Edit: Fang
Beta: Wendy
Tiếng đứa trẻ gào khóc khiến người nghe đinh tai nhức óc.
Ngân Tô dựa vào nhiệm vụ của Cục điều tra trải qua kỳ nghỉ một cách bình thản. Lúc này, cô đang ngồi trên ghế nghỉ ngơi nhìn về hướng cách đó không xa có một đứa trẻ mập mạp nằm trên mặt đất lăn lộn, khóc lóc om sòm.
Nhưng suy nghĩ trong lòng đã muốn hô cứu mạng từ lâu.
Một người phụ nữ có sắc mặt nhợt nhạt đứng ngay bên cạnh, cô ấy chỉ đứng đó, nhìn đứa trẻ mập mạp khóc làm loạn, hoàn toàn không có ý định ngăn cản hay dỗ dành, trong ánh mắt mệt mỏi chứa đầy sự bất lực cùng chết lặng.
Xung quanh có không ít người nhưng những người này cứ như thể không nghe thấy, ai nấy đều làm việc của mình, không một ai nhìn đứa trẻ gào khóc thêm một cái, dường như sớm đã quen với chuyện này.
Đứa trẻ mập mạp gào khóc một hồi lâu cũng không ai dỗ, thấy vậy cậu bé dần nín khóc.
Cơ thể mập mạp của đứa trẻ nhanh nhẹn bò dậy từ dưới đất, đôi mắt rớm lệ nhìn người phụ nữ đứng ở đó, đột nhiên giơ tay đẩy người phụ nữ.
“Bà là đồ đàn bà xấu xa!!”
Nhóc mập dùng hết sức, người phụ nữ không đứng vững, lập tức ngã xuống đất.
Thấy cô ấy ngã, nhóc mập không có chút áy náy nào mà trái lại còn xông qua đó tay đấm chân đá người phụ nữ, vừa đánh vừa mắng: “Đàn bà xấu xa, đàn bà xấu xa!! Bà là đồ đàn bà xấu xa!!”
Ngân Tô: “…”
Đây là vở kịch gì vậy?
Ngân Tô không hiểu rõ tình hình, quyết định quan sát thêm.
Không biết người phụ nữ bị bệnh hay làm sao, sau khi ngã xuống đất cũng không đánh trả, mặc cho đứa nhóc mập kia tay đấm chân đá vào mình.
Dù sao thể lực của đứa trẻ mập đó cũng có hạn, đứa bé còn rất béo nên chẳng mấy chốc đã đánh mệt rồi dừng lại, thở hổn hển, cúi người lục lọi ví tiền trên người người phụ nữ.
“Còn nói là không có tiền!” Tên nhóc mập lục lọi tiền trong ví, trên gương mặt đáng lẽ ra phải vô cùng đáng yêu lại xuất hiện vẻ độc ác, chán ghét lên tiếng: “Sao bố tôi lại cưới người đàn bà vừa xấu xa lại vừa xấu xí như bà chứ, dì Lâm Lâm tốt hơn bà gấp trăm lần!!”
Thằng nhóc mập lấy hết tiền trong ví, ném ví tiền vào mặt người phụ nữ rồi quay người chạy đi.
Ngân Tô nhìn người phụ nữ bò dậy, một bên má hơi sưng nhưng dường như cô ấy đã quen với chuyện này, cúi đầu, đỡ eo chậm rãi rời đi.
Cho đến khi vở kịch này kết thúc, người xung quanh cũng không bố thí thêm một ánh mắt.
“…”
Ngân Tô hít một hơi, kéo giao diện cá nhân ra xem.
【Phó bản hiện tại: Chung cư Kim Điển】
【Thời hạn sống sót: 5 ngày】
Ngân Tô đứng dậy, quan sát xung quanh. Vị trí cô ở lúc này là một vườn hoa, phía xa có không ít dụng cụ tập thể dục.
Rất nhiều người.
Khu chung cư… Đừng nói cả cái khu chung cư lớn như thế này là map phó bản đấy nhé?
Ngân Tô nhìn những tòa nhà cao tầng dày đặc xung quanh, cùng với phạm vi có thể nhìn thấy… Hẳn là map của phó bản này rất lớn.
“Cô gái nhỏ, sao cháu lại chạy tới đây rồi.” Một bác gái đeo phù hiệu đỏ trên tay áo, đứng ở nơi xa vẫy tay với cô: “Mau tới đây, bác đưa cháu đi xem nhà.”
“…Vâng ạ.” Cô chưa thấy những người chơi khác, cũng không biết tình hình trong phó bản thế nào, Ngân Tô rất nghe lời đi cùng bác gái theo cốt truyện.
Ngân Tô đi tới bên cạnh bác gái, tùy ý hỏi: “Bác ơi, có bao nhiêu người sống trong khu chung cư này vậy ạ?”
“Khu chung cư của chúng ta rộng lắm, có hơn ba mươi nghìn người cơ. Nơi này là do một nhà đầu tư khai phá, trong khu chung cư này cái gì cũng có, các cháu sống ở đây thì cái gì cũng tiện.”
“Tại sao khu chung cư chúng ta gọi là khu chung cư Kim Điển thế ạ?”
Bác gái nhìn cô một cái, lắc đầu: “Cái này bác cũng không biết. Phía trước là tới rồi, cháu qua văn phòng dịch vụ điền vào biểu mẫu trước, sau đó bác lại dẫn cháu đi xem nhà.”
Bác gái chỉ tòa nhà trước mặt, bảo Ngân Tô đi cầu thang bên cạnh lên tầng hai.
Văn phòng tầng hai rất yên tĩnh, chỉ có một nhân viên đang làm việc ở đó, cô vốn tưởng là sẽ phải đi qua khâu nào đó, ai ngờ từ lúc lấy biểu mẫu, điền biểu mẫu đến khi cô rời đi cũng không thấy xảy ra chuyện gì.
Ngân Tô không biết trò chơi lại đang âm mưu điều gì nhưng cứ cảm thấy yên bình như vậy không phải chuyện gì tốt cả.
***
***
Tòa số 44.
Ngân Tô vừa ra khỏi thang máy thì nghe thấy tiếng đập đồ. Bên trái hành lang, chốc chốc lại có đồ vật từ bên trong bay ra.
Giọng nói chói tai của người phụ nữ từ bên đó truyền tới: “Anh đánh chết tôi đi! Anh có giỏi thì đánh chết tôi đi! Hôm nay anh không đánh chết tôi thì anh không xong với tôi đâu!!”
Bác gái dẫn Ngân Tô đi qua bên đó, khi tới góc rẽ, Ngân Tô nhìn một cái về phía giọng nói truyền ra.
Bên đó là một hộ gia đình đang mở rộng cửa, trong nhà vô cùng bừa bãi.
Ngay lúc này, người phụ nữ bị lôi kéo quần áo đến mức xiêu xiêu vẹo vẹo, lảo đảo ngã trước cửa, một người đàn ông to béo để trần thân trên xông ra, ngồi lên người phụ nữ bóp chặt cổ cô ta.
Người phụ nữ bị bóp cổ, gương mặt đỏ bừng lên vì nghẹt thở. Cô ta lần mò trên đất, bắt được mảnh sứ bình hoa rơi vỡ, rạch mạnh lên cổ người đàn ông.
Mảnh sứ sắc nhọn, cổ người đàn ông bị rạch ra một vết rách, chất lỏng đỏ tươi bắn tung tóe đầy mặt người phụ nữ.
Ngân Tô che ngực, cổ quái hỏi bác gái: “Không ai quản chuyện này sao?”
“Vợ chồng trẻ nhà người ta có chút mâu thuẫn nhỏ thôi, đừng lo chuyện bao đồng.” Bác gái giống như không nhìn thấy, đi tới trước cửa nhà đối diện hộ gia đình này, lấy chìa khóa ra mở cửa, giọng điệu cũng không thay đổi: “Tô tiểu thư, tới xem thử nhà của cháu đi.”
Ngân Tô nhìn hai người bị máu nhuộm đỏ vẫn còn đang vật lộn, định nghĩa lại cụm mâu thuẫn nhỏ.
Dưới sự thúc giục của bác gái, Ngân Tô đi vào phòng, dù đã đóng cửa phòng lại rồi… Nhưng âm thanh bên ngoài vẫn rõ mồn một.
Tiếng người đàn ông gầm thét và tiếng người phụ nữ kêu la hòa vào với nhau.
Bác gái giới thiệu nhà cho Ngân Tô: “Nội thất, đồ điện cơ bản trong nhà đều có, nếu cháu thiếu cái gì thì có thể mua trong khu chung cư, cái gì cũng có thể mua được trong khu chung cư…”
Nhà không rộng lắm, hai phòng ngủ một phòng khách, bài trí đơn giản, ánh sáng cũng ổn.
Bác gái không nán lại lâu, giới thiệu nhà cho cô xong, sau khi để lại một câu có chuyện thì tìm nhân viên dịch vụ, liền đi mất.
Lúc Ngân Tô tiễn bác gái ra ngoài thì chỉ nhìn thấy máu ở cửa hộ gia đình đối diện, không nhìn thấy hai người trong cuộc.
Ngân Tô đóng cửa lại, kiểm tra gian phòng kỹ càng một lượt, phát hiện một chiếc điện thoại trong ngăn kéo tủ đầu giường ở phòng ngủ.
Ngân Tô ấn vào màn hình, màn hình tự động sáng lên, hình nền màu đen, bên trên chỉ có ba dòng chữ.
【Người sống sót hiện tại: 200】
【Cư dân hiện tại: 35672】
【Điểm tích lũy: 0】
Ngân Tô hơi nhướng mày, phó bản này còn thông báo số người chơi và số NPC hiện tại luôn à?
Nhưng điểm tích lũy này… Lấy thế nào đây?
Giết NPC? Hay là giết người chơi?
Trừ hai trường hợp này ra, Ngân Tô cảm thấy không còn khả năng khác.
Ngân Tô muốn xem thử điện thoại có phải còn có tác dụng khác hay không nhưng dù cô ấn thế nào thì màn hình cũng không có bất kỳ thay đổi gì.
Cả đoạn đường vừa nãy đi qua, cô cũng không thấy ai giống người chơi.
Nên hẳn là người chơi bị tách ra, rải rác ở những nơi khác nhau.
Nếu điểm tích lũy dựa vào việc thu hoạch mạng của người chơi thì trò chơi tách người chơi ra chính là làm việc tốt nha…
Nhưng trò chơi sẽ tốt bụng như vậy sao?
Ngân Tô cất kỹ điện thoại, đứng ở cửa, nhìn ra ngoài qua mắt mèo, cửa của hộ gia đình đối diện vẫn đang mở.
Mặt đất, trên tường đều là vết máu, vẫn không nhìn thấy đôi vợ chồng đánh nhau lúc nãy.
Ngân Tô rút ống thép ra, mở cửa đi ra ngoài.