Diệp Dương Thành chưa từng
hoài nghi qua trí nhớ của mình, nhưng sau Ba Bố Lỗ, lại thêm một linh
hồn dị nhân được thả ra, vẫn là người da đen tên Grasso…Takona!
Một chuỗi xưng hô trúc trắc khó nhớ nổi làm khóe miệng Diệp Dương Thành
run rẩy, nhìn nhìn nam tử gầy gò thấp bé trái ngược Ba Bố Lỗ, Diệp Dương Thành định thần hỏi:
- Tác Khoa Nạp, năng lực dị hóa của ngươi là gì?
- Hồi chủ nhân.
Nghe Diệp Dương Thành hỏi, Tác Khoa Nạp dùng tiếng Hán cực kỳ quái dị quỳ dưới đất cung kính đáp:
- Năng lực dị hóa của Tác Khoa Nạp là quang nhận, quang nhận chước nhiệt chẳng những xé rách mục tiêu, còn có thể tạo thành tổn thương.
Nói tới đây, Tác Khoa Nạp khẽ ngẩng đầu nhìn thoáng qua Ba Bố Lỗ nói tiếp:
- Ba Bố Lỗ cùng Tác Khoa Nạp đến từ một bộ lạc.
- Bộ lạc Châu Phi?
Diệp Dương Thành đánh giá hai người, khóe môi mỉm cười:
- Vì sao các ngươi lại bị cầm tù trong Ngũ Sắt Thần Châu?
- Hai năm trước, Tác Khoa Nạp cùng Ba Bố Lỗ mang theo mệnh lệnh của
tướng quân Thiên Thần binh đoàn đi Châu Âu, tổ chức Dị Sát tuyên bố
nhiệm vụ ám sát tướng quân, mà chúng tôi chỉ có thể liên hệ với phân bộ
tổ chức Dị Sát Châu Á, cho nên tôi cùng Ba Bố Lỗ cùng mười vị tín đồ còn lại đi qua Châu Á, nhưng chúng tôi bị hai ngân bài sát thủ cùng một kim bài sát thủ của phân bộ Dị Sát Châu Á liên thủ tập kích, cuối cùng
chúng tôi đánh không lại bọn hắn, bị bọn hắn dùng hạt châu cầm tù linh
hồn.
Tác Khoa Nạp cung kính đáp.
- Mười hai tín đồ?
Trái tim Diệp Dương Thành giật nảy, liền trút ra toàn bộ Ngũ Sắt Thần
Châu, tính cả Ba Bố Lỗ cùng Tác Khoa Nạp, số lượng còn lại…không nhiều
không ít, vừa đủ mười viên!
- Mười hai người da đen…
Thậm chí không cần đập vỡ mười viên thần châu còn lại, hắn cũng biết
mình phải gặp ai, mười hai người đến từ Châu Phi, là mười hai tín đồ của Thiên Thần binh đoàn!
Diệp Dương Thành cũng không kỳ thị chủng tộc, nhưng một hơi nhận lấy
mười hai linh bộc da đen…làm cho hắn có loại cảm giác là lạ.
Nếu không phải trước mắt thật thiếu nhân thủ, phỏng chừng hắn sẽ ngừng
lại, không tiếp tục phóng thích mười người da đen còn lại, nhưng sự thật lại không cho phép hắn làm như thế.
Cho nên Diệp Dương Thành khẽ thở dài, cũng không ném từng viên mà tiện
tay ném hết xuống đất, sau tiếng vỡ nát, mười người da đen cao thấp mập
ốm mỗi người mỗi vẻ hiện ra trước mặt Diệp Dương Thành.
Cũng không hứng thú nói chuyện với họ, họ vừa xuất hiện được một giây hắn đã quát:
- Trấn Linh thuật, đốt! Đốt! Đốt! Đốt…
Mười người thậm chí còn chưa có cơ hội mở miệng, vừa rời khỏi không gian cầm tù một giây sau đã rơi vào không gian cầm tù của Cửu Tiêu Thần
Cách, mãi tới khi mười người hiện ra trước mặt Diệp Dương Thành đã hoàn
toàn ngoan ngoãn như mèo nhà.
- Không cần thông báo đầy đủ cả tên họ, chỉ cần nói thẳng các ngươi gọi là gì là được!
Lần này Diệp Dương Thành đã có kinh nghiệm, không đợi họ mở miệng đã đưa ra chỉ thị, hắn thật sự không muốn nghe một chuỗi tên trúc trắc đến
mười lần!
- Tiểu bộc A Khố Lạp Mã, Lỗ Cách Ba Lạp, Tát Mục Ai Nhĩ, Ốc Nhĩ Đặc, Bỉ
Lạp Ngũ Đức, Lỗ Bản Ba Khắc, Á Lịch Khắc Tư, Bố Lạp Đức, Tô Tạp Đạt, Ai
Tác Tát Tạp gặp qua chủ nhân!
Mười người chỉnh tề quỳ rạp xuống, cung kính dập đầu, nửa thân trên cơ hồ dán sát dưới sàn nhà!
Đối mặt với một đại đội những cái tên thật khó nhớ, Diệp Dương Thành chỉ đành nỗ lực ghi nhớ một chút, sau đó khoát tay, nói:
- Tất cả đứng lên đi.
- Dạ, chủ nhân.
Mười người cùng kêu lên, sau đó nối đuôi nhau đứng dậy, xếp thành hai hàng trước mặt Diệp Dương Thành.
Nhìn nhóm linh bộc người da đen trước mặt, Diệp Dương Thành hơi có chút đau đầu nhu nhu huyệt thái dương, làm sao an bài đây?
Mười hai người da đen này mặc dù có Cửu Tiêu Thần Cách nên tự động học
được Hán ngữ, nhưng dù sao họ không phải người Hoa Hạ, thậm chí còn
không phải người Châu Á, nói cách khác một khi xếp họ đi vào quan
trường, đủ loại tập tục cùng thói quen khi họ còn sống đều biến thành sơ hở lớn nhất, cho dù bọn họ chiếm đoạt thân thể của mục tiêu!
Nói cách khác, thu nhận mười hai linh bộc này, lại không thể xếp họ đi
vào quan trường trong khu vực quản hạt, ít nhất trước khi đợi họ học
hiểu được tập quán của Hoa Hạ, họ không thể đi ra ngoài.
Đánh giá mười hai người, Diệp Dương Thành cảm thấy đau đầu, nhưng nếu lưu họ ở lại lại không có gì dùng, thật quá lãng phí!
Nghĩ đến đây, Diệp Dương Thành nói:
- Mở miệng ra.
- A…
Mười hai người đứng thẳng cùng há to miệng.
Mỗi người thưởng hơn ba trăm linh châu, tương đương hơn 3000 điểm linh
lực, nhìn họ đã tiến vào trạng thái thăng cấp, cuối cùng Diệp Dương
Thành đành liên hệ tâm linh với Hình Tuấn Phi, đem tình huống nói cho
hắn biết, hỏi:
- Ngươi cảm thấy được nên an bài những người này đến vị trí nào mới có thể phát huy ra tác dụng lớn nhất của bọn hắn?
- Mười hai tín đồ của Thiên Thần binh đoàn?
Vượt ngoài ý liệu của Diệp Dương Thành, Hình Tuấn Phi lại không trả lời câu hỏi của hắn, mà líu lưỡi nói:
- Chủ nhân, đây là mười hai đại sát khí ah!
- Nga?
Vốn thầm nghĩ không biết nên làm sao an bài, không nghĩ tới nghe Hình
Tuấn Phi nói như vậy, Diệp Dương Thành bị gợi lên hứng thú, có chút hăng hái hỏi:
- Vì sao nói như vậy?
- Thiên Thần binh đoàn là đoàn thể dị nhân tung hoành tại đại lục Châu
Phi hơn hai mươi năm, tổng nhân số đại khái chừng ba mươi người, tôn thờ một người tên là A Mỗ Ba, làm người cảm thấy quỷ dị chính là A Mỗ Ba
cũng không phải dị nhân.
Hình Tuấn Phi ngừng một chút lại nói:
- Nhưng A Mỗ Ba lại tự xưng mình là tướng quân đến từ Thiên giới, cho
nên thành viên Thiên Thần đều tôn hắn làm tướng quân, mười hai tín đồ là mười hai người có sức chiến đấu lớn nhất trong binh đoàn, thấp nhất đều là thượng úy, cao nhất là thượng tá, đương nhiên quân hàm đều do A Mỗ
Ba trao tặng, không được chính phủ các nước thừa nhận.
Ngừng một chút hắn nói tiếp:
- Hành tung của Thiên Thần binh đoàn ở Châu Phi thật quỷ bí, là đoàn thể lính đánh thuê có nhân số ít nhất, nhưng thực lực mạnh nhất, lần hành
động nổi danh nhất là ở bốn năm trước, trong công kích cuồng bạo của
mười hai tín đồ, đem hoàng thất của một quốc gia trung đẳng Châu Phi
oanh thành đống hoang tàn, nghe nói quân nhân thủ vệ hoàng thất hơn một
vạn ba ngàn người!
- Nhưng hai năm trước mười hai tín đồ đột nhiên vô ảnh vô tung biến mất, A Mỗ Ba tướng quân sau đó không lâu đã bị ám sát, Thiên Thần binh đoàn
vì vậy mai danh ẩn tích, không nghĩ tới qua hai năm bọn hắn trở thành
linh bộc của chủ nhân.
Hình Tuấn Phi có chút thổn thức nói:
- Thế sự vô thường ah!
- Được rồi, đừng cảm khái.
Diệp Dương Thành cũng không để ý tới, thản nhiên nói.
- Đối với việc an bài bọn họ, ngươi có ý nghĩ gì không?
- Kỳ thật…chủ nhân có chút để tâm vào chuyện nhỏ quá nhiều.
Hình Tuấn Phi ngượng ngùng nói:
- Dù họ chưa từng giao thiệp với quan trường, nhưng vẫn phát huy được tác dụng, mấu chốt làm sao sử dụng họ mà thôi.
- Nga?
Hai mắt Diệp Dương Thành tỏa sáng:
- Ngươi nói xem, làm sao an bài tốt bọn hắn?
- Theo tình huống hiện tại xem ra, lực lượng trên quan trường không cần nhiều lắm.
Hình Tuấn Phi châm chước nói:
- Chỉ cần điều trợ thủ chức vị thần sử đi tới tỉnh ủy đảm nhiệm chức vụ, sau khi có được quyền nói chuyện trong tỉnh ủy, như vậy có thể hình
thành ảnh hưởng nhất định trong quan trường các thành thị, trên cơ sở
này, chủ nhân cần gì phải xếp nhân công vào toàn bộ thành thị đây?
- Ân, nói tiếp đi.
Diệp Dương Thành như có suy nghĩ gật đầu.
- Tiếp theo, nguyên nhân thiếu thốn nhân thủ trước mắt không phải trong
quan trường, mà là đủ loại sự tình cần xử lý trong khu quản hạt.
Hình Tuấn Phi một câu bừng tỉnh người trong mộng:
- Chủ nhân có thể an bài mười hai người đến bên cạnh nhóm người lão bộc, tùy thời đợi lệnh giải quyết một ít vấn đề đột phát, về phương diện
khác bọn họ có thể đi theo nhóm người lão bộc học tập cùng học thói quen ứng xử trong quốc nội Hoa Hạ, đợi sau khi bọn họ điều chỉnh tốt trạng
thái, không còn lộ ra sơ hở, chủ nhân có thể điều nhiệm họ đi tới bất cứ nơi nào…
- Không sai!
Nghe xong lời của Hình Tuấn Phi, Diệp Dương Thành chợt hiểu, gật đầu nói:
- Chuyện này giao cho ngươi tới an bài, ta sẽ phái bọn hắn đi qua chỗ của ngươi, ngươi xem rồi sắp xếp đi!
- Dạ, chủ nhân
Hình Tuấn Phi cung kính đáp ứng, mà vấn đề thiếu nhân thủ của Diệp Dương Thành xem như đã được giải quyết.
Vấn đề đã được giải quyết, khi Diệp Dương Thành nhìn mười hai linh bộc
da đen, ánh mắt tự nhiên hơn rất nhiều, thậm chí còn mang theo ý cười…