Bận rộn một đoạn thời gian, có thể nói Diệp Dương Thành thu hoạch phong phú, không chỉ thăng cấp thần cách lên cửu giai mà còn trút giận. Quyền đấm Nhật Bản chân đá nước Mỹ, chuyện trước kia chỉ có thể thấy trong mơ bây giờ biến thành hiện thực.
Huống chi...
Diệp Dương Thành nghĩ đến thần cách vô chủ bị niêm phong trong Cửu Tiêu thần cách là không kiềm được nhếch môi cười. Thần cách, đồ tốt. Đặc biệt thứ thần tù giả khao khát mơ ước, trên thế giới này còn chuyện gì tuyệt vời hơn là khiến địch thủ của mình khó ở?
Diệp Dương Thành lười quan tâm Nhật Bản, nước Mỹ giải quyết chuyện xảy ra gần đây như thế nào. Diệp Dương Thành bận rộn như con quay thời gian dài rốt cuộc giải quyết xong xuôi, nếu không có gì ngoài ý muốn thì hắn sẽ nghỉ ngơi mấy ngày dưỡng tinh thần, sau đó đến Bermuda đi dạo.
Diệp Dương Thành quyết định xong thay dép đi lệch xệch vào phòng tắm. Chốc lát sau trong phong vang tiếng nước rào rào.
Bảy giờ sáng, cổng bệnh viện nhân dân Ôn Nhạc huyện có một thiếu nữ hai mươi tuổi mặc quần ống màu cà phê, áo lông trắng cầm túi xách vàng nhạt thường ngóng cổ nhìn ra cổng bệnh viện.
Người qua kẻ lại chú ý thiếu nữ khuôn mặt nhu mì, khí chất trang nhã. Một số người trẻ tuổi đi lướt qua sẽ giả bộ vô tình ngoái đầu nhìn thiếu nữ chằm chằm. Thiếu nữ chỉ đứng đó lại tăng thêm cảnh đẹp cho bệnh viện.
Khiến người ta tò mò là thiếu nữ đang chờ ai?
Bảy giờ là lúc các bác sĩ, y tá đi làm. Một bác sĩ trẻ mặc áo blouse trắng lái chiếc Buick Excelle xám bạc ngừng trong bãi đổ xe bệnh viện, cầm cặp táp đen xuống xe. Bác sĩ nhìn thiếu nữ đứng trước cổng bệnh viện, mặt treo nụ cười dịu dàng, đóng cửa xe lại bước hướng thiếu nữ.
Đi qua thiếu nữ rồi bác sĩ mới chú ý đến Lâm Mạn Ny, gã ngừng bước lại.
- Lâm hội trưởng lại chờ bọn nhỏ đến làm kiểm tra sao?
Bác sĩ mỉm cười chào hỏi:
- Sớm thật.
Lâm Mạn Ny đang nhìn ngoài cửa cổng nghe bác sĩ chào mình thì sửng sốt.
- Người là...
Lâm Mạn Ny qay đầu nhìn bác sĩ một lúc sau mới cười nói:
- À, là bác sĩ Lưu, đi làm sớm vậy?
- Vốn khoảng tám giờ rưỡi nhưng nhận được điện thoại báo một đứa bé bị gãy xương giập nát, trong bệnh viện không có bác sĩ khoa này nên đành chạy vội đi làm.
Lâm Mạn Ny chỉ lễ phép chào một câu nhưng bác sĩ Lưu thừa dịp cười nói:
- Lương y như từ mẫu, nghe con nít bị thương làm ta rất sốt ruột.
Lâm Mạn Ny không biết nên trả lời thế nào, lễ phép cười gượng:
- Ha ha...
Bác sĩ Lưu miệng nói sốt ruột nhưng thật ra không vội vàng chút nào. Bác sĩ Lưu cười đứng một lúc sau đẩy gọng kính trên sống mũi.
Bác sĩ Lưu hỏi Lâm Mạn Ny:
- Lâm tiểu thư, bây giờ trong xã hội này không có nhiều người tốt như tiểu thư, mấy hộ sĩ bên khoa chúng ta ngưỡng mộ Lâm tiểu thư đã lâu, không biết tối hôm nay...
Bác sĩ Lưu không kịp nói hết câu thì Lâm Mạn Ny đã cười rạng rỡ, khí chất trang nhã bị ngây thơ hồn nhiên thay thế.
Lâm Mạn Ny cười ngọt ngào hét hướng cửa cổng:
- A Thành!
Lâm Mạn Ny cười xin lỗi bác sĩ Lưu:
- Ngại quá, ta có hẹn.
- Nàng... Ta...
Bác sĩ Lưu ngơ ngác nhìn Lâm Mạn Ny đã chạy xuống bậc thang, há hốc mồm không biết nên nói cái gì. Bác sĩ Lưu nhìn Lâm Mạn Ny cười tươi như hoa chạy xuống bậc thang, nàng như chim nhỏ về tổ vui vẻ lao vào ngực một thanh niên điển trai. Bác sĩ Lưu cảm giác trái tim tan vỡ.
Diệp Dương Thành ôm chặt Lâm Mạn Ny, làm bộ vô tình liếc bác sĩ mặc blouse trắng đứng ngây ngốc nhìn hai người.
Diệp Dương Thành nhỏ giọng hỏi Lâm Mạn Ny:
- Mạn Ny, người đó là ai?
Lâm Mạn Ny đã lâu không gặp Diệp Dương Thành, ai ngờ hắn nói câu đầu tiên là hỏi vấn đề này.
Lâm Mạn Ny xì cười:
- Xì.
Lâm Mạn Ny không quay đầu nhìn bác sĩ Lưu, nhỏ giọng nói với Diệp Dương Thành:
- Là một bác sĩ thực tập khoa nhi của bệnh viện này. Mấy lần trước dẫn bọn nhỏ đi kiểm tra có tiếp xúc vài lần, nghe hắn nói là trong nhà mở công ty.
Diệp Dương Thành khinh thường cười khẩy nói:
- Xì, lấy tài sản trong nhà giả danh khoác lác, ta khinh thường loại người này nhất.
Diệp Dương Thành siết chặt tay phải của Lâm Mạn Ny, hắn như đại tướng quân đắc thắng trở về, ngẩng đầu nhìn bác sĩ Lưu vẻ mặt bi thương.
Diệp Dương Thành biểu hiện ghen làm Lâm Mạn Ny cười khúc khích. Lâm Mạn Ny ít khi nào thấy biểu hiện tiểu nam nhân của Diệp Dương Thành như thế này, nàng không ngờ một bác sĩ thực tập đến bắt chuyện với nàng lại khiến hắn ghen như thế.
Cười thì cười, lòng Lâm Mạn Ny rất ấm áp, thoải mái. Cảm giác được Diệp Dương Thành quan tâm thật tuyệt.
Lâm Mạn Ny phối hợp Diệp Dương Thành tỏ rõ muốn thị uy với tình địch, nàng mặc hắn ôm eo nhỏ bước trên bậc thang, nghênh ngang lướt qua mặt bác sĩ Lưu.
Diệp Dương Thành nói nhỏ bên tai Lâm Mạn Ny:
- Hình như mới rồi ta nghe có tiếng thủy tinh vỡ.
Lâm Mạn Ny chìm đắm trong vui sướng Diệp Dương Thành quay về, nàng chưa lấy lại tinh thần.
- A?
Diệp Dương Thành kéo Lâm Mạn Ny đi lên mấy bậc thang mói sững sờ cười khúc khích:
- A Thành... Ta phát hiện ngươi đáng yêu hơn trước nhiều.
Diệp Dương Thành dừng bước:
- Vậy sao?
Diệp Dương Thành khó hiểu gãi đầu:
- Đáng yêu ở đâu? Mũi hay là con mắt?
-...
Bờ vai Lâm Mạn Ny run run, mãi khi bước lên tầng hai khu nằm viện thì nàng không chịu nổi cười phá lên. Lâm Mạn Ny cười to, cười trăm hoa đua nở.
Diệp Dương Thành nhìn Lâm Mạn Ny cất tiếng cười trong trẻo như chuông ngân, hắn cũng cười. Lúc trước Diệp Dương Thành cố ý làm trò đã thành công.
Diệp Dương Thành trêu đùa Lâm Mạn Ny, trút hết nỗi nhớ nhung tích lũy thời gian qua, hắn chuyển đề tài về vấn đề chính.
Khi sắp dến lầu ba khu nằm viện, Diệp Dương Thành hỏi:
- Mạn Ny, bệnh của Lâm viện trưởng có đỡ hơn không?
Lâm Mạn Ny kéo tay Diệp Dương Thành:
- Ừm! Bác sĩ nói giải phẫu rất thành công.
Lâm Mạn Ny ngước lên nhìn Diệp Dương Thành, trả lời:
- Lâm mụ mụ nằm viện quan sát một đoạn thời gian là có thể xuất viện tĩnh dưỡng. A Thành...
Diệp Dương Thành khẽ ừ:
- A?
Diệp Dương Thành cúi đầu cười hỏi:
- Có chuyện gì?
- Ta định chờ Lâm mụ mụ xuất viện rồi ra ngoài đi một chút.
Lâm Mạn Ny cắn răng, nhỏ giọng nói:
- Đi...
Diệp Dương Thành lấy làm lạ nhìn Lâm Mạn Ny:
- Đi đâu?
Lâm Mạn Ny ấp úng thật lạ lùng, trong phút chốc Diệp Dương Thành không đoán ra được.
Diệp Dương Thành hỏi thẳng:
- Đi với ai?
- Đi Cù Hằng thị.
Lâm Mạn Ny ngần ngừ một lát sau trả lời:
- Ta... Đi một mình.
Diệp Dương Thành không chút suy nghĩ phủ định ngay:
- Không được.
Diệp Dương Thành lắc đầu, nói:
- Một mình nàng ra ngoài ta không yên tâm, ta phải đi cùng nàng. Hoặc nàng tìm thêm mấy bằng hữu, bạn nữ đi chung.
Lâm Mạn Ny sốt ruột:
- Nhưng mà...
Lâm Mạn Ny nhìn Diệp Dương Thành một lúc lâu sau, cúi đầu nói:
- Ta muốn đi một mình, ta không phải con nít, A Thành...
- Mạn Ny, không phải ta không cho nàng đi ra ngoài mà vì một mình nàng thì ta không yên lòng.