiễm nói cho cậu ta biết cô rất nguy hiểm, cậu ta do dự không dám đi tới, chỉ có thể cao giọng nói: “Lâm tiểu thư, cảm ơn cô.”

“Không có gì.”

Ngân Tô nhớ ra mình vẫn còn một tấm thiệp mời chưa phát cho cậu ta, thế là cô lấy thiệp trong túi ra rồi lại để nhân viên phục vụ nói tên.

Nhân viên phục vụ: “…” Lúc này rồi mà cô vẫn còn nhớ tới chuyện đó hả!!

Rõ ràng Từ Thừa Nghiễm không ngờ rằng Ngân Tô lại phát thiệp cho mình vào lúc này.

Cậu ta cầm thiệp mời, vẻ mặt có chút mờ mịt nhìn về phía Hứa Hòa Diệp và Tề Diệu, hai người họ cũng mờ mịt giống cậu ta.

Không ai biết tại sao sau khi trải qua chuyện nguy hiểm vừa rồi mà cô lại xử lý việc này đầu tiên.

“Rời khỏi đây trước đã.” Hứa Hòa Diệp nhìn thấy có NPC đi về phía này, nhắc nhở những người khác không thể tiếp tục ở lại nơi này nữa.

Ngân Tô vẫn còn ‘công việc’ chưa hoàn thành nên không có ý định đi cùng họ. Cô vẫy tay chào họ rồi mang theo nhân viên phục vụ bị trật khớp tay tiêu sái rời đi.

“Ống thép của cô ấy là đạo cụ cấp bậc gì vậy…” Tề Diệu không khỏi tò mò.

Bọn họ phải sử dụng kỹ năng thiên phú mới có thể giết được quái vật mà cô lại giết chúng dễ dàng như chém củ cải vậy.

Từ Thừa Nghiễm: “Chắc đó là kỹ năng thiên phú của cô ấy.”

Có thể là Tề Diệu nghĩ đến thanh trường kiếm của Hứa Hòa Diệp, đó là kỹ năng thiên phú của cô ấy.

Tề Diệu hít một hơi thật sâu: “Ngoại trừ đầu óc có chút không được bình thường ra thì cô ấy thực sự rất lợi hại. Nếu có thể cùng một đội với cô ấy, vậy thì liệu việc vượt phó bản có dễ dàng hơn không?”

Từ Thừa Nghiễm không nể tình nói: “Đầu óc không được bình thường cũng rất nguy hiểm.”

Là một mối nguy hai chiều.

Bởi vì bạn không thể xác định được khi nào thì tên điên đó sẽ trở mặt.

Từ Thừa Nghiễm lại bổ thêm một đao nữa: “Hơn nữa chưa chắc người ta đồng ý lập đội với cô.”

Tề Diệu: “…”

***

***

Ba người Hứa Hòa Diệp nhìn thấy Bàng Hưng và Kim Văn Vũ đang đợi ở góc rẽ.

Từ Thừa Nghiễm nhìn thấy hai người này thì lập tức nổi điên, nếu không phải Hứa Hòa Diệp ngăn cản, có lẽ bọn họ đã đánh nhau ở chỗ này luôn rồi.

Nơi này vẫn chưa an toàn nên cả nhóm nhanh chóng rời khỏi khu vực khoang chứa hàng, tìm một nơi không người dừng lại.

Kim Văn Vũ tỏ ra bình thường như chẳng có chuyện gì xảy ra, trực tiếp hỏi: “Dưới đó đã xảy ra chuyện gì vậy?”

“Anh không biết xấu hổ à mà còn hỏi.” Từ Thừa Nghiễm lập tức chất vấn: “Hai người các anh cố ý tính kế chúng tôi phải không?!”

Kim Văn Vũ cũng không viện cớ mà nói với giọng điệu cực kỳ gợi đòn: “Là tự mấy người xui xẻo thôi.”

“Ông đây xui xẻo?” Từ Thừa Nghiễm tức đến bật cười: “Nếu không phải tôi với Chu Hưởng đi đánh lạc hướng NPC thì ai mới là người xui xẻo hả?”

“Chu Hưởng chết rồi?” Có vẻ như cái người tên Kim Văn Vũ có hệ thống lọc ngôn ngữ tự động, anh ta hoàn toàn không quan tâm Từ Thừa Nghiễm đang nói gì, chỉ nghe trọng điểm.

“…”

Vẻ mặt Từ Thừa Nghiễm có chút vặn vẹo, tức điên lên, tức đến mức muốn động thủ.

“Chúng tôi cũng không biết lại có NPC đi xuống đó.” Bàng Hưng vội vàng ngăn Từ Thừa Nghiễm lại, giải thích: “Lúc đó NPC xuống dưới liền đóng cửa khoang lại. Chúng tôi không có cách nào nhắc nhở mọi người… Cái này cũng không trách chúng tôi được.”

Lời Bàng Hưng nói chẳng khác nào câu “Mấy người xui xẻo” của Kim Văn Vũ, chẳng qua là cậu ta nói uyển chuyển hơn mà thôi.

Hứa Hòa Diệp khá lý trí, chuyện này thật sự không thể trách bọn họ, bất cứ người nào đối mặt với nguy hiểm thì cũng sẽ tự bảo vệ mình trước.

Thực ra trong lòng Từ Thừa Nghiễm cũng hiểu rõ đạo lý này, chẳng qua chỉ là cảm thấy bản thân ra sức trước nhưng kết quả lại xui xẻo bị người khác hẫng tay trên còn cậu ta thì thiếu chút nữa là chết ở dưới đó, tức giận mà không có nơi nào để trút.

Kim Văn Vũ thấy những người khác không định nói chuyện gì xảy ra sau đó thì cũng không ở lại lâu, trực tiếp quay người bỏ đi.

Bàng Hưng do dự nhưng vẫn chọn rời đi cùng Kim Văn Vũ.

Tề Diệu nhìn bọn họ đi xa, “Vali… Vừa nãy tôi đề nghị mở luôn dưới đó, mấy người đều không đồng ý, bây giờ thì hay rồi? Tốn công vô ích không nói, lại còn hời cho kẻ khác…”

Trước đó chỉ lo chạy trối chết, làm gì còn thời gian mà nhớ tới vali gì đó.

Hứa Hòa Diệp với Tề Diệu cũng không mang vali lên.

“Tìm cơ hội xem có thể đi xuống đó lần nữa không.” Hứa Hòa Diệp khá là bình tĩnh.

“Bên dưới nhiều quái vật như vậy…”

Hứa Hòa Diệp: “Chúng xuất hiện là có lý do, chỉ cần rời đi trước khi bọn chúng xuất hiện là sẽ ổn thôi.”

***

***

“Những thứ bên dưới là sao vậy? Trên tàu của mấy người còn chở cả hành khách phi pháp hả?”

Bên kia, Ngân Tô đang phát huy quyền lợi được hỏi của hành khách, bắt đầu tiến hành cuộc tra hỏi linh hồn của nhân viên phục vụ.

Nhân viên phục vụ: “…”

Trông những thứ đó giống khách hàng lắm hả?

“Anh bị câm à?”

“…” Đúng đúng đúng, tôi bị câm đấy!!

Mặt của nhân viên phục vụ vẫn cứ trơ ra như gỗ, miệng thì câm như hến. Rõ ràng anh ta không thể trả lời vấn đề này nên dù Ngân Tô có hỏi thế nào, anh ta cũng đều giữ im lặng.

“Vậy thì nói cho tôi biết, việc này tôi phải tìm ai đây?” Ngân Tô không làm khó nhân viên phục vụ nữa: “Dù sao thì cũng phải có người chịu trách nhiệm chứ? Trên thuyền có nhiều hành khách phi pháp như vậy thì sao có thể đảm bảo được an toàn cho tôi chứ. Tôi yêu cầu các ảnh phải cho tôi một lời giải thích!”

Trái lại, lần này nhân viên phục vụ đã trả lời: “Thuyền trưởng.”

“Thuyền trưởng ở đâu?”

“Không biết.”

“…” Đây là cái thể loại văn học phi lý gì vậy.

Nhân viên phục vụ dừng lại một chút rồi lại ném ra một câu: “Nhưng chắc chắn thuyền trưởng sẽ xuất hiện trong buổi vũ hội tối ngày kia.”

Vũ hội?

Ngày kia… Không phải là ngày thứ ba của trò chơi sao.

Có lẽ buổi vũ hội đó chính là mốc quan trọng nhất trong phó bản này.

***

***

Dưới con mắt hoài nghi của người chơi, Ngân Tô làm hết phận sự phát thiệp xong mời rồi quay về phòng nghỉ ngơi.

Căn phòng được quái vật tóc decor thành một căn động bàn tơ, Ngân Tô chết lặng nằm im trên chiếc giường không bị tóc bá chiếm, suy nghĩ.

Đám quái vật trong khoang chứa hàng trông giống như bị lửa thiêu cháy, chiếc du thuyền này đã từng xảy ra hỏa hoạn sao?

Có phải những con quái vật đó đều là hành khách đã chết trong trận hỏa hoạn hay không?

“Con tàu Noah…”

Dựa theo câu chuyện thần thoại xa xưa: Bởi vì nhân thế gây ra quá nhiều tội ác nên Thượng Đế đã bất ngờ giáng xuống một trận đại hồng thủy nhằm mục đích tiêu diệt loài người. Lúc bấy giờ, ở trên mặt đất, có một người tên Noah có lòng dạ ngay thẳng nên Thượng Đế không nỡ giết hại và đã báo mộng cho ông biết ý định của mình. Người khuyên bảo Noah hãy đóng một chiếc thuyền thật lớn để có thể chứa được tất cả những người thân của gia đình mình. Bởi vậy, “Con tàu Noah” đã trở thành biểu tượng của nơi tránh nạn.*

*Trích từ Internet

Thế nhưng đối với người chơi mà nói, con tàu Noah có phải là nơi tránh nạn không?

Không phải, đây là một con tàu ma lấy mạng người.

Nhưng cái tên này chắc phải có ý nghĩa khác.

Chìa khóa vượt ải của phó bản này sẽ là gì… Vé tàu sao? Lúc lên tàu, NPC không hỏi cô vé tàu, vừa rồi lục soát vali hành lý như vậy mà cũng không thấy thứ gì có liên quan tới vé tàu.

Nhưng như vậy lại phù hợp với thiết lập chìa khóa qua ải.
Bình Luận (0)
Comment