Phó Diệc Chi tiếp tục báo cáo một ít chuyện xảy ra trong thời gian gần đây, trong đó có một việc làm Diệp Dương Thành cảm thấy buồn cười chính là hành động của Ưu Tử, nha đầu kia lại đem hơn bốn mươi người trong sòng bạc toàn bộ thẩm phán trần truồng!
Nói đúng ra, nàng cho họ mang theo một tấm biển gỗ dài nửa thước rộng ba mươi phân, bên trên viết “đánh bạc là nguồn gốc tội ác” sau lưng cũng mang theo tấm biển gỗ tương tự, viết “mỗi người đều có trách nhiệm cự tuyệt đánh bạc”, nghe Phó Diệc Chi nói những kẻ đeo biển là nhân viên của sòng bạc tại Thai Châu, khi họ đi diễu hành trên phố, tạo ra hiệu quả cực kỳ náo động, người vây xem cơ hồ chật như nêm cối!
Cuối cùng lại có công an chạy tới đem những người kia mạnh mẽ mang đi mới xem như ổn định lại, nhưng cũng có người chụp được hình ảnh lúc đó, lại truyền lên mạng, khiến cho các võng hữu bàn tán xôn xao.
Mọi người có thật nhiều suy đoán, nhưng cuối cùng chỉ thảo luận dưới dân gian mà thôi, Phó Diệc Chi vận dụng quyền lực phong tỏa tin tức truyền bá, vì vậy chuyện này không xuất hiện trên truyền thông, chỉ ảnh hưởng như tin bát quái.
Mà đối với hành động trừng giới của Ưu Tử, hiện tại Triệu Dung Dung đang đảm nhiệm chức bí thư thành ủy tại Lệ Hải, liên thủ cùng phó chủ tịch kiêm cục trưởng công an Sở Minh Hiên cùng phó chủ tịch Đường Thái Nguyên lại triển khai một hồi thanh tẩy quan trường Lệ Hải thị, chỉ trong bốn ngày ngắn ngủi đã kéo xuống ba mươi mấy quan chức từ phó khoa cấp đến phó xứ cấp, nhưng trở ngại áp lực trong tỉnh nên trận thanh tẩy này kết thúc như đầu voi đuôi chuột.
Đối với việc ba người Triệu Dung Dung lựa chọn lợi dụng quyền lực trong tay thanh tẩy quan trường, Diệp Dương Thành nhíu mày, nhưng rất nhanh lại nghe được Phó Diệc Chi giải thích đây chỉ là một trận diễn xuất.
Nói đúng ra đây là một vở diễn tự biên tự diễn cùng tự phản kích! Đầu tiên là đem nội tình quan chức tội không đáng chết, hoặc giữ chức lại không làm việc, cần bị rửa sạch, tiếp theo phân chia rõ ràng phe cánh, do Sở Minh Hiên ra tay chà rớt quan chức thuộc phái hệ của Triệu Dung Dung, sau đó Triệu Dung Dung phản kích lại chà rớt một ít quan chức thuộc quyền Sở Minh Hiên, cuối cùng cửa thành bốc cháy, một ít quan chức thuộc hệ phái của Đường Thái Nguyên cũng bị lan đến, vì thế hắn lại tham dự tiến vào…
Một phen sống mái tràn đầy mùi thuốc súng mười phần, ba mươi mấy quan chức đều bị đá ra khỏi quan trường Lệ Hải thị, mặc cho ai cũng không nghĩ tới trận sống mái kia thật ra là một kế hoạch, có tổ chức lại có dự mưu!
Phó Diệc Chi ở lại trong phòng đến hơn một giờ sáng, sau khi báo cáo lại một ít tình huống chi tiết cùng thảo luận một vài phương thức xử lý công việc với Diệp Dương Thành, trước khi hắn rời đi, Diệp Dương Thành lại lấy ra một túi hồ sơ thật dày giao cho Phó Diệc Chi, sau khi dặn dò lúc này Phó Diệc Chi mới rời khỏi tiểu khu quay về nội thành Khánh Châu thị.
- Rốt cục có thể ngủ yên ổn…
Đưa đi Phó Diệc Chi, Diệp Dương Thành ngáp dài duỗi lưng, thay dép lê đi thẳng vào phòng ngủ, cũng không tắm rửa, vừa nằm xuống giường lập tức ngủ say.
Hơn tám giờ sáng hôm sau, Diệp Dương Thành tỉnh lại, nhu nhu hai mắt đi xuống giường, kéo bức màn phòng ngủ híp mắt nhìn mặt trời mọc chưa bao lâu, lẩm bẩm:
- Lại là một ngày mới ah!
Đứng cạnh cửa sổ vươn vai một lát, hắn cầm khăn tắm, lại đi tới cầm di động trên đầu giường gọi cho Lâm Mạn Ny.
- A Thành, hiện tại anh ở đâu?
Đã hơn một tuần không liên lạc, Lâm Mạn Ny có vẻ thập phần vui sướng, ngữ khí cao hứng truyền ra:
- Có phải đã về rồi không?
- Ha ha, tối hôm qua vừa xuống máy bay.
Diệp Dương Thành cười nói:
- Nhưng khi anh về tới đã hơn 12h khuya, nhìn thấy đã quá muộn nên không gọi cho em, hiện tại em đang ở quỹ hội sao?
- Anh đã về tới nhà rồi?
Lâm Mạn Ny thoáng ngẩn ra, lại nói:
- Không phải, em đang ở bệnh viện, bảy giờ tối đêm qua nhận được điện thoại xin giúp đỡ, đến bây giờ còn chưa chợp mắt đâu!
- Điện thoại xin giúp đỡ?
Diệp Dương Thành kỳ quái hỏi:
- Là điện thoại gì vậy? Em đang ở bệnh viện nào, anh đi qua.
- Hì hì, bây giờ đang ở bệnh viện huyện thôi, anh đến ngay bây giờ à?
Lâm Mạn Ny cũng không giải thích, có lẽ nói qua điện thoại thật phiền toái, nàng cũng nôn nóng muốn gặp hắn.
- Được, anh đến ngay.
Diệp Dương Thành gãi gãi đầu cúp điện thoại, cân nhắc có phải lại có nhi đồng gia đình nào bị bệnh? Nhưng ở trong bệnh viện cả buổi tối, đến hiện tại còn chưa ngủ, thật làm cho hắn đau lòng.
Nhưng đêm qua Cửu Tiêu Thần Cách có nêu lên công đức huyền điểm gia tăng, ban đầu còn tưởng rằng bên quỹ từ thiện Dương Thành tạo kết quả, hiện tại xem ra hẳn là có quan hệ tới người đang ở bệnh viện huyện.
Nghĩ tới đây hắn cũng không dây dưa, đi vào tắm rửa, thay đổi quần áo liền trực tiếp mang theo chìa khóa xe rời khỏi nhà.
Trước khi Diệp Dương Thành rời đi có đưa Nhung Cầu nhờ Lâm Mạn Ny chiếu cố, bây giờ nàng đến bệnh viện, phỏng chừng nó đang ở cô nhi viện đi?
- Hi vọng tiểu gia hỏa đừng gây ra phiền toái cho Lâm viện trưởng…
Cười cười sờ mũi, Diệp Dương Thành giẫm ga chạy thẳng đến bệnh viện huyện thành.
- Thế nào, khá hơn chút nào không?
Trong một phòng bệnh, Lâm Mạn Ny đang cùng nhân viên quỹ từ thiện đứng trước ba giường bệnh, mang theo ánh mắt ân cần thăm hỏi một nam tử trung niên nằm trên giường.
- Tốt…tốt hơn nhiều…
Nam tử trung niên có chút lúng túng nhìn nàng, dưới bộ dáng to cuồng tựa hồ lại có trái tim không yên, nói chuyện lắp bắp, có vẻ như thật thấp thỏm.
Trên đầu hắn quấn băng, chân trái bị treo lên cố định giữa không trung, còn phủ thạch cao.
Hai bên giường bệnh có hai nam giới khác đang nằm, một là thiếu niên mười mấy tuổi, người kia lớn hơn một chút, cũng khoảng gần hai mươi lăm!
Sắc mặt ba người xám trắng, nguyên nhân là do mất máu quá nhiều.
- Nếu các vị còn có điều gì khó khăn, có thể nói cho tôi biết.
Chứng kiến vẻ mặt nam nhân, Lâm Mạn Ny thử hỏi:
- Là bởi vì vấn đề tiền lương sao?
- A…không, không phải…
Nam tử trung niên lắc mạnh đầu, kéo tới vết thương khiến hắn nhe răng trợn mắt.
Trung niên nam tử nuốt nước bọt, thấp thỏm nói:
- Lâm tiểu thư…
- Ân?
Lâm Mạn Ny ngẩn ra, lập tức cười nói:
- Có sự tình gì cứ nói đi, không sao cả.
- Là vầy…
Trung niên nam tử ấp úng nói:
- Tôi…chúng tôi…phí trị liệu…
- Nha…
Lúc này Lâm Mạn Ny chợt hiểu, cười an ủi:
- Khoản phí tổn này là do quỹ từ thiện Dương Thành chi ra, trước khi các vị khôi phục xuất viện toàn bộ phí trị liệu đều do chúng tôi gánh vác, đợi lát nữa tôi sẽ đi liên hệ ngành bảo hiểm lao động, sau đó liên hệ với luật sư, chờ sau khi yêu cầu người đánh các vị phải gánh lấy trách nhiệm, chúng tôi sẽ buộc bọn hắn trả lại số tiền này! Yên tâm, phí tổn trị liệu bất kể thế nào cũng sẽ không để các vị gánh vác!
- Nga…
Lúc này sắc mặt trung niên nam tử hòa hoãn rất nhiều, xấu hổ cười nói:
- Tôi…tôi…
- Ân?
Lâm Mạn Ny nhẫn nại mỉm cười:
- Có chuyện gì?
- Tôi…
Trung niên nam tử đỏ bừng mặt, còn thiếu chôn đầu vào trong mền.
Dưới ánh mắt dò hỏi của Lâm Mạn Ny, trung niên nam tử ấp úng thật lâu mới nói ra:
- Tôi…tôi đói bụng…
Sắc mặt hắn đỏ bừng, ánh mắt bất an, nhưng Lâm Mạn Ny nghe được lời hắn lại không hề có chút ý buồn cười, trên thực tế nàng chưa bao giờ đem khoái hoạt của mình xây dựng trên nỗi thống khổ của người khác.
Nhìn ba nam nhân trên giường bệnh, ánh mắt của nàng phức tạp cười cười, quay đầu nói với cô gái bên cạnh:
- A Trân, cô đi mua ba phần điểm tâm cho họ, ân, nhớ rõ mua nhiều một chút.
- Được.
A Trân đồng tình nhìn lướt qua ba nam nhân, gật đầu đáp ứng, sau đó xoay người rời khỏi phòng bệnh.
- Vì cái gì trên thế giới này luôn có nhiều người xấu thấy lợi quên nghĩa như vậy đây?
A Trân ra khỏi phòng bệnh, cảm khái thở dài, lẩm bẩm:
- Nếu mỗi người đều như Diệp đại ca hẳn là quá tốt…
- Cô đang nói tôi sao?
Ngay khi a Trân còn đang lẩm bẩm, Diệp Dương Thành đi tới nghe được lời của nàng, cười híp mắt hỏi một câu, sau đó trêu ghẹo nói:
- Hay là đang nghĩ tới tôi đây?
- Nha…
A Trân giật mình hoảng sợ, lập tức sắc mặt ửng đỏ liếc Diệp Dương Thành, giậm chân nói:
- Người ta có bạn trai rồi đó!
- Ha ha…
Diệp Dương Thành cười ha ha:
- Được rồi được rồi, không đùa cô, Mạn Ny đang ở đâu?
- Trong phòng bệnh kia kìa.
A Trân xoay người chỉ vị trí cửa phòng…