Trần Viễn Đông ăn may!
Đây là suy nghĩ đầy ghen tỵ, hâm mộ của tất cả đám quan trong Bảo Kinh Trấn mấy ngày nay. Hâm mộ lòng như mèo quào, ghen tỵ thì muốn điên, hận nghiến răng nghiến lợi, nhưng biết làm sao được?
Ngày thứ mười ba sau khi Trầm Vũ Phàm trở lại Ôn Nhạc huyện, văn kiện bổ nhiệm Trần Viễn Đông làm tạm trưởng trấn từ thị chính phủ phát xuống. Tức là bắt đầu từ ngày văn kiện phát ra, Trần Viễn Đông làm chủ nhiệm trấn chính phủ đảng chính bạn Bảo Kinh Trấn sáu, bảy năm lắc mình trở thành nhân vật số hai của Bảo Kinh Trấn. Còn về thư ký đảng ủy đứng đầu luôn là ghế trống, cấp trên không có người thích hợp, nghe nói sẽ điều một người từ bên ngoài đến.
Trong đó có nhiều đường móc nối. Bản thân Trần Viễn Đông sinh trưởng trong Bảo Kinh Trấn, lại làm việc trong trấn chính phủ nhiều năm, nhân mạch trên dưới nắm rõ Bảo Kinh Trấn trong lòng bàn tay. Thư ký đảng ủy chưa được bổ nhiệm không thể sánh bằng Trần Viễn Đông, cộng với gã có nhi tử Trần Thiếu Thanh làm sở trưởng đồn công an Bảo Kinh Trấn. Hai bên bao vây, nếu thư ký đảng ủy kia không có hậu đài cứng rắn thì khả năng bị hai phụ tử Trần gia kẹp chết là rất lớn.
Trong huyện chính phủ, không biết gần đây não Trầm Vũ Phàm thư ký huyện uy có bị cửa kẹp không mà nhiều lần nhắc đến Trần Thiếu Thanh, sở trưởng đồn công an Bảo Kinh Trấn trong cuộc họp. Tuy Trầm Vũ Phàm không nói nhiều, chỉ một câu tuổi trẻ tài cao đủ để quan viên huyện chính phủ không dám xuống tay với Trần Thiếu Thanh. Trong câu nói kia chứa ẩn ý làm người ta suy đoán vài tháng.
Thái độ Trầm Vũ Phàm thay đổi là chuyện siêu tốt cho Vu Tô Nhạc. Đặc biệt chọn người lãnh đạo vị trí trống bốn thị trấn Diên Đãng Trấn, Bảo Kinh Trấn, Vụ Hồ Trấn, Bạch Hà Trấn, Trầm Vũ Phàm hầu như không đối địch với gã. Trầm Vũ Phàm chỉ chiếm một ghế trống nặng ký trong mỗi trấn, còn lại hoặc là huyện trưởng tìm mọi cách lấy đi, hoặc là rơi vào tay Vu Tô Nhạc.
Vu Tô Nhạc coi như có tiếng nói nặng ký trong Diên Đãng Trấn, Bảo Kinh Trấn, Vụ Hồ Trấn, Bạch Hà Trấn, so chất lượng gã không bằng Trầm Vũ Phàm nhưng có thể liều số lượng.
Cục diện mọi người đều vui khiến các quan viên Ôn Nhạc huyện không kịp trở tay. Náo động qua nhanh, nên làm việc thì làm việc, nên công tác thì công tác, đám quan viên không có quyền gì trong chuyện này, cũng không cần quan tâm cái gì.
Còn ban lãnh đạo ban đầu của bốn trấn, các phương thế lực cố ý che giấu nên không gây ra nhiều sóng gió, chỉ lan tràn trên mạng được mấy ngày rồi hoàn toàn chìm, khống chế ảnh hưởng trong phạm vi nhỏ nhất.
Hôm đó Trầm Vũ Phàm gọi điện thoại cho Diệp Dương Thành có nhắc đến chuyện này, đây là tin tức tốt với hắn. Diệp Dương Thành khen ngợi Trầm Vũ Phàm mấy câu, địa khái là làm rất tốt.
Trầm Vũ Phàm, thư ký huyện ủy Ôn Nhạc huyện ban đầu người vẫn sống nhưng linh hồn đã bị Dương Đằng Phi nuốt. Trầm Vũ Phàm bây giờ vẫn là Trầm Vũ Phàm cũ, nhưng linh hồn đã đổi thành Dương Đằng Phi. Diệp Dương Thành có thế lực nhất định trong quan trường Ôn Nhạc huyện, tuy chỉ có thể dùng trong âm thầm nhưng lúc nào đó khi không dùng âm mưu mà cần dương mưu, Dương Đằng Phi ở trong huyện chính phủ Ôn Nhạc huyện sẽ giúp ích rất nhiều cho Diệp Dương Thành.
Như Trần Viễn Đông thăng chức, bây giờ Trầm Vũ Phàm là con rối, người điều khiển cơ thể của gã là Dương Đằng Phi, là linh phó siêu trung thành của Diệp Dương Thành.
Lần này Diệp Dương Thành thanh tẩy quan trường mang đến tin xấu là tin Dương Đằng Phi báo cho Diệp Dương Thành, sở công an tỉnh phái người xuống, nghe nói kiểu giả dạng thường dân quan sát. Dương Đằng Phi nhắc nhở Diệp Dương Thành trong thời gian này hãy chú ý mấy khuôn mặt lạ đi loanh quanh trong Bảo Kinh Trấn.
Diệp Dương Thành lựa chọn phớt lờ chuyện này, lý do rất đơn giản, hắn chỉ là bình dân tóc húi cua. Giả dạng thường dân thì kệ cán bộ, liên quan gì Diệp Dương Thành?
Trong bóng tối, Diệp Dương Thành là thần tôn hắt hơi một cái vạn ức sinh vật cúi đầu xưng thần. Diệp Dương Thành là người nắm giữ Cửu Tiêu thần cách, bảo vệ một phương bình an. Diệp Dương Thành là quỷ đòi mạng của thế lực hắc ám, đại sát tinh trong mắt tham quan ô lại.
Nhưng ngoài sáng yêu cầu của Diệp Dương Thành rất đơn giản, có thể sống vô âu lo mỹ mãn hạnh phúc là được. Không cần lo lắng, băn khoăn quá nhiều, ăn cơm uống nước, rảnh rỗi lái xe đi chơi, về nhà có thê tử xinh đẹp giặt đồ nấu cơm ấm giường đấm lưng, vậy là đã đủ.
Ai cũng nói dục vọng là vô tận, nhưng khi thực lực trong bóng tối của Diệp Dương Thành khuếch trương thì hắn càng thích cuộc sống ngoài sáng hơn. Hiếm khi được nhàn nhã, Diệp Dương Thành không định để cuộc sống thường này bị quấy rầy. Có chuyện gì? Đến đây, chúng ta tìm góc tối ngồi xuống trò chuyện đi.
Trần Viễn Đông ngồi trên vị trí tạm trưởng trấn được chục ngày, khắp Ôn Nhạc huyện từ ồn ào dần lắng xuống. Nhân vật bí ẩn làm các quan viên thấy bất an dường như rửa tay gác kiếm, đêm hôm đó trồi lên mặt nước rồi lặn mất không còn tăm tích.
Trong thời gian này quan trường xảy ra chuyện gì cũng không liên quan Diệp Dương Thành. Hắn đang cùng phụ mẫu gia đình vây quanh cái bàn vuông, ngây ngốc nhìn đống tiền mệnh giá lớn trăm nguyên.
Diệp Hải Trung ngần ngừ:
- Chỗ này có...
Diệp Hải Trung ý hỏi nhìn hướng Diệp Dương Thành. Đệ đệ Diệp Cảnh Long, mẫu thân Ngô Ngọc Phương cũng nhìn Diệp Dương Thành chằm chằm.
- Năm mươi bốn vạn ba ngàn sáu trăm.
Diệp Dương Thành liếm môi khô khốc, nói:
- Đây là thu nhập tiền lời một tháng của hai tiệm. Trong thẻ của ta còn bảy mươi mấy vạn, trừ sáu mươi ba vạn tiền hàng để cuối năm tính tiền ra còn dư mười một vạn.
Nghe Diệp Dương Thành trả lời, phụ thân Diệp Hải Trung trợn tròn mắt. Diệp Hải Trung và Ngô Ngọc Phương ánh mắt giao nhau.
Diệp Hải Trung hỏi:
- Ngươi định sử dụng số tiền này như thế nào?
- Lấy ba mươi lăm vạn ra đi khu phố Ái Hà mua một căn hộ tinh mỹ, bỏ thêm năm vạn mua vật dụng đơn giản.
Diệp Dương Thành trầm ngâm giây lát, nói:
- Để lại mười vạn cho Diệp Cảnh Long chi tiêu đại học hai năm, còn dư tiền ta định mua xe.
Diệp Dương Thành nói vài câu phân phối sạch sáu mươi mấy vạn. Diệp Cảnh Long nghe nói trong một năm có thể tiêu xài năm vạn vào đại học thì cười toe toét. Một năm có mười hai tháng, còn nghỉ hè, nghỉ đông, trừ học phí ra một tháng dư ba ngàn để tiêu, trung bình một ngày Diệp Cảnh Long có hơn một trăm!
Đối Diệp Cảnh Long quen sống khốn khó thì đây là chuyện cực kỳ hạnh phúc, ánh mắt nhìn Diệp Dương Thành tràn ngập tôn sùng. Ca giỏi quá.
Diệp Dương Thành muốn mua nhà, điều này không đáng trách, dù sao hai đứa con trai đã trưởng thành, con cả Diệp Dương Thành có bản lĩnh kiếm tiền, mau nhà giải quyết mối lo về sau. Nhưng mua xe? Diệp Hải Trung quen sống nghèo khó, rất là phản đối hai chữ xe riêng xa xỉ.
- Mua xe?
Diệp Hải Trung phủ định:
- Ngươi đi cửa hàng tới lui có mấy bước, mua xe làm cái gì? Đây là lãng phí tiền.
Diệp Dương Thành đã đoán trước sẽ bị phản đối, hắn nói ra tính toán của mình:
- Phụ thân nghĩ nhi tử của người chỉ mở cửa hàng trong Bảo Kinh Trấn sao?
Diệp Dương Thành cười nói:
- Thị trường Bảo Kinh Trấn đã bão hòa, mỗi ngày thu vào liên tục giảm xuống. Hai tiệm tính ra một tháng lời mười vạn đã là may. Không thể miệng ăn núi lở, nên ta định đi Hồng Hải Trấn nhìn xem có cửa tiệm nào được thì mở thêm.
- Đi Hồng Hải Trấn mở cửa hàng?
Phụ mẫu Diệp Dương Thành liếc nhau.
Ngô Ngọc Phương hơi lo lắng hỏi:
- Một tháng mười vạn cũng được, cuối năm đắt hàng, kiếm tiền đủ cho chúng ta sống yên ổn, cần gì mạo hiểm?
- Mẫu thân cảm thấy bây giờ nhà chúng ta có nhiều tiền sao?
Diệp Dương Thành lắc đầu, nói:
- Mới mua nhà đã phải bỏ ra năm, sáu chục vạn thanh toán. Diệp Cảnh Long lên đại học cũng cần kiếm tiền. Chờ Diệp Cảnh Long đi vào xã hội, rồi kết hôn, sinh con, ta làm ca ca, không còn nhỏ, mặc dù chưa tìm được bạn gái nhưng không chừng ngày nào đó hợp nhãn với ai muốn kết hôn thì sao?
- Đầu năm nay sính lễ kết hôn không được mười vạn thì người ta không chịu giao nữ nhi cho mình. Kết hôn xong phải sinh con, phụ mẫu biết giờ nuôi con tốn bao nhiêu tiền không? Từ lúc mới sinh đến nhà trẻ, vào tiểu học, chỉ tính tiền đến tuổi đi học đã mười vạn. Chưa xong...
Diệp Hải Trung ù ù cạc cạc nghe Diệp Dương Thành liệt kê, cuối cùng không nghe nổi nữa ngắt lời:
- Được rồi được rồi, đừng nói nữa.
Diệp Hải Trung bất đắc dĩ nói:
- Ngươi muốn mua xe thì mua đi.
Lúc Diệp Hải Trung nói câu này thì đầu óc đã rối loạn, thật ra mua xe, mở cửa hàng trong Hồng Hải Trấn, cưới vợ sinh con vân vân không hề dính dáng gì với nhau.
Diệp Dương Thành nghe nhỏ giọng nói: Diệp Hải Trung đồng ý thì nhìn hướng mẫu thân Ngô Ngọc Phương.
- Mẫu thân...
- Muốn mua thì mua đi.
Ngô Ngọc Phương cũng bị kiểu tính sổ sách của Diệp Dương Thành hù sợ, ngẫm lại gần hai tháng qua hắn biểu hiện bản lĩnh không tệ, thế là gật đầu đồng ý.
- Mẫu thân không có ý kiến.
- Vậy ta dẫn Cảnh Long đi xem nhà trước?
Diệp Dương Thành nhìn đồng hồ đeo trên cổ tay, nói:
- Bây giờ thời gian còn sớm, nếu tới kịp thuận tiện mua xe luôn.
Còn về bằng lái, ban đầu Diệp Dương Thành làm nghề gì? Chạy nghiệp vụ, đầu năm nay chạy nghiệp vụ mà không có bằng lái sao được? Lúc trước vì công tác này Diệp Dương Thành nhịn đau móc mấy ngàn khối tiền đi Đài Châu thi, rảnh rỗi hai năm rốt cuộc có dịp lôi bằng lái ra.