Lúc mọi người không thể nghĩ ra cách nào khác, ngay cả những người chơi có kinh nghiệm cũng cảm thấy chỉ có thể tìm bừa một chỗ ngồi xuống thì đột nhiên cô gái mặc áo gió màu đen từ cửa sau lớp học đi đến.
Người chơi thấy cô thì né như né tà, chủ động tránh đường cho cô.
Thấy không ai chặn đường mình, Ngân Tô cảm thấy bọn họ rất biết điều. Cô đi thẳng tới bên cạnh một học sinh ngồi hàng thứ hai.
Bạn học kia vẫn không hề có phản ứng gì với người đứng cạnh mình, chăm chú đọc sách.
Ngân Tô một tay chống lên mặt bàn, từ từ cúi người đọc nội dung trong sách. Trên sách của NPC này có ghi chú, khác với đống sách vở ở những chỗ trống kia.
Ngân Tô nghiêng đầu nhìn bạn học kia, “Cậu thích học như vậy à?”
Bạn học kia vẫn chăm chú đọc sách, không để ý tới cô.
Ngân Tô đột nhiên thò tay rút cuốn sách trong tay bạn học kia ra.
Động tác của cô vừa bất ngờ vừa nhanh chóng, khi những người chơi khác phản ứng lại thì cô đã lấy được sách, phòng học vang lên những tiếng hít khe khẽ.
“???”
Cô ta đang làm gì vậy?!
Bạn học đang chăm chú đọc sách thấy trong tay trống không, đầu tiên cậu ta khựng lại mất một giây, dường như chưa phản ứng được chuyện gì xảy ra.
Khoảng ba giây sau, đột nhiên cậu ta ngẩng đầu nhìn Ngân Tô, nghiêm túc nói: “Trả lại cho tôi!” Nói xong liền muốn cướp lại quyển sách.
Ngân Tô một tay ấn đối phương ngồi về chỗ, một tay giơ sách lên cao, rủ mắt nhìn cậu ta: “Cậu nói cho tôi biết chỗ của tôi ở đâu, tôi trả lại sách cho cậu.”
“Đến chỗ của mình ở đâu mà cậu còn không nhớ được thì đi học làm gì?!” Bạn học không đứng dậy được, chỉ có thể trừng mắt nhìn Ngân Tô, vẻ mặt dần trở nên âm trầm vặn vẹo: “Còn không bằng đi chết đi!”
Ngân Tô cười khẽ một tiếng: “Tôi có chết hay không thì không biết, nhưng nếu cậu còn không nói thì tôi chắc chắn cậu sẽ chết đấy.”
Ngân Tô đặt sách lên cái bàn đằng sau cậu ta, giả vờ chuẩn bị xé.
Đồng tử của bạn học co rụt lại, vô thức hô: “Không…”
Ngân Tô dừng động tác, mỉm cười: “Vậy nên, bạn học thân yêu của mình, chỗ của mình ở đâu thế?”
Gương mặt của bạn học càng trở nên âm trầm hơn, dường như đang thầm mắng cô đi chết đi.
“Xoẹt xoẹt ——”
Vẻ mặt của bạn học biến đổi, mắt thấy Ngân Tô sắp xé một trang xuống, cậu ta lập tức mở miệng: “Lớp trưởng… Lớp trưởng đang cầm phiếu điểm lần trước.”
“Lớp trưởng là ai?”
“…”
“Xoẹt xoẹt ——”
Bạn học tức giận chỉ tay sang bên trái.
Cách một vị trí trống là một nữ sinh buộc tóc đuôi ngựa, động tĩnh của bọn họ bên này cũng không ảnh hưởng gì tới vị lớp trưởng này cùng với những bạn học khác, bọn họ vẫn đang chăm chú đọc sách.
Ngân Tô tiện tay ném sách vào ngực bạn học kia, nhanh chóng đi về phía lớp trưởng.
“Lớp…”
Lớp trưởng lấy một tờ giấy trong áo khoác đồng phục ra, đập thẳng lên bàn, tay nắm chặt quyển sách.
Ngân Tô: “…”
Ngân Tô sờ sờ mũi, cầm lấy tờ giấy.
Thế nhưng…
Trên phiếu điểm cũng không có tên, chỉ dùng con số từ 1 – 40 để sắp xếp lần lượt.
Một hàng năm số, vừa vặn xếp đủ tám hàng.
Tương ứng với tổng số chỗ ngồi trong phòng học… Nhưng cái này có tác dụng gì? Còn chẳng biết được đâu là số của mình!
Ngâm Tô mệt tim, tiếp tục thỉnh giáo lớp trưởng: “Lớp trưởng, trách nhiệm của cậu là giúp đỡ các bạn học khác đúng không?”
Ngân Tô dùng tờ giấy kia ngăn không cho lớp trưởng đọc sách, vô cùng lễ phép: “Vậy nên xin lớp trưởng nói cho mình biết đâu là mình.”
Lớp trưởng không đọc được sách, đành phải chuyển mắt lên người Ngân Tô, cô ta cũng không kích động như bạn học vừa rồi, chỉ hơi nhíu mày, có chút bất mãn: “Cậu ngay cả điểm thi của mình cũng không nhớ được à?”
“Bị bệnh mà.” Ngân Tô có lý do rất thỏa đáng: “Vẫn chưa khỏe hắn, đầu óc không được tốt lắm.”
Lớp trưởng: “…”
Ngân Tô hùng hồn: “Vậy nên, lớp trưởng cần phải quan tâm nhiều hơn tới bạn học bị bệnh nha, phải giúp đỡ, có đúng không?”
“…” Có vẻ lớp trưởng không tìm được lý do phản bác, cuối cùng ném cho cô một số: “13.”
Ngân Tô gật đầu, trả lại phiếu điểm vô dụng cho lớp trưởng rồi thuận tay rút luôn sách của cô ta đi.
“???” Lớp trưởng đột nhiên cất cao giọng: “Cậu làm gì đấy? Tôi nói cho cậu rồi còn gì!”
Ngân Tô giơ cao quyển sách trong tay lên, cười không có ý tốt, “Để bảo đảm đáp án lớp trưởng nói cho mình biết là chính xác. Yên tâm, mình sẽ giữ gìn quyển sách này thật tốt cho lớp trưởng, sẽ yêu thương, quý trọng nó.”
Hốc mắt lớp trưởng đỏ ửng lên, đương nhiên không phải do cô ta ấm ức, là tức giận.
Cô ta ngoan độc trừng mắt nhìn Ngân Tô, có thể là nhớ tới hành vi xé sách của Ngân Tô, cuối cùng nghẹn một cục tức, sửa lại: “… 33, vị trí của cô là 33. Trả sách lại cho tôi!”
Ngân Tô nhìn chằm chằm cô ta vài giây, cuối cùng ném lại sách cho cô ta.
“Thân là lớp trưởng, trợ giúp bạn học là chuyện cậu phải làm, không được tức giận như vậy đâu.”
“…”
Lớp trưởng bắt được sách, sự tức giận dưới đáy mắt sắp tràn ra ngoài.
33 là ở vị trí chính giữa hàng thứ hai từ dưới lên. Cô đi tới trước bàn học, phát hiện trên mặt bàn có thêm một cái thẻ học sinh.
Trên thẻ học sinh có ảnh chụp của cô, trên tấm ảnh hai mắt cô trông rất vô thần, cả người cứng đờ, lại còn là ảnh đen trắng nên trông chẳng khác gì ảnh thờ.
Mặt trước thẻ học sinh ngoại trừ ảnh thẻ thì còn có hai thông tin khác.
【Mã học sinh: 404433】
【Thứ tự trong lớp: 33】
Mặt sau là bốn chữ ‘Trường Trung học Lý Quang’ khá to.
Nhưng xem ra vị trí này của cô đúng rồi, nếu không thì tấm thẻ học sinh này đã không xuất hiện.
Ngân Tô cất thẻ học sinh lại, ngồi thẳng xuống.
Những người chơi còn lại đều ngây người, còn có thể tìm chỗ như vậy ấy hả? Cô ta không sợ đắc tội NPC, mới ngày đầu tiên tới đã bị trúng debuff tử vong à?
Mọi người lại nghĩ tới sự tích anh dũng còn chưa vào phó bản đã làm thịt tài xế của cô…
Được rồi, cô ta không sợ.
Tuy hành vi của Ngân Tô rất khác người nhưng đã chỉ rõ phương hướng cho bọn họ.
Lớp trưởng biết vị trí của tất cả bọn họ!
Thế nhưng… Không lẽ bọn họ cũng phải uy hϊếp lớp trưởng?
Nhỡ kích hoạt điều kiện tử vong thì phải làm sao?
Bọn họ không to gan như Ngân Tô.
Lớp trưởng cũng không cất tờ phiếu điểm đi, có người chơi có kinh nghiệm khá to gan đến cầm đi, lớp trưởng cười lạnh một tiếng, “Mấy người cũng hỏng não à? Đều không nhớ được thành tích của mình? Thà mấy người chết luôn đi cho rồi!”
Lớp trưởng hoàn toàn không che giấu sự độc ác trong lời nói, cô ta thật sự muốn bọn họ đi chết hết.
Người chơi: “…”
Lớp trưởng chỉ công kích bằng ngôn ngữ, người chơi có kinh nghiệm quyết định không để ý tới cô ta.
Nhưng bọn họ cũng không dám đi uy hϊếp lớp trưởng như Ngân Tô.
“Cái này không thể xác định được vị trí của chúng ta…”
“Bài thi…” Một người chơi có kinh nghiệm nhanh chóng nghĩ ra cách làm sao để xác định vị trí của mình: “Không phải trên mỗi bàn đều có bài thi sao, bên trên có điểm.”
Trong lớp, bài thi của những NPC học sinh kia đều bày trên bàn, rất dễ thấy thành tích bên trên.
Bọn họ chỉ cần sắp xếp thành tích của bài thi, lại so với thứ hạng thành tích cùng với vị trí của NPC học sinh, chỉ cần có thể đối chiếu được nghĩa là không sai.
“Không được.” Có người chơi phản bác: “Dù bài thi có tương ứng với phiếu điểm thì trên bài thi cũng không có tên, chúng ta vẫn không thể biết được mình là số bao nhiêu.”
Rất nhanh đã có người chơi xem bài thi trên bàn học.
“Không sai, thành tích bài thi xếp từ cao xuống thấp, chỉ có thể xác định được là từ phải qua trái.”