Ngân Tô đi đến trước bàn làm việc của chủ nhiệm lớp, quét mắt nhìn tất cả đồ vật trên mặt bàn không sót thứ gì. Cô kéo ngăn kéo phía dưới ra, bên trong có một ít đồ vật, giống như là đồ tịch thu được từ chỗ học sinh.
Trước đó, Ngân Tô cũng đã nhìn thấy qua những thứ tương tự trong những văn phòng khác, cô dùng giám định vạn vật kiểm tra thử thì thấy đó đều là những đồ vật bình thường.
Lục vài cái ngăn kéo mà không tìm được thứ gì hữu dụng, nhưng khi cô kéo ngăn kéo thứ hai bên phía tay phải ra thì phát hiện ngăn kéo này không kéo ra được.
Giám định vạn vật còn cho cô thấy một cái dấu chấm hỏi.
Lúc này cô đã chắc chắn rằng trong đây có thứ gì đó…
Ngân Tô lại dùng sức kéo vài cái, vẫn không kéo ra được.
Ngân Tô ngồi xổm người xuống, bắt đầu nghiên cứu xem phải mở khóa như thế nào.
“Em đang làm gì đấy?”
Ngân Tô đang nghiên cứu hăng say thì đột nhiên nghe thấy một giọng nói lạnh như băng không hề báo trước vang lên ngay sau cô.
“!!!!”
Ngân Tô chiếu đèn ra sau, chủ nhiệm lớp đứng ở ngay sau lưng nhìn cô, trong ánh mắt dường như lóe lên vẻ lạnh lùng hiểm độc.
“Thầy ạ! Thầy dọa em hú cả hồn.” Ngân Tô đứng dậy, giọng điệu vẫn như thường, còn rất lễ phép chào hỏi: “Em chào buổi tối thầy nhé.”
“…” Ánh mắt âm u lạnh lẽo của chủ nhiệm lớp dần trở nên thâm độc, gằn từng chữ lặp lại câu hỏi vừa nãy: “Em đang làm gì?”
Ánh mắt của Ngân Tô rơi trên ngăn kéo, khóe môi nở ra một nụ cười dịu dàng, nhưng sâu trong mắt cô lại là vẻ hờ hững: “Vật gì tốt mà khiến thầy chủ nhiệm phải khóa lại thế, hay thầy cho học sinh thân yêu của thầy xem thử nhé?”
“…”
Trong văn phòng tối đen như mực, chỉ có ánh sáng từ chiếc đèn pin đặt trên bàn làm việc, ánh đèn chiếu lên bức tường đối diện hất lên một cái bóng to mờ mờ.
Cái bóng mờ kia cúi người xuống, giọng nói bất mãn âm trầm vang lên trong phòng làm việc:
“Thầy giáo nói chuyện hòa thuận với nhau không được sao? Sao thầy có thể động tay động chân với học sinh như vậy được, thế là không có phẩm hạnh đâu đấy nhé.”
Chủ nhiệm lớp nằm rạp trên đất không dậy nổi: “…”
Ngân Tô giẫm lên lưng chủ nhiệm lớp rồi nhảy qua, ngồi xổm trước mặt ông ta, ngoan ngoãn ôm đầu gối: “Thầy à, giúp đỡ học sinh chẳng phải là trách nhiệm của thầy sao??”
Chủ nhiệm lớp rất muốn nói không phải.
Nhưng nhìn cái vũ khí sắc bén đang chĩa thẳng mặt mình, ông ta cứng ngắc mở miệng: “Thầy có thể giúp gì cho em?”
Ngân Tô hài lòng lấy ống thép ra, chỉ vào ngăn kéo đã bị khóa, cực kỳ tò mò hỏi: “Em muốn xem thử xem thầy giấu bí mật nhỏ gì trong đây?”
Chủ nhiệm lớp: “…”
Trong ngăn kéo trống trải có một quyển sổ ghi chép màu hồng nhạt.
Ngân Tô còn tưởng rằng bên trong viết bí mật to lớn gì, ai mà ngờ chỉ là một quyển nhật ký ghi toàn chuyện yêu thầm.
Ngân Tô đọc cẩn thận quyển nhật ký yêu thầm đó, mở đầu là một đoạn dài miêu tả cảnh tượng lúc chủ nhân cuốn nhật ký gặp đối tượng yêu thầm, dùng rất nhiều từ ngữ hoa mỹ để miêu tả vẻ đẹp của đối tượng yêu thầm.
Phần sau trở nên rất đơn giản, ngắn gọn hơn rất nhiều.
[Bài tập nhiều quá, mình sắp phát điên rồi, sao bài tập làm mãi không hết vậy. Nhưng hôm nay mình đã gặp được cậu ấy rồi, cậu ấy đi lướt qua người mình, trên người cậu ấy có mùi hương của ánh mặt trời, mình rất thích cậu ấy hihi.]
[Hôm nay mình được học thể dục cùng với cậu ấy, vui quá trời. Cậu ấy cười lên trông rất dịu dàng, giống như một làn gió nhẹ thoảng từ trên trời xuống.]
[Hôm nay trời mưa, hình như cậu ấy bị ốm nên không đi học… Nhớ cậu ấy nhiều lắm, nhưng còn rất nhiều bài tập chưa làm, ngày mai mình còn có bài thi nhỏ, huhuhuhu, nếu làm bài không tốt phải làm sao đây.]
[Hôm nay không nhìn thấy cậu ấy.]
[Cuối cùng cậu ấy cũng đi học, cậu ấy vẫn hoàn hảo như vậy.]
[Nếu được điểm cao trong kỳ thi cuối kỳ, có lẽ mình sẽ có đủ can đảm và tư cách để tỏ tình với cậu ấy. Cố gắng lên, nỗ lực học tập, nhất định phải bộc lộ hết tài năng trong kỳ thi cuối kỳ! Phải cho cậu ấy nhìn thấy cảnh mình tỏa sáng!]
[Kỳ thi cuối kỳ ngày càng đến gần, gần đây trường học không được yên ổn cho lắm, lúc nào cũng có học sinh xin phép nghỉ ốm không đi học, nhưng cũng may là cậu ấy không sao.]
[Nghe nói có học sinh của 3 lớp bị ngộ độc thức ăn… Rõ ràng đều ăn trong cùng một nhà ăn, tại sao chỉ có 3 lớp bị ngộ độc thức ăn? Thật kỳ lạ.]
[Đề thi khó quá đi… Vì sao trường mình lại có nhiều học sinh như vậy, aaa mình không thể vượt qua bọn họ được!]
[Kỳ thi cuối kỳ này… Mình nhất định phải đạt thành tích tốt!! Chỉ có như vậy, mình mới có tư cách để tỏ tình với cậu ấy, để cho người ưu tú như cậu ấy nhìn thấy mình.]
[Là ai đã trộm sách của cậu ấy! Đáng ghét!! Sao lại đáng ghét như vậy!! Mình đã lén lút đặt sách của mình lên bàn học của cậu ấy, hy vọng cậu ấy không trễ nải việc học. Cứ nghĩ đến việc cậu ấy học bằng sách của mình là lại thấy vui quá đi mất.]
[Mình đã lấy được phiếu dự thi rồi, mình sắp phải thi cuối kỳ rồi, kích động quá đi mất, ngày mình tỏ tình ngày càng đến gần rồi.]
[Cậu ấy nói chuyện với mình rồi!!!]
[Cậu ấy khen mình rất đáng yêu, aaaaaaa!]
[Hôm nay mình đi ăn cơm với cậu ấy, nhìn ở khoảng cách gần như vậy mà cậu ấy vẫn rất hoàn hảo, giọng nói còn rất dịu dàng êm ái nữa chứ.]
[Nhìn cậu ấy có vẻ không vui lắm…]
[Không ngờ mình lại có thể đến trường thi cùng với cậu ấy, mình thật sự rất vui.]
[Phiếu dự thi, sao lại không thấy phiếu dự thi đâu nữa? Ai đã lấy phiếu dự thi của mình rồi! Không có phiếu dự thi thì sao mình tham gia kỳ thi cuối kỳ được, vì sao bọn họ độc ác như vậy!! ]
[Muốn gặp cậu ấy, muốn gặp cậu ấy, muốn gặp cậu ấy, muốn gặp cậu ấy…]
[Vì sao không để ý đến mình.]
[Vì sao.]
[Vì sao! Vì sao! Vì sao! Vì sao! Vì sao! Vì sao!]
Các trang sau chỉ toàn viết hai chữ “Vì sao”, trang nào cũng viết kín.
Ngân Tô lật đến trang cuối cùng.
[Cậu ấy chết rồi.]
Bốn chữ lẻ loi trơ trọi được viết giữa cuốn nhật ký.
…
Ngân Tô nhanh chóng lọc ra những manh mối có ích trong quyển nhật ký.
Trong quyển nhật ký có nhắc tới “kỳ thi cuối kỳ”, còn nhắc tới “phiếu dự thi” chưa từng xuất hiện trước đó.
Chủ sở hữu của quyển nhật ký này đã bị mất phiếu dự thi, không biết cuối cùng có tham gia được kỳ thi cuối kỳ không, nhưng đối tượng yêu thầm của cô ta lại chết mà không hề biết nguyên nhân.
Trong thế giới thực, tham gia kỳ thi Đại học cũng cần phiếu dự thi, vậy nên cần phiếu dự thi mới có thể tham gia được cái gọi là kỳ thi cuối kỳ trong trò chơi cũng chẳng có gì lạ.
Phiếu dự thi…
Nhân Tô nhìn chủ nhiệm lớp trên mặt đất, quyết định phát huy phẩm chất tốt đẹp của học sinh giỏi, không biết là phải hỏi: “Thưa thầy, kỳ thi cuối kỳ cũng sắp bắt đầu rồi, khi nào nhà trường mới phát phiếu dự thi cho chúng em ạ?”
Chủ nhiệm lớp: “…”
Không muốn nói chuyện cho lắm.
“A——”
Chủ nhiệm lớp hét lên một tiếng thảm thiết, máu tươi rơi xuống đất tạo thành một bãi máu nhỏ, ống thép đang đặt trên vai ông ta tản ra khí lạnh bức người.
Có vẻ như chủ nhiệm lớp rất sợ Ngân Tô lại cho mình thêm một nhát, nhịn đau mở miệng: “Chưa bắt đầu kỳ thi thử, sau khi có kết quả của kỳ thi thử mới có thể đổi được phiếu dự thi.”
Kỳ thi thử?
“Lúc nào mới bắt đầu kỳ thi thử ạ?”
“Thứ sáu.”
Thứ hai, thứ ba có bài kiểm tra nhỏ, thứ sáu là bắt đầu kỳ thi thử, chủ nhật còn có một bài kiểm tra cuối kỳ. Kỳ thi cuối kỳ được sắp xếp vào buổi tối, không biết thời gian cụ thể. Cho dù không tính tới kỳ thi cuối kỳ thì thời gian thi cũng đã chiếm hết ba ngày rồi, cứ tính như vậy thì phó bản thực tế chỉ để lại cho người chơi có bốn ngày.
“Làm sao mới đổi được phiếu dự thi ạ?”
“Top 10… Top 10 của lớp.”
Ngân Tô cảm thấy chủ nhiệm lớp dễ dàng nói ra cách đạt được phiếu dự thi như vậy không phải là do ông ta đang nói dối thì chính là vì phiếu dự thi rất khó lấy, có nói ra cũng chẳng sao.