Chào Mừng Đến Với Địa Ngục Của Ta

Chương 237

Bọn họ nhanh chóng biết được đằng trước là thứ gì.

Là Ngân Tô cùng với đám quái vật toàn thân ướt nhẹp…

Bầy quái vật kia đang đuổi theo Ngân Tô.

Hai bên rất không may, đụng phải nhau trên hành lang, theo sau là hai đàn quái vật đông nghìn nghịt chặn đứng đường chạy trốn của cả hai.

“…”

“…”

Hai bên mắt to trừng mắt nhỏ.

Trên mặt Ngân Tô viết đầy hai chữ xui xẻo to đùng.

Quái vật hai bên cách họ khoảng hai mét, bầy quái đông nghịt như hai đội quân đang đối đầu nhau.

Người chơi bị kẹt ở giữa, bầu không khí vô cùng quỷ dị.

“Bọn chúng chính là đầu sỏ khiến mấy người rời vào kết cục như vậy.” Ngân Tô đột nhiên lên tiếng, nói với đám quái vật ướt sũng: “Mấy người không muốn lấy lại công bằng cho mình sao? Bọn chúng đang ở ngay trước mắt mấy người đó, giết bọn chúng đi, bảo thù cho mình.”

“Cơ quan nội tạng của mấy người đang ở trong cơ thể bọn chúng đấy, tiếc là bọn chúng bảo quản không tốt khiến nó bị hư thối… Bảo bối mấy người vô cùng quý trọng lại bị chà đạp như vậy, mấy người không tức giận sao?”

Đám quái vật ướt sũng bắt đầu có chút dao động, hơi thở ẩm ướt lạnh lẽo quét tới pha trộn thêm cả mùi hôi tanh.

Tuy quái vật thích giết chóc nhưng nó cũng có suy nghĩ của mình.

Ngân Tô khơi gợi lại ký ức xấu trong lòng bọn chúng khiến chúng sát khí ngập trời lao lên đánh về phía đối diện.

Đám quái vật thần kinh bên phía đối diện lại chẳng quá quan tâm, chắc là chúng cũng không nhớ rõ mình đã từng làm chuyện gì.

Bọn chúng vừa mới dừng lại thì phát hiện bầy quái vật đối diện không giống bọn chúng, hơn nữa số lương còn áp đảo.

Giờ lại cảm nhận được sát khí cùng với sự nguy hiểm từ phía đối diện nên cũng có chút xao động.

Bầu không khí căng như dây đàn, có thể đứt bất cứ lúc nào.

Ngân Tô quyết định giúp bọn chúng một chút, điều khiển quái vật tóc trong bóng tối chia ra tiếp cận hai nhóm quái vật, lần lượt ra tay với cả hai bên.

Không cần giết chết bọn chúng, chỉ cần giả như hai bên ra tay với nhau là được.

Quả nhiên, sau khi quái vật tóc ra tay, đám quái vật kia như được mở chốt.

Người chơi bị kẹt ở giữa cũng không được bỏ qua, vẫn bị dính đòn.

Nhưng nhân lúc hai bên đánh nhau không để ý, bọn họ có thể lén rời đi để tránh trở thành mục tiêu chính của bọn chúng.

***

***

Ngân Tô phá vòng vây đi ra ngoài, những người khác cũng lần lượt ra theo. Bọn họ tìm một vị trí an toàn ngồi xuống, nhìn hai bên đang đánh nhau kịch liệt.

“Lâm tiểu thư, bầy quái vật kia… Từ đâu đến vậy?” Tề Diệu đè lại trái tim đang đập thình thịch thình thịch của mình.

“Bò từ dưới biển lên đó.”

“!!!”

Mấy người bọn họ không thể tưởng tượng nổi nhìn Ngân Tô.

Thường Tư Khê nhanh chóng phát hiện cơ thể những con quái vật vô cùng ướt, “Bọn họ đều bị thiếu mất nội tạng, chắc là người bị hại.”

Khách bị chọn trúng, sau khi lấy hết nội tạng rất có thể họ sẽ bị ném thẳng xuống biển, đỡ cần phải xử lý thi thể.

Còn bầy quái vật bên ngoài, thân thể chúng vẫn bình thường nhưng nội tạng bên trong lại thối rữa, chứng tỏ đó không phải là nội tạng của chúng, chúng là đám khách mua nội tạng.

Vậy nên hai đám quái vật này chắc chắn sẽ đánh nhau.

Nếu không có quan hệ nhân quả như vậy thì hiện tại hai đám quái vật là hợp lực tấn công bọn họ rồi.

“Rốt cuộc có bao nhiêu người chết trên con tàu này rồi…” Từ Thừa Nghiễm nhíu mày.

Tề Diệu: “Bề ngoài là du thuyền nhưng thực chất bên trong lại tổ chức giao dịch đen. Hơn nữa lại còn lênh đênh trên biển như thế này, muốn chạy cũng không thoát. Điểm đến lại ở nước ngoài, chỉ cần du thuyền một mực khẳng định hành khách đã xuống tàu thì mất tích ở nước ngoài ai mà tra được?”

Cốt truyện phó bản không có ghê tởm nhất, chỉ có ghê tởm hơn.

Trò chơi không chỉ muốn người chơi chết mà còn muốn nhét phân vào miệng người chơi.

Bọn họ nhanh chóng bỏ qua đề tài này.

Từ Thừa Nghiễm thăm dò hỏi: “Lâm tiểu thư cũng ra ngoài kiếm bản đồ sao?”

“Ừ.”

“Lâm tiểu thư có thu hoạch được gì chưa?”

Ngân Tô tiếp tục giật đầu: “Có lấy được một tấm trên người đám quỷ nước.”

Bây giờ cô đang có bốn tấm bản đồ, chỉ còn lại một tấm cuối cùng nữa thôi.

Đêm nay cô định lấy tấm trên người đám quái vật thần kinh kia, ai ngờ lại đột nhiên xuất hiện sản phẩm mới.

“Chúng tôi giết không ít quái vật nhưng lại không lấy được mảnh bản đồ nào hết.”

“… Không lấy được tấm nào sao?” Không thể có chuyện mấy người chơi này cũng xui xẻo như cô được, kiểu gì cũng phải có người may mắn chứ?

Thế nhưng Từ Thừa Nghiễm lại lắc đầu.

Ngân Tô: “…”

Ngân Tô nghi ngờ bọn họ cũng xui xẻo, giết chưa đủ nhiều.

“Nếu giết đám quỷ nước kia cũng có thể rớt ra bản đồ, chúng ta có nên nhân cơ hội này…”  Tề Diệu làm động tác cắt cổ.

Cầu phú quý trong nguy hiểm, nhất định phải lấy được bản đồ. Từ Thừa Nghiễm nhanh chóng đồng ý với phương án này.

Ngân Tô đã lấy được mảnh bản đồ của đám quỷ nước nên giờ cô giết bọn chúng cũng chẳng có ý nghĩa gì nên Từ Thừa Nghiễm không mời cô hành động chung.

Sau khi bọn họ rời đi, Ngân Tô ngồi xổm trong bóng đêm, nhìn chằm chằm vào đám quái vật đang đánh nhau.

Cô lại để cho quái vật tóc lặng lẽ lẻn qua bên kia kéo vài con quái thần kinh về, thi thể chất thành cả một chồng núi nhỏ nhưng vẫn không thấy bóng dáng của mảnh bản đồ đâu.

Không lẽ mảnh bản đồ cuối cùng không nằm trên người đám quái vật này?

Dù sao thì trên thuyền vẫn còn một nhóm nhân viên…

***

***

“Két ——”

Tiếng vật nhọn cọ lên kim loại nghe vô cùng chói tai.

Lữ Tiểu Nhị trốn sau cửa kim loại cố hết sức chặn cửa, máu dưới chân cô ta càng ngày càng nhiều, chậm rãi chảy ra ngoài từ khe cửa.

Tay của quái vật với vào trong khe cửa, muốn bắt lấy cô ta.

Cơ thể Lữ Tiểu Nhị run lên, chỉ có thể dùng hết sức toàn thân chặn cửa nhưng sức cô ta càng ngày càng yếu đi…

“Rầm!”

Cánh cửa kim loại bị phá hỏng, Lữ Tiểu Nhị ngã xuống đất, chỗ bụng cô ta đột nhiên bị một con dao chọc vào, máu tươi nhuốm đỏ cả phần bụng.

Giờ đến cả sức đứng dậy cô ta cũng không có, chỉ có thể chống đất lùi lại về sau.

Quái vật bên ngoài cửa tiền vào, nhe răng cười lao về phía cô ta.

“A ——”

***

***

“A ——”

Hứa Hòa Diệp đá văng con quái vật, nhìn về phía nơi truyền ra tiếng hét thảm. Cô ấy biết đó là tiếng của Lữ Tiểu Nhị nhưng tiếc là hiện giờ cô ấy không thể qua được.

Hứa Hòa Diệp nhanh chóng thu hồi ánh mắt, chuyên tấm đối phó quái vật trước mặt.

Đến khi Hứa Hòa Diệp đi qua thì chỉ thấy Lữ Tiểu Nhị ở trong phòng đang nằm giữa vũng máu.

Tuy cô ấy có tới hơi muộn một chút nhưng chắc chắn là vẫn chưa qua một tiếng, thế nhưng trên mặt đất lại không có quy tắc… Đã có người tới đây trước.

Là Kim Văn Vũ sao?

Sau khi bọn họ cùng với ba người Từ Thừa Nghiễm bị ép phải chia ra thì có gặp phải Kim Văn Vũ.

Lúc ấy bọn họ đều đang bị quái vật truy đuổi, bị ép phải cùng nhau hành động, thế nhưng Kim Văn Vũ lại lợi dụng bọn họ để thu hút sự chú ý của quái vật còn anh ta thì trốn mất.

Sau đó, cô ấy với Lữ Tiểu Nhị cũng bị tách nhau ra.

Hứa Hòa Diệp đi vào, khép mắt Lữ Tiểu Nhị lại, im lặng một hồi.

Hứa Hòa Diệp rời phòng, đóng cửa lại.

Một tiếng sau, Hứa Hòa Diệp tụ họp lại với các người chơi khác.

“Lữ Tiểu Nhị không đi cùng cô sao?” Thường Tư Khê hỏi cô ấy.

Hứa Hòa Diệp lắc đầu: “Cô ấy chết rồi.”

“…”

Thường Tư Khê khẽ sửng sốt một chút, sau đó gục đầu xuống, không nói gì.

Ban đầu Lữ Tiểu Nhị với Thường Tư Khê là một đội, cũng không biết hai người họ lập đội với nhau nhau như thế nào.

Hứa Hòa Diệp thấy bọn họ cũng không biết tin tức Lữ Tiểu Nhị đã chết nên rất có khả năng quy tắc kia biến mất là do Kim Văn Vũ.

Tề Diệu với Từ Thừa Nghiễm không có cảm giác gì khi hay tim Lữ Tiểu Nhị đã chết, bọn họ nói thẳng vào chuyện chính: “Chúng tôi lấy được mảnh bản đồ trong tay một đám quái vật khác.”

“Một đám quái vật khác?”
Bình Luận (0)
Comment