Chấp Chưởng Thần Quyền

Chương 515

Hơn năm phút sau, cuối cùng Diệp Dương Thành đã hiểu rõ ràng đầu đuôi chuyện này, hơn nữa nếu nói tới chuyện này có liên quan tới hắn.

Hết thảy ngọn nguồn nằm ở sự kiện nước Mỹ liên tục chiến bại mà gây ra, chính phủ Mỹ gặp phải khủng hoảng tài chính, đây là tình huống mà toàn thế giới đều biết, hơn nữa không chỉ có nước Mỹ, trên thực tế đại đa số các quốc gia trên thế giới đều phải đối mặt cùng một vấn đề này, chỉ là mức độ nhiều hay ít mà thôi.

Người nào cũng biết chiến tranh là đốt tiền, mặc kệ kết quả cuối cùng là thắng lợi hay thất bại, đồng tiền đi ra không cách nào thu hồi trở về.

Đối với nước lớn như Mỹ mà nói, chiến tranh tiêu hao tuyệt đối là con số trên trời, nhất là sau khi toàn quân bị diệt, xây dựng lại quân đội, phát tiền tử cho thân nhân binh lính, đủ loại tiền trực tiếp kéo sụp tài chính Mỹ.

Vì thế nước Mỹ lựa chọn tiến hành quân diễn vỗ yên dân chúng, mặc dù sách lược cũ, nhưng là lựa chọn tốt nhất trước mắt, được rồi, quân diễn thì quân diễn.

Đổi lại cách khác mà nói, hiện tại nước Mỹ ít nhất phải gom góp một tỷ đô la mới có thể miễn cưỡng triển khai diễn tập quân sự đại quy mô lần này.

Quy mô quân diễn đã định ra, kế hoạch đã có, nhưng tài chính đâu? Tuy hiện tại có thể chi ra, nhưng nếu lấy ra số tiền kia, vậy những phương diện khác cũng cần tiền, lấy gì đi bổ khuyết? Lỗ hổng xuất hiện làm sao bù lại?

Nhưng lúc này lại không thể vay ngân hàng, một khi tin tức truyền ra, nói nước Mỹ muốn làm diễn tập quân sự còn phải vay ngân hàng…đừng nói vấn đề mặt mũi mất sạch, chỉ riêng bị dân chúng bất mãn đủ làm họ sứt đầu mẻ trán.

Kết quả là, bọn họ nhất trí quyết định, động thủ với những tham quan lẻn vào nước Mỹ tị nạn, những tham quan kia toàn thân đều là mỡ béo, cướp tiền của bọn hắn chỉ cần làm bí mật một chút, không ai nhảy ra nói được lời nào.

Nước Mỹ muốn làm quân diễn, Diệp Dương Thành không có ý kiến, nhưng muốn làm thì tự làm đi, mấy người đốt tiền, ta nhìn cũng vui đó thôi? Nhưng vì sao lại không biết phân biệt, đưa mắt nhìn vào đám tham quan đây? Tiền của bọn hắn bị các người ép khô, ta còn lấy gì ăn cơm?

Diệp Dương Thành tức giận, hung tợn nói:

- Dám cướp của ta một miếng thịt, ta sẽ cho ngươi trả giá cả một con heo!

- A?

Nghe được câu hăm dọa của Diệp Dương Thành, Phó Diệc Chi thoáng ngây ra, nói:

- Ý của phụ thần là…

- Trong những tham quan lẩn trốn qua Mỹ, kẻ có tiền nhất là tham quan Hoa Hạ đi?

Diệp Dương Thành nói:

- Mà đám cặn bã kia lấy tiền, đều vơ vét từ mồ hôi nước mắt nhân dân Hoa Hạ đi?

- Dạ…

Phó Diệc Chi có chút cười khổ, nhưng vẫn gật đầu thừa nhận cách nói của Diệp Dương Thành.

- Như vậy tục ngữ có nói, lấy từ dân dùng cho dân, đám cặn bã kia vơ vét nhiều mồ hôi nước mắt nhân dân như vậy, ở bên ngoài ăn chơi đàng điếm tiêu diêu, nhưng lúc này nước Mỹ còn muốn lấy tiền mồ hôi nước mắt nhân dân đi làm quân sự diễn tập gì đó.

Diệp Dương Thành híp mắt, nói:

- Số tiền kia, ta phải cầm lại sử dụng trên người nhân dân quốc nội chúng ta.

- A?

Phó Diệc Chi bị lời nói của Diệp Dương Thành làm sửng sốt, sau đó vẻ mặt phấn khởi, gật đầu liên tục:

- Phụ thần nói rất đúng, số tiền kia quả thật nên lấy trở về.

Khẳng định ý tưởng của Diệp Dương Thành, Phó Diệc Chi lại có chút chần chờ hỏi:

- Nhưng mà làm sao lấy số tiền kia trở về đây? Nước Mỹ lấy từ ngân hàng, nói trắng ra chính là một chuỗi con số, phụ thần cũng không thể…

- Ta lấy con số làm gì?

Diệp Dương Thành xuy cười một tiếng, nói:

- Nước Mỹ không phải đang vui tươi hớn hở lấy tiền sao, ngươi đừng nói với ta ngươi không biết kho bạc của chính phủ Mỹ nằm ở đâu!

Tiền trong ngân hàng Diệp Dương Thành cũng không có biện pháp lấy đi, một con số lớn như vậy chẳng lẽ còn muốn hắn ngu ngốc đến quầy rút tiền? Nếu không có biện pháp lấy tiền bằng con số, vậy rõ ràng tìm tới kho bạc chính phủ, trực tiếp lấy về!

- Kho bạc?

Nghe được lời nói của Diệp Dương Thành, Phó Diệc Chi nhất thời ngây người, ngạc nhiên nói:

- Phụ thần…ngài…ngài muốn cướp sạch vàng dự trữ của nước Mỹ?

- Đương nhiên, làm vậy có vấn đề gì sao?

Diệp Dương Thành nhướng mày.

- Đương nhiên có vấn đề.

Phó Diệc Chi có chút nóng nảy, tuy ngữ khí cung kính nhưng mang theo khẩn trương:

- Dù lấy được vàng tới tay, phụ thần dự định xử lý như thế nào?

Phải biết rằng mặc dù vàng là một loại đại biểu tài chính, còn là loại tài chính mạnh, đi tới nơi nào trên thế giới đều có tác dụng, nhưng một khi nước Mỹ bị trộm số vàng lớn, mức độ phiền phức thật sự không đơn giản.

Việc đơn giản nhất là, sau khi lấy được vàng tới tay, làm sao tiêu thụ đây? Trực tiếp đem ra ngoài dùng hiển nhiên là không được…

Diệp Dương Thành lại đưa ra phương thức đơn giản nhất:

- Ngươi dùng danh nghĩa của ta, đem vàng bán lấy tiền mặt cấp quốc gia, cứ dựa theo một phần ba giá thị trường quốc tế mà tiến hành, nếu quốc gia không nuốt nổi số vàng kia, ngươi đừng nói cho ta biết cả quốc gia cũng không thể nấu luyện lại số vàng này!

- Tôi…

Phó Diệc Chi phát mộng, một phần ba giá cả? Luyện vàng? Nghĩ đi nghĩ lại, đôi mắt hắn tỏa sáng, gật mạnh đầu:

- Phụ thần nói rất đúng.

Số lượng vàng dự trữ của Hoa Hạ không đủ, bị trở ngại đủ nguyên nhân, số lượng vàng dự trữ luôn hạn hẹp, nếu Diệp Dương Thành thật sự lấy được, hơn nữa nguyện ý đem giá cả một phần ba bán lại cho quốc gia đổi tiền mặt…đây quả thật chính là khối bánh nóng lớn từ trên trời rơi xuống!

Diệp Dương Thành lấy được tài chính làm từ thiện, mà vàng dự trữ của quốc gia lại tăng lên, đây quả thật là mua bán song doanh, hơn nữa còn là mua bán không cần vốn, cho nên không tồn tại khả năng bị lỗ vốn.

Mà chính phủ một khi có được số vàng kia, cho dù phải chi một số lớn tài chính, cũng có thể thông qua việc luyện vàng hoặc những con đường khác đem vàng bán đi, gia tăng ngoại hối dự trữ cho quốc gia.

Tính toán như vậy, Diệp Dương Thành cướp sạch kho vàng của Mỹ là một chuyện cực tốt!

Mà chính phủ Mỹ nếu mất số vàng lớn kia, chỉ có thể nuốt trong bụng, chẳng những không dám tìm kiếm kẻ trộm, còn phải giấu diếm tin tức này.

Phó Diệc Chi hiểu thấu cả sự tình, liền gật đầu đáp:

- Diệc Chi hiểu được rồi.

- Mặt khác, ngươi gởi lời nhắn với vài vị lãnh đạo trung ương.

Khi Phó Diệc Chi còn đang tự hỏi, Diệp Dương Thành cũng đang suy nghĩ một vấn đề, hắn làm ra một quyết định, nói:

- Hôm nào ta đi Trung Nam Hải ngồi một chút.

- A?

Phó Diệc Chi lại mộng, lúng túng nói:

- Phụ thần, ý ngài là…

- Thời cơ đã thành thục.

Diệp Dương Thành hít một hơi, nói:

- Công khai thân phận của ta trong phạm vi nhỏ, chẳng những sẽ không tạo thành phiền phức, thậm chí sẽ tăng thêm thật nhiều tiện lợi, ta tin tưởng bọn hắn hẳn hiểu được đạo lý này.

Phương diện trước mắt chính là vì thần cách tăng lên cấp bậc, diện tích khu quản hạt không ngừng mở rộng, Diệp Dương Thành chỉ cần chờ tăng lên cấp mười một là có thể nuốt cả Hoa Hạ vào trong túi, nói cách khác, hắn đã trưởng thành, không cần lo lắng bên chính phủ sẽ làm ra hành động gì khiến cả đôi bên đều mất hứng.

Phương diện thứ hai, hắn muốn khuếch trương quỹ từ thiện Dương Thành, chỉ chờ sau khi Vương Tuệ Tuệ sinh xong công ty phải tiến vào giai đoạn trù bị, cho đến lúc này cần có chính phủ nâng đỡ cũng là một nhân tố mấu chốt.

Phương diện thứ ba, Diệp Dương Thành cảm thấy được ngay lúc này đem thân phận của mình công khai, khống chế trong một vòng nhỏ hẹp, chỉ cần không bị tiếp tục tiết lộ, với hắn mà nói căn bản là có lợi mà vô hại, không cần lo lắng kiêng kỵ nhiều như trước kia, dù sao năng lực của hắn đã rành rành ra đó, nói khó nghe một chút, hắn căn bản không tin người lãnh đạo quốc gia đều là ngu ngốc, trở mặt với hắn, xui xẻo chính là bọn họ.

Ở phương diện thứ tư, quan hệ giữa hắn cùng Phó Diệc Chi sẽ không bị công khai, nói cách khác có Phó Diệc Chi trộn lẫn ở giữa, từng cử động của chính phủ không tránh được ánh mắt của hắn.

Phương diện thứ năm, hắn không thiếu thuộc hạ, tuy rằng còn trở ngại bởi thần cách cùng hạn chế điểm mấu chốt đạo đức, hắn không thể chiếm thể xác của chín vị lãnh đạo kia, nhưng không đại biểu hắn không xếp được thần sử vào bên cạnh bọn họ.

Nghĩ đến đây, hắn lại nói:

- Cứ quyết định thế đi, ta phải đi thu thập một chút, qua Mỹ ngắm cảnh du lịch.

- Dạ, phụ thần.

Thấy tâm ý của hắn đã quyết, Phó Diệc Chi cũng không dám tiếp tục phản bác, cung kính đáp ứng.
Bình Luận (0)
Comment