Cái thùng lại bị kéo khóa, nam nhân mặc thường phục mở nắp thùng, tùy tay lấy một cuốn sổ trong đống chứng cứ ra. Nam nhân mặc thường phục lật sơ, chậm rãi biến sắc mặt.
Nam nhân mặc thường phục lật xem tám cuốn sổ, mấy phong thư, nghe đoạn ghi âm thì mặt xanh như tàu lá chuối.
Bộp!
Nam nhân mặc thường phục ném mạnh một cuốn sổ xuống mặt bàn, tức giận chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
Nam nhân mặc thường phục trầm giọng nói:
- Chết chưa hết tội, chết chưa hết tội!
Trong khi nam nhân mặc thường phục xanh mặt trước thùng đầy ắp chứng cứ trong văn phòng của Triệu Nguyên Đằng tại tầng mười tám. Tổ trưởng chuyên án xuống tần hầm xem xét tình hình và các thành viên bị cảnh tượng trước mắt hù sợ mặt trắng bệch, môi tím lịm.
Nguyên tầng hầm nộc nặc mùi tanh hôi khiến người buồn nôn, tất cả bóng đen mở. Trong tầm mắt một đống lộn xộn, xác chết nằm la liệt kích thích thị giác, rung động tâm hồn chưa từng có.
Bọn họ không có phúc nhận trùng kích, rung động như vậy. Chín người xuống tầng hầm, có ba nôn ói tại chỗ, bốn người nghẹn một lúc cũng không chịu nổi nôn thốc nôn tháo. Chỉ có tổ trưởng và một phó tổ trưởng là cố nén quợn, mặt trắng như tờ giấy, cơ thể run run.
Mười phút sau, bước đầu điều tra nhiều xác chết trong tầng hầm đã xong. Nghe báo cáo, tổ trưởng suýt trượt chân té.
Độc Giao bang, là Độc Giao bang.
Đám người này chét ở đâu không được cố tình chết trong tầng hầm tập đoàn Hoành Hải, dù có lòng giải vây cho Triệu gia cũng khó giải thích mối quan hệ mập mờ giữa hai bên.
Tổ trưởng chuyên án rất hận.
Ngay lúc này, một nam nhân mặc đồ cảnh sát chạy tới, chỉ vào một góc khuất.
Cảnh sát này hấp tấp nói:
- Bên kia, phát hiện thứ hung thủ để lại.
Tổ trưởng chuyên án mừng rỡ, còn tưởng đâu phát hiện thứ gì ghê gớm. Tổ trưởng chuyên án vội bước nhanh đến góc tường, khi tới nơi gã kinh ngạc phát hiện đây mà là chứng cứ gì? Rõ ràng là dòng chữ để lại cho tổ chuyên án.
Một hàng chữ khiến người rợn tóc gáy, không rét mà run, tràn ngập uy hiếp.
Trên tường có mấy hàng chữ màu dỏ sậm, rõ ràng dùng máu đám khốn kiếp Độc Giao bang viết ra.
[Thay trời hành đạo, quản lý mọi chuyện bất bình trên đời, giết hết kẻ xấu trong thế gian. Xin hãy tích đức làm việc thiện.]
[Triệu gia làm nhiều chuyện tàn nhẫn mất tính người, sợ Triệu gia quyền lớn thế to không ai trừng trị. Nhân đây ra tay tru sát thủ phạm Triệu gia, tẩy trừ Độc Giao bang chắp cánh cho hổ, trả lại trời xanh cho dân chúng.]
[Tiếp tục chú ý kết cuộc việc này, nếu phát hiện tồn tại lấy việc công làm việc tư, dối trá thị phi, ý đồ nghe nhìn lẫn lộn, dùng quyền giải vây cho Triệu gia, chân trời góc biển có chỗ cho ngươi ẩn thân?]
Không nhiều chữ nhưng từng dòng toát ra sát khí lạnh lẽo khiến người đọc đáy lòng lạnh lẽo. Đặc biệt là câu cuối, chân trời góc biển có chỗ cho ngươi ẩn thân?
Sức sát thương của câu nói phối hợp cảnh tượng thảm khốc máu me như địa ngục trong tầng hầm xóa tan mọi rối rắm của tổ trưởng chuyên án. Phải quang minh chính đại xử ly chuyện này. Mặc dù Triệu gia mạnh, nhưng nếu vì một Triệu gia không chút quan hệ mà bỏ vào mạng sống của mình, giao dịch này tính sao cũng lỗ.
Hơn nữa...
- Thay trời hành đạo, quản lý mọi chuyện bất bình trên đời, giết hết kẻ xấu trong thế gian. Xin hãy tích đức làm việc thiện.
Tổ trưởng chuyên án lặp đi lặp lại nội dung đoạn văn thứ nhất, dần dần mắt gã bắn ra tia sáng sợ hãi.
Tổ trưởng chuyên án hét thất thanh:
- Vụ lừa bán ở Diên Đãng Trấn!
- Cái gì?
Mọi người đang thẫn thờ nên không nghe rõ lời tổ trưởng chuyên án nói.
- Không có gì.
Trái tim tổ trưởng chuyên án mỗi phút đập một trăm năm mươi lần, gã cố gắng giữ biểu tình bình tĩnh.
Tổ trưởng chuyên án thầm quyết định, trầm giọng nói:
- Chụp dòng chữ này lại đưa hình về tỉnh lị.
Trước khi rời đi Diệp Dương Thành lại đến bờ sông Tiền Đường giang xem Tiểu Tuyết, Tiểu Hôi. Thể hình của hai con bạch tầm quá to, ước chừng trong Tiền Đường giang không có sinh vật gì uy hiếp được Tiểu Tuyết, Tiểu Hôi nên Diệp Dương Thành không mang chúng nó về Ôn Nhạc huyện. Diệp Dương Thành lái xe rời khỏi Hàng Châu thị.
Diệp Dương Thành sẽ tiếp tục theo dõi vụ án Triệu gia mãi khi nào xác nhận Triệu gia đã hoàn toàn bị hủy diệt mới thôi.
Khi đến Diệp Dương Thành mang theo Triệu Dung Dung, Tiểu Thương Ưu Tử, lúc về có thêm Đường Thái Nguyên. Vương Minh Kỳ bị để lại Hàng Châu thị tùy thời chờ lệnh.
Diệp Dương Thành lái xe chạy đường cao tốc Dũng Đài Khánh đoạn Thiệu Hoa, hắn bản năng lnghiêng đầu nhìn trong thành Thiệu Hoa hị trước mắt. Không biết Trần Thiếu thanh làm ăn thế nào trong Thiệu Hoa thị?
Diệp Dương Thành nhớ lần trước nói chuyện điện thoại là khoảng một tháng trước. Diệp Dương Thành nghe Trần Thiếu thanh nói gã đã vào khu đảng ủy, nhưng không biết đến bao giờ gã mới vào hàng thị ủy, dự thính thường ủy Thiệu Hoa thị?
Diệp Dương Thành lắc đầu, cười cười. Diệp Dương Thành đạp nhẹ chân ga, vèo một tiếng biến mất ở tận cùng đường cao tốc.
Văn phòng chủ tịch tầng mười tám cao ốc Hoành Hải.
Nam nhân mặc thường phục im lặng nhìn thùng đầy ắp chứng cứ thật lâu sau thở ra.
- Thông báo cho người phụ trách Chiết Giang chuẩn bị xe.
Nam nhân mặc thường phục quay đầu dặn dò một nam nhân mặc quân phục:
- Đậu xe ở lối vào đường cao tốc Dũng Đài Khánh, đừng treo biển quân đội, cần giấy phép bình thường, cố gắng chọn xe bình thường.
Nam nhân mặc quân phục hành lễ quân đội tiêu chuẩn, lớn tiếng đáp:
- Tuân lệnh thủ trưởng!
Nam nhân mặc quân phục xoay người đi sang một bên, lấy di động ra liên lạc với người phụ trách tỉnh Chiết Giang.
Nam nhân mặc thường phục lại quay đầu nhìn thùng to đen đặt trên bàn.
Nam nhân mặc thường phục lầu bầu thanh âm chỉ mình gã nghe thấy:
- Giết hay.
Hơn nửa tiếng sau, một chiếc xe việt dã treo biển quân đội dừng ở lối vào đường cao tốc Dũng Đài Khánh, Tiêu Sơn khu. Một nam nhân hơn ba mươi tuổi bước xuống xe.
Nam nhân này bước lên chiếc xe hơi Mazda màu đen không chút bắt mắt chạy quốc lộ lao nhanh đi Khánh Châu thị.
* * *
- Tại sao đến bây giờ mới bao cho ta biết?
Biểu tình của Diệp Dương Thành cực kỳ khó xem, nói đúng hơn là vô cùng vặn vẹo đứng trước cửa sổ, lòng siêu bực mình.
Giọng Diệp Dương Thành trầm thấp hỏi:
- Ở trong mắt ngươi còn chủ nhân ta đây không?
Bùm!
Tuy cách điện thoại nhưng tiếng động bên Sở Minh Hiên rõ ràng truyền vào tai Diệp Dương Thành.
Sở Minh Hiên quỳ dưới đất, run cầm cập nói:
- Chủ nhân, lão bộc tưởng có thể kiềm chế bọn họ...
- Tưởng có thể kiềm chế?
Diệp Dương Thành tức giận bật cười nói:
- Ha ha ha ha ha ha! Hay cho câu tưởng. Cũng vì ngươi tưởng nên dư nghiệt Phủ Thủ bang huyết tẩy văn phòng tổng hội từ thiện. Vì ngươi tưởng nên dư nghiệt Phủ Thủ bang hoành hành nghênh ngang trong Âu Dương khu. Vì ngươi tưởng nên bao nhiêu người vô tội bị kéo vào thị phi này? Ngươi, còn tưởng cái gì? Nói hết ra đi!
Diệp Dương Thành liên tục quát hỏi làm Sở Minh Hiên sợ hãi run như cầy sấy.
- Chủ nhân, lão bộc biết sai!
Sở Minh Hiên quỳ rạp dưới đất, nghẹn ngào nói:
- Cầu chủ nhân tha thứ cho lão bộc một lần này đi, chủ nhân!