Edit: sleepy
Beta: Sơ, Yan
Ông Tưởng không vui, quát to: “Mày chạy lên đấy làm gì? Mau xuống đây đưa tiền cho tao!”
“Xẹt xẹt”
Đầu bên kia điện thoại không có tiếng trả lời.
“Phó Kỳ Kỳ? Alo?”
Ông Tưởng không nghe thấy giọng nói ở đầu bên kia điện thoại, giận dữ định chửi bới thì có thứ gì đó từ trên trời rơi xuống đập vào chân ông ta, vỡ tan tành thành nhiều mảnh.
Đó là một chiếc điện thoại.
Cuộc gọi của ông Tưởng chưa kịp cúp máy đã vang lên một chuỗi âm thanh “Xẹt xẹt” kỳ lạ.
“A!” bà Tưởng bị chiếc điện thoại rơi xuống dọa sợ, quát lên: “Muốn chết à? Nó muốn dùng điện thoại ném chết chúng ta sao? Còn nhỏ mà sao đã độc ác như vậy!!”
“Chúng ta lên tìm nó tính sổ!!” Bà Tưởng kéo ông Tưởng đi vào trong tòa nhà ngừng thi công: “Con nhỏ chết tiệt kia dám dở trò với chúng ta à, phải cho nó đẹp mặt mới được.”
Ông Tưởng phát hiện nãy giờ điện thoại vẫn phát ra âm thanh “Xẹt xẹt” kỳ lạ kia, ông ta nhìn màn hình.
Màn hình điện thoại có vẻ giống như đang bị nhiễu, cứ lập lòe mãi.
Trước khi màn hình tắt, ông Tưởng chỉ kịp nhìn thấy thời gian chuyển sang đúng 17 giờ, các con số đỏ như máu, nhấp nháy méo mó.
Giây tiếp theo, màn hình tối đen.
Màn hình tối đen như mực phản chiếu lại khuôn mặt đầy nếp nhăn của ông ta.
Đột nhiên, ông Tưởng không hiểu sao trong lòng dâng lên cảm giác kỳ lạ, ông ta vội vàng bật điện thoại nhưng tiếc là điện thoại đã hoàn toàn chết máy, dù có bấm thế nào cũng không tài nào mở lên được.
Tim của ông Tưởng đập liên hồi, ông ta nhanh chóng cản bà Tưởng, không cho bà ta đi vào bên trong: “Chờ một chút.”
“Còn chờ gì nữa?” Bà Tưởng chỉ lên lầu: “Ông nhìn xe… A!”
Bà Tưởng đột nhiên che miệng hét lên.
Ông Tưởng vô thức nhìn lên, chỉ thấy phía trên có một bóng người màu trắng đang rơi nhanh xuống.
Phó Kỳ Kỳ nhảy xuống!
Sau khi suy nghĩ này loé lên trong đầu ông Tưởng, trước mắt ông ta đột nhiên tối sầm lại, nhiệt độ xung quanh giảm mạnh.
Đến khi ông Tưởng có thể nhìn thấy được thì phát hiện ra bầu trời đã biến thành màu đỏ, ông ta cũng không còn ở bên ngoài nữa mà là ở bên trong tòa nhà.
Ngoài ông ta và bà Tưởng ra thì còn có cả Phó Kỳ Kỳ cùng với một người đàn ông và một người phụ nữ mặc quần áo giống nhau, hai người họ quay lưng lại với bọn họ, cảnh giác nhìn xung quanh.
Sắc mặt Phó Kỳ Kỳ tái nhợt, sau khi nhảy xuống, trước mắt cô ta tối sầm lại rồi sau đó liền đứng ở chỗ này.
Lúc này bọn họ vẫn ở trong toà nhà ngừng thi công kia nhưng rõ ràng có gì đó khác thường.
Ở đây rất giống trong phó bản…
Nhưng rõ ràng vẫn chưa tới thời gian cô ấy tiến vào phó bản, hơn nữa tại sao cha mẹ của Tưởng Lượng cũng ở đây?
“Đây là nơi nào? Tại sao đột nhiên chúng ta lại ở đây?!” Bà Tưởng tỉnh táo lại, nhìn chằm chằm vào Phó Kỳ Kỳ: “Phó Kỳ Kỳ, có phải do mày giở trò quỷ gì không?”
Phó Kỳ Kỳ không đáp lại mà nhìn về phía bức tường cách đó không xa, trên đó có bốn chữ màu đỏ tươi.
【Không được ồn ào.】
Bà Tưởng thấy Phó Kỳ Kỳ không để ý đến mình, bà ta không kìm được lửa giận, trực tiếp lao lên giơ tay muốn đánh Phó Kỳ Kỳ.
Nhưng giây tiếp theo, bà Tưởng lại giơ tay tự tát lên mặt mình, lực tay mạnh đến mức đánh rụng cả hai chiếc răng.
Bà Tưởng che khuôn mặt sưng tấy, khoé miệng rỉ máu, có vẻ như bà ta bị đánh đến choáng váng, mãi một hồi lâu sau vẫn không cử động.
Ông Tưởng bị tình huống kỳ quái này dọa sợ, sau khi ông ta lấy lại tinh thần liền vội vàng đỡ lấy bà Tưởng. Ông ta vừa định nói gì đó nhưng thấy người đàn ông và người phụ nữ mặc đồ giống nhau kia đang làm động tác im lặng.
Trước cảnh tượng kỳ dị này, ông ta vô thức nuốt lời muốn nói xuống.
Lúc này bà Tưởng mới tỉnh lại, bà ta mở miệng muốn nói nhưng lại phát hiện mình không thể phát ra bất cứ một âm thanh nào, bà ta thậm chí còn không cảm nhận được lưỡi của mình.
Bà Tưởng hé miệng “A” một tiếng, nhưng không có bất kỳ âm thanh gì phát ra.
Bà Tưởng hoảng loạn nhìn về hướng ông Tưởng và nói “A a”.
Ông Tưởng nhìn thoáng qua liền thấy miệng của bà ta máu chảy đầm đìa, trống rỗng, không còn lưỡi.
Ông Tưởng bị dọa sợ đến mức mặt tái mét, buông bà ta ra, lùi về phía sau mấy bước.
Bà Tưởng nhìn chầm chầm ông ta, “A a” rồi đi về phía ông ta, ông Tưởng sợ hãi xua tay, ý bảo bà ta đừng qua đây.
Các thành viên đội 12 của Cục điều tra liếc mắt nhìn nhau. Bọn họ thấy tuy vẻ mặt của Phó Kỳ Kỳ khó coi nhưng có vẻ vẫn rất bình tĩnh, đoán cô ta có thể là người chơi nên ra hiệu cho cô ta.
Phó Kỳ Kỳ đã học qua một vài thủ hiệu thường dùng trong phó bản nên hiểu ý bọn họ, khẽ gật đầu.
Loan Tinh liếc qua đồng đội là Thôi Nhiên, hai người đã là đồng đội trong một khoảng thời gian dài nên không cần nói cũng có thể hiểu ý nhau.
Thôi Nhiên đi kiểm tra xung quanh xem có thể ra ngoài không.
Loan Tinh thì qua giải quyết ông Tưởng và bà Tưởng, bảo họ đừng đi lung tung. Hai người không chỉ lớn tuổi mà trông còn có vẻ như là chưa từng vào phó bản bao giờ.
Đây hẳn là hai người mà Tất Nghiệp đã báo cáo với bọn họ.
***
***
Phó Kỳ Kỳ nhìn dòng chữ trên tường, bà Tưởng đã mất lưỡi, chắc chắn chính là vì quy tắc “Không được ồn ào” này, bọn họ thật sự đã vào phó bản rồi sao?
Thôi Nhiên nhanh chóng quay trở lại.
Bốn phía đều là khung xi măng, không có cửa hay cửa sổ nhưng tường lại thấp có thể trèo qua được.
Nhưng Thôi Nhiên đã kiểm tra, căn bản không thể ra ngoài được.
Cầu thang đi lên tầng trên cũng đã bị chặn lại.
Vào lúc này, phía dưới dòng chữ “không được ồn ào” xuất hiện thêm dòng chữ khác.
【Chỉ có một lối ra.】
Bọn họ hoàn toàn không nhìn thấy lối ra, liệu lối ra nằm ở đâu?
Ông Tưởng và bà Tưởng dần bình tĩnh dưới sự “an ủi” của Loan Tinh, Loan Tinh kéo áo của mình xuống bịt miệng ông Tưởng lại.
Thôi Nhiên và Loan Tinh có thể dùng cử chỉ để giao tiếp.
Nhưng Phó Kỳ Kỳ chỉ hiểu được một vài thủ thế đơn giản, phức tạp hơn thì hoàn toàn không hiểu, cũng không biết hai người họ đang nói cái gì.
Phó Kỳ Kỳ không nhúc nhích, cô ta cũng chẳng còn muốn sống, từ khi rời khỏi phó bản, ngày nào cô ta cũng gặp ác mộng.
Nỗi kinh hoàng mà phó bản mang lại cùng những người đã chết trong đó không ngừng xuất hiện trong giấc mơ của cô ấy.
Có đôi khi, cô ấy thật sự muốn chết trong phó bản.
Nhưng khi cô ấy nghĩ đến mạng của mình là do hai người đổi lại, cô lại cảm thấy bản thân thật vô dụng, sao có thể lãng phí mạng sống của họ.
Đến khi bị cha mẹ Tưởng Lượng hành hạ hết lần này đến lần khác, cô thật sự không thể tiếp tục chống đỡ được nữa.
Loan Tinh vỗ vai Phó Kỳ Kỳ, khoa chân múa tay.
Phó Kỳ Kỳ vẫn không hiểu, Loan Tinh bỏ cuộc, kéo cô ta qua một bên.
***
***
Bên ngoài toà nhà ngừng thi công.
Ngân Tô nhìn Phó Kỳ Kỳ nhảy từ trên tầng xuống, vậy mà giây tiếp theo trước mặt lại chỉ còn là một màn sương trắng.
Nhưng khi cô bỏ ống nhòm xuống, cô vẫn thấy toà nhà ngừng thi công kia, không có gì thay đổi.
Ống nhòm chắc là một cái đạo cụ nào đó.
“Quái vật xuất hiện!!” Tất Nghiệp phát hiện được sự thay đổi của toà nhà ngừng thi công, vội vàng gọi cho đội trưởng: “Đội trưởng? Đội trưởng chị có nghe thấy không?”
“Xẹt xẹt…”
Tất Nghiệp gọi đội trưởng nhưng không có hồi âm, tuy nhiên lại có một giọng nói khác từ bộ đàm truyền ra: “Tất… Đội… Thôi Nhiên… Vào…”
Âm thanh đứt quãng, Tất Nghiệp liền đoán: “Đội trưởng và Thôi Nhiên vào toà nhà rồi! Hỏng rồi!! Quái vật có thể tạo ra một khu ô nhiễm nhỏ, nhất định phải tuân theo quy tắc của nó.”
——Chào mừng đến với địa ngục của ta——
Đây là một phó bản thế giới hiện thực, chắc là chỉ có mấy chương, sẽ không quá dài.