Chấp Chưởng Thần Quyền

Chương 282.2

Nam nhân răng vàng ngơ ngác nhìn chằm chằm vào Trung Thôn Do Mỹ. Tuy nữ điệp viên Nhật ở Trung Quốc tám năm nhưng chưa lĩnh ngộ tinh túy chửi người, nhưng tóm lại nàng nhắc đến mẫu thân của nam nhân răng vàng.

Nam nhân răng vàng giơ roi quất mạnh xuống.

Bốp!

Roi đánh trúng gò má Trung Thôn Do Mỹ, móc câu trên thân roi lộ ra răng nanh xé da mặt nàng tróc ra, máu dọc theo gò má chảy xuống.

Nam nhân răng vàng phản ứng kịch liệt làm Trung Thôn Do Mỹ hiểu lầm phép khích tướng thành công.

- Ta muốn cùng mẹ ngươi lên giường sinh ra ngươi!

Trung Thôn Do Mỹ cố nén đau thấu óc, nhe răng trợn mắt hét to:

- Mẹ ngươi và nam nhân khác lên giường!

Bốp!

Nam nhân răng vàng không trúng phép khích tướng của Trung Thôn Do Mỹ, hoặc nên nói gã không rõ nàng giở trò mèo gì, nhưng khi ra tay không hề tạm dừng hoặc nương tình. Roi sắt thứ ba quất xuống, xé rách vải áo trên thân hình xinh đẹp. Vết thương đẫm máu từ vai kéo đến phần eo lộ ra trong không khí.

Mặt Trung Thôn Do Mỹ trắng bệch, mồ hôi trên trán chảy xuống miệng vết thương, cảm giác đau rát làm nàng rơi vào địa ngục. Nhưng Trung Thôn Do Mỹ không ngừng lại mà càng điên cuồng lớn tiếng gào lên:

- Mẹ ngươi cùng nam nhân ở giữa đường lên giường sinh ngươi!

Ngoài dự đoán của Trung Thôn Do Mỹ là lần này nam nhân răng vàng không vung roi sắt, cười châm chọc nói:

- Nữ nhân ngốc, ngươi cho rằng sẽ chết dễ vậy sao?

Nam nhân răng vàng buông roi sắt, xoay người ra bàn gỗ cũ kỹ sau lưng, cầm cái bình sắp lên. Trong bình sắt chứa đầy hạt tiêu đỏ.

Thấy nam nhân răng vàng cầm thứ đó lên, Trung Thôn Do Mỹ hét chói tai. Trung Thôn Do Mỹ nhớ lúc còn trong căn cứ chịu huấn luyện, vì để bọn họ trước tiên thích ứng thủ đoạn tra khảo quen dùng của kẻ địch, huấn luyện viên từng rạch cổ tay Trung Thôn Do Mỹ. Khi huấn luyện viên bôi nước ớt vào miệng vết thương, đau đớn thấu óc đó mới mẻ như ngày hôm qua đối với Trung Thôn Do Mỹ.

Huấn luyện viên giọng the thé dạy dỗ:

- Các ngươi nhớ kỹ, khi kẻ địch bôi nước ớt vào vết thương của ngươi đó là lúc các ngươi nên trung thành với thiên hoàng, trả giá tất cả!

Thanh âm văng vẳng trong đầu Trung Thôn Do Mỹ. Nhìn nam nhân răng vàng biểu tình cười nhạo, Trung Thôn Do Mỹ nhắm mắt lại, cố gắng thè lưỡi ra rồi...

- Hừm!

Một tiếng hừ nặng nề qua đi, khóe môi Trung Thôn Do Mỹ tràn máu.

Trung Thôn Do Mỹ cảm nhận sinh mệnh trôi đi theo máu tươi, nàng há mồm, máu từ khoang miệng chảy ra. Trung Thôn Do Mỹ cuồng cười, thanh âm khào khào nhưng tràn ngập khoái cảm trả thù.

Trung Thôn Do Mỹ cứ tưởng hành động cắn lưỡi tự sát sẽ làm nam nhân răng vàng hoảng hốt, bối rối. Nhưng hiển nhiên hành động tự tàn của Trung Thôn Do Mỹ không làm nam nhân răng vàng lộ vẻ căng thẳng gì, ngược lại nàng nghe nam nhân buông tiếng thở dài.

- Nữ nhân ngốc, ngươi nghĩ rằng ta không đoán được ngươi sẽ cắn lưỡi sao?

-...!

Tiếng cười to ngừng bặt, Trung Thôn Do Mỹ ngơ ngác nhìn nam nhân răng vàng.

Hắn... Nói câu đó là sao?

Rào rào!

Nam nhân răng vàng không giải thích nhiều, đổ nguyên bát chứa đầy nước ớt vào người Trung Thôn Do Mỹ.

- Oa oa a a!!!

Nước ớt chảy vào miệng vết thương, cảm giác như ở trong lửa cháy, làm người ta muốn sống không được muốn chết không xong. Trung Thôn Do Mỹ mới cắn lưỡi xong nên không nói được, chỉ người phát ra tiếng ô ư như con nít sơ sinh bập bẹ. Thanh âm khàn khàn, đau đớn. Trung Thôn Do Mỹ vặn vẹo cơ thể giảm bớt đau đớn nước ớt mang đến.

Khi Trung Thôn Do Mỹ hết sức vùng vẫy, chẳng biết nam nhân răng vàng lấy đâu ra một thứ màu trắng như thuốc bôi, tiến lên một bước bóp má nàng đổ vào khoang miệng.

Trung Thôn Do Mỹ cảm giác chỗ đứt đầu lưỡi không chảy máu, mát mẻ rất thoải mái.

Nam nhân răng vàng nói một câu đá Trung Thôn Do Mỹ xuống mười tám tầng địa ngục, làm nàng rợn tóc gáy:

- Ở chỗ ta dù ngươi muốn chết cũng phải qua sự đồng ý của ta!

Trung Thôn Do Mỹ chưa kịp tỉnh táo khỏi cơn kinh ngạc thì nam nhân răng vàng quất nàng tơi bời.

Bốp!

Bốp!

Bốp!

Ba cú quất roi biến Trung Thôn Do Mỹ thành người máu.

Nước ớt đọng trên người chui vào miệng vết thương, cảm giác đau đớn rất khó tưởng tượng.

Mặt Trung Thôn Do Mỹ trắng bệch, thần kinh sắp bị nam nhân răng vàng quất roi sắt đánh tan. Tuy nhiên tình huống khiến nam nhân răng vàng đứt dây thần kinh chỉ mới bắt đầu.

Nam nhân răng vàng xoay người cầm một cái thùng sắt lên, bên trong chứa chất lỏng màu trắng ngà. Nam nhân răng vàng cầm cái vá to múc bột vá chất lỏng trắng đổ vào miệng vết thương của Trung Thôn Do Mỹ.

Nam nhân răng vàng cảm giác đau đớn từ nước ớt biến mất, cảm giác tê dại, ngứa ngáy.

Khi cảm giác tê dại qua đi, nam nhân răng vàng cúi đầu nhìn, hình ảnh đập vào mắt làm nàng đứt dây thần kinh.

Vết thương giăng ngang dọc trên cơ thể hoàn toàn khép lại.

Nam nhân răng vàng cười với Trung Thôn Do Mỹ:

- Chỗ ta còn có viên thuốc bỏ cảm giác đói khát. Chơi roi sắt xong rồi chúng ta chuyển sang trò bàn ủi không?

-...!

Trung Thôn Do Mỹ trợn mắt há hốc mồm, đổ mồ hôi lạnh đầm đìa.

Nam nhân răng vàng tức Diệp Dương Thành biến thân trong ảo cảnh tu di. Diệp Dương Thành không quan tâm Trung Thôn Do Mỹ phản ứng thế nào, hắn nhe răng vàng đen với nàng sau đó xoay người bước tới một bồn than đang đốt đỏ cách vài thước. Diệp Dương Thành rút một khối sắt dài khoảng một thước, một đầu gỗ, đầu kia là miếng sắt vuông vức to cỡ bàn tay người bình thường. Than đốt miếng sắt nóng rực, chỉ nhìn đã làm người run như cầy sấy.

Diệp Dương Thành một tay cầm bàn ủi đốt đỏ (Không phải bàn ủi đồ mà là loại dùng để tra tấn bức cung), tay kia kẹp điếu thuốc mới mồi từ miếng sắt.

Diệp Dương Thành phun khói đến gần Trung Thôn Do Mỹ:

- Nào nào nào, chúng ta nếm mùi vị này xem?

Giọng điệu của Diệp Dương Thành không giống sắp tra tấn Trung Thôn Do Mỹ tàn tạ mà như đang mời nàng ăn cơm.

Diệp Dương Thành càng biểu hiện tùy y càng tạo thành áp lực lớn cho Trung Thôn Do Mỹ.

Muốn chết nhưng không được, muốn sống lại chẳng xong, sau khi bị tra tấn được chữa lành vết thương.

Đối diện tình huống như vậy, trong lòng Trung Thôn Do Mỹ tràn ngập tuyệt vọng. Nàng không mơ xa được bình yên sống sót, chỉ cần Diệp Dương Thành cho chết ngay.

Nhưng lúc Trung Thôn Do Mỹ được huấn luyện trong căn cứ, huấn luyện viên từng nghiêm túc cho nàng biết bị kẻ thù hành hạ đến chết là vinh dự điệp viên hướng về. Tuy nhiên điều kiện là chết mới được, trong tình huống này còn cần giữ nguyên tắc của mình không?

Trung Thôn Do Mỹ rất rối rắm. Diệp Dương Thành không cho nàng có nhiều thời gian suy nghĩ. Đang lúc Trung Thôn Do Mỹ do dự có nên phản bối tín ngưỡng, phối hợp đối phương tra khảo hay không thì...

Xèo xèo!

Miếng sắt đốt đỏ to cỡ bàn tay dán vào đùi Trung Thôn Do Mỹ. Tiếng xèo xèo vang lên, Trung Thôn Do Mỹ ngửi được mùi quần bị đốt trọi, sau đó là da thịt đau đớn làm nàng suýt ngất xỉu.

Bị Diệp Dương Thành tra khảo bằng cách này thử hỏi ai có thể chịu đựng được hành hạ đau đớn không có điểm dừng?
Bình Luận (0)
Comment