Như vậy, nếu đi cùng đám người Đường Quốc Nghiệp, cũng sẽ không lộ vẻ đột ngột rồi, nếu như hắn không thay đổi dung mạo của mình, mà lấy gương mặt hơn hai mươi lăm tuổi, cười cười nói nói tiêu sái với đám người Đường Quốc Nghiệp, trời mới biết có làm người khác cảm thấy choáng váng hay không?
Tóm lại, hai chữ khiêm nhường đã xâm nhập vào trong quy tắc hành động của Diệp Dương Thành, lúc cần thiết không cần kiêu ngạo, nhưng rất nhiều tình huống, khiêm nhường cũng là một quy tắc giữ được bí mật thân phận của mình.
Trong ánh mắt tò mò của đám nhân viên trung tâm xử lý sự kiện siêu tự nhiên, chịu trách nhiệm công tác bảo an ở đây, Diệp Dương Thành và đám người Đường Quốc Nghiệp cùng tiến vào thang máy, sau khi trực tiếp hạ xuống bãi đậu xe dưới đất đã sớm bị trống rỗng của khách sạn, đám người Đường Quốc Nghiệp đều có chút trợn tròn mắt.
Trong bãi đậu xe dưới đất hoàn toàn trống rỗng, đừng nói là núi vàng núi bạc trong dự đoán của bọn họ không xuất hiện, chỉ sợ ngay cả một mẩu giấy nhỏ cũng không nhìn thấy.
Nhìn Diệp Dương Thành vẫn hai tay trống trơn, lẽ nào hắn còn có thể sử dụng pháp thuật chuyển đồ từ nơi khác đến trước mặt bọn họ? Hoặc là nói, đây chính là cái gọi là độn thuật hoặc là... ngũ quỷ vận chuyển thuật của Đạo gia?
Nghĩ đến những vấn đề này, Hàn Thừa Bình khó tránh khỏi có chút thấy buồn cười, nhưng hắn cũng biết Diệp Dương Thành sẽ không bắn tên không đích, nếu hắn đã gọi bọn họ đến đây, như vậy, tất nhiên sẽ lấy ra thứ gì đưa cho bọn hắn thấy, dù sao... Diệp Dương Thành không giống như người nhàm chán như vậy.
Sau nghĩ của đám người Đường Quốc Nghiệp cũng giống như Hàn Thừa Bình, sau khi phát hiện trong bãi đậu xe dưới đất không có vật gì, lập tức đưa ánh mắt dò xét nhìn về phía Diệp Dương Thành, phải biết rằng, khi bọn hắn nhận được lời chuyển đạt của Phó Diệc Chi, bọn họ cũng đã vỗ án quyết định, bất luận lần này Diệp Dương Thành mang về bao nhiêu vàng, cũng sẽ thu mua toàn bộ với giá bằng một phần ba giá thị trường... Đây chính là một miếng bánh khổng lồ từ trên trời rơi xuống.
Nhìn thấy đám người Đường Quốc Nghiệp đều đưa ánh mắt tìm kiếm về phía mình, khóe miệng Diệp Dương Thành chợt xuất hiện nụ cười ôn hòa, tiện tay chỉ về phía khu đất trống trước mặt, nói:
- Mời mấy vị lão ca xem cái này.
Đám người Đường Quốc Nghiệp và Hàn Thừa Bình không tự chủ chau mày, nhất tề nhìn về vị trí Diệp Dương Thành vừa chỉ, nhưng ở đó vẫn không có vật gì.
Không chờ bọn họ mở miệng hỏi thăm lần nữa, lại thấy Diệp Dương Thành tiện tay điểm mấy cái trên hư không...
- Vàng... Vàng
Đám người Đường Quốc Nghiệp, Hàn Thừa Bình, Hồ Bá Hồng, Vương Bằng Sơn trong nháy mắt trợn tròn mắt, trên mặt đất vốn trống rỗng, đột nhiên xuất hiện một núi vàng được xếp chồng chất chung một chỗ, tuy nói ánh sáng trong phòng dưới đất không sáng lắm, nhưng ánh sáng lấp lánh của vàng đúng là quá chói mắt.
Hồ Bá Hồng định thần, nhẹ hít vào một hơi:
- Thủ đoạn của Diệp tiểu huynh đệ, thật đúng là quỷ thần khó dò, đống vàng này ít nhất phải một trăm tấn?
Một trăm tấn vàng, dựa theo trị giá hiện tại tính toán, tương đương với hai trăm bốn mươi mốt tỉ nhân dân tệ, Diệp Dương Thành đề xuất điều kiện là một phần ba giá thị trường, nói cách khác, tài chính quốc gia chỉ cần lấy ra tám tỷ nhân dân tệ, là có thể nhận được số vàng giá trị 240 tỉ này.
Không thể nghi ngờ, đây là một cuộc mua bán vô cùng có lời, đồng dạng, bất luận là Hồ Bá Hồng hay là Đường Quốc Nghiệp, sau khi bọn họ nhìn thấy đống vàng này, phản ứng đầu tiên chính là Diệp Dương Thành có lẽ đã cướp sạch số vàng trước mắt, dù sao cũng là một trăm tấn vàng, phân lượng có thể không nhẹ.
Nghĩ tới đây, Đường Quốc Nghiệp thu hồi ánh mắt, nhìn Diệp Dương Thành nói:
- Diệp tiểu huynh đệ, số vàng này chúng ta thay quốc gia thu nhận...
- Ha ha, chờ một chút.
Diệp Dương Thành không nhịn được bật cười, sau khi ra hiệu cho mọi người đừng có lên tiếng, trong ánh mắt tò mò của bọn họ, hắn lại giơ tay phải lên, bắt đầu điểm nhẹ giữa không trung.
Rất nhanh, dựa theo tiêu chuẩn một trăm tấn một đống, năm ngàn tấn vàng được Diệp Dương Thành chia làm năm mươi đống, dưới ánh đèn lờ mờ trong bãi đậu xe dưới mặt đất, vàng lấp lánh sáng lên...
- Một... Ba... Mười... Ba mươi... Bốn mươi chín... Năm mươi.
Sau khi cẩn thận đếm đi đếm lại suốt ba lần, Hồ Bá Hồng mới kinh hãi, thất thanh nói:
- Năm ngàn tấn vàng?
Tổng số vàng dự trữ của cả nước Mỹ cũng chỉ hơn tám nghìn tấn, mà hiện tại trước mắt bọn hắn là năm ngàn tấn vàng. Nói thật, ban đầu khi bọn họ vừa mới nghe nói Diệp Dương Thành tới Fort Knox và phố Wall, phản ứng đầu tiên chính là Diệp Dương Thành đã không cướp được ngân khố ở phố Wall, hoặc là trên đường bị người khác phát hiện, lúc này mới đến Fort Knox hạ thủ.
Nhưng hiện tại sự thật xuất hiện trước mắt bọn họ, đã phá tan suy đoán của bọn họ thành mảnh nhỏ, Diệp tiểu huynh đệ, không phải là không cướp sạch được, hắn rõ ràng đã quét sạch kim khố ở Fort Knox.
Nghĩ đến đây, đám người Đường Quốc Nghiệp sau giây phút kinh ngạc, liền lộ ra vẻ vui mừng, đồng thời, trong đầu mọi người cũng hiện ra cảm giác may mắn nhè nhẹ, cũng may, Diệp Dương Thành đứng bên bọn hắn, chưa nói đến bản lãnh của hắn, chỉ riêng ngón đòn cướp sạch kim khố này, là có thể khiến một quốc gia sụp đổ rồi.
Vàng của Trung Quốc có một phần tương đối lớn được cất giữ trong kim khố của chính phủ nước Mỹ, rất nhiều người tỏ vẻ không hiểu chuyện này, chỉ có một số ít người mới biết được, trong lịch sử di lưu nhiều vấn đề rất khó giải quyết.
Là những người lãnh đạo hiện tại của chính phủ Trung Quốc, đám người Đường Quốc Nghiệp cũng rất trăn trở với chuyện với vàng của quốc gia mình lại nằm trong kim khố của người khác, mỗi lần nghĩ đến nguyên nhân bên trong, đều không tự chủ nhíu mày.
Tầm quan trọng của số lượng vàng dự trữ không cần nói cũng biết, quốc gia có số lượng lớn vàng dự trữ không những được gia tăng danh tiếng trên quốc tế, hơn nữa, một khi gặp phải nguy hiểm tài chính, cũng có thể tạo được tác dụng rất lớn, hơn nữa... số lượng vàng dự trữ nhiều, còn có thể ổn định lòng dân trong nước.
Vàng là một trong những loại tiền tệ chân thật nhất trên thế giới, tác dụng vượt xa tiền giấy, có số lượng vàng dự trữ lớn, là có thể ứng phó với rất nhiều nguy cơ đột phát.
Bắt đầu từ hai năm trước, quốc gia đã có ý thức đề cao lượng vàng dự trữ, ban đầu bắt đầu từ sáu trăm tấn, đến hiện tại là hơn tám trăm tấn, nhưng số lượng vàng dự trữ như vậy cũng không tránh khỏi chậm chạp quá mức.
Kinh tế Trung Quốc đang trên đà phát triển, lượng dự trữ vàng đương nhiên cũng được kéo lớn. Phải biết rằng, lượng ngoại hối dự trữ của Trung Quốc là Dollar, trong hơn bảy nghìn tỉ Dollar ngoại hối, tỷ lệ chiếm cứ của vàng thật sự rất nhỏ.
Dựa theo đề nghị của rất nhiều học giả chuyên gia, lượng dự trữ vàng của Trung Quốc nên nâng lên giá trị khoảng một ngàn tỉ Dollar, nói cách khác, tổng lượng vàng dự trữ, phải vượt qua bốn ngàn tấn.
Nhưng bởi vì hạn chế của đủ loại nguyên nhân, tổng số dự trữ vàng của Trung Quốc luôn khó thể được đề cao trên diện rộng, nỗ lực mấy năm, cũng chỉ tăng thêm hai trăm tấn mà thôi.
Nhưng hiện tại không giống với lúc trước, hơn tám nghìn tấn vàng của nước Mỹ, hiện tại có năm ngàn tấn đang bày ra trước mắt bọn hắn, chỉ cần ăn năm ngàn tấn vàng này, lượng dự trữ vàng của Trung Quốc có thể trong nháy mắt từ hơn tám trăm tấn nhảy lên hơn năm ngàn tám trăm tấn, vượt xa lượng dự trữ vàng của những cường quốc như Mỹ và Đức, trở thành quốc gia có số lượng dự trữ vàng nhiều nhất trên thế giới.
Thay đổi của một xếp hạng đơn giản, lại mang tới chỗ tốt khó có thể tính ra, mặc dù trong khoảng thời gian ngắn không có biện pháp công bố số lượng dự trữ vàng của quốc gia đã tăng vọt, nhưng thỉnh thoảng gia tăng một chút, cho đến khi hoàn toàn công bố năm ngàn tấn vàng này ra ngoài, cho dù dùng thời gian mười năm thao tác, cũng không có gì khó?
Nhìn năm mươi đống vàng trước mắt, tâm tư Đường Quốc Nghiệp nhất thời vui sướng, nhưng sau khi trải qua vui mừng ngắn ngủi, hiện tại trong đầu hắn đang nghĩ nên làm thế nào nhét năm ngàn tấn vàng trước mắt này vào trong quốc khố.
Nhưng vừa tính toán, hắn không nhịn được có chút đổ mồ hôi...
Dựa theo phương án thương nghị giữa bọn hắn và Diệp Dương Thành, Diệp Dương Thành sẽ chuyển nhượng số vàng trong tay với giá tiền bằng một phần ba giá thị trường cho quốc gia, nhưng, mặc dù một phần ba đã rất thấp rồi, nhưng điều này có ý nghĩa như thế nào?
Trước mắt tổng giá trị của số vàng này cao gần một vạn hai ngàn không trăm năm mươi tỷ nhân dân tệ, cho dù chỉ lấy giá bằng một phần ba, cũng phải chi ra bốn ngàn không trăm mười sáu tỉ, sáu ngàn sáu trăm sáu mươi sáu vạn.
Kinh tế Trung Quốc đang phát triển, hơn nữa hiệu quả khả quan, nhưng diện tích quốc thổ Trung Quốc nhiều bao nhiêu? Trọng điểm kinh tế dọc theo vùng duyên hải, tình thế phát triển kinh tế của khu đất liền làm cho người ta không khỏi chau mày. Thu nhập quốc gia đang không ngừng bay lên, nhưng các khoản chi tiêu cũng đồng dạng không ngừng mở rộng.
Nơi này muốn dùng tiền, nơi kia muốn dùng tiền... Hơn bốn ngàn tỉ nhân dân tệ, thật sự là số lượng không nhỏ.
Nói thật, ban đầu nghe Phó Diệc Chi nói, Diệp Dương Thành muốn đi cướp sạch kim khố nước Mỹ, sau đó sẽ chuyển nhượng vàng cho quốc gia với giá bằng một phần ba giá thị trường, bọn họ cùng chung ý nghĩ là, Diệp Dương Thành nhiều nhất chỉ có thể cướp sạch mấy trăm tấn vàng, mặc dù tài chính quốc gia khẩn trương, nhưng một trăm tám tỷ vẫn có thể lấy ra.
Nhưng không ngờ, Diệp Dương Thành thật sự cướp sạch kim khố nước Mỹ, hơn nữa còn cướp thêm năm ngàn tấn vàng của kim khố Fort Knox.
Nói không động tâm đó là giả dối, nhưng bọn họ có thực lực này nuốt số vàng này sao? Nếu không có đủ tiền, bọn họ làm sao có thể không biết xấu hổ đòi vàng của Diệp Dương Thành? Một phần ba giá thị trường, không duyên cớ bỏ qua hơn tám nghìn tỉ lợi nhuận... Nếu còn nói gì đó, thật đúng là xấu hổ.
Nghĩ tới đây, mặc dù Đường Quốc Nghiệp động tâm không dứt, nhưng cũng chỉ có thể khó xử nhìn về phía Diệp Dương Thành:
- Vàng tốt thì tốt, nhưng...
- Nếu như quốc gia trong một lúc không thể lấy ra quá nhiều tiền..., vậy có thể trả góp cũng được.
Diệp Dương Thành sao có thể không nhìn thấy sắc mặt bất đắc dĩ và mất mát của Đường Quốc Nghiệp? Lập tức liền không thèm để ý, cười cười, cắt đứt lời Đường Quốc Nghiệp, nói:
- Thời gian cũng không ấn định, có nhiều đưa nhiều, có ít đưa ít, dù sao số tiền này đến tay của ta, cuối cùng đều chỉ dùng cho dân chúng, có sớm hay muộn cũng giống nhau.
Thần sắc thoải mái, thái độ rộng rãi, cùng với phẩm đức cao thượng, Đường Quốc Nghiệp không khỏi nhất thời cảm động, cúi người kính cẩn chào Diệp Dương Thành:
- Diệp tiên sinh, ta thay mặt quốc gia cám ơn ngài.
Diệp tiểu huynh đệ trong nháy mắt đã thăng lên đến Diệp tiên sinh, có thể thấy, bây giờ trong cảm nhận của đám người Đường Đường Quốc Nghiệp, Diệp Dương Thành rút cuộc có vị trí như thế nào.
Đường Quốc Nghiệp cúi người chào gửi lời cảm ơn tới Diệp Dương Thành, đám người Hàn Thừa Bình cũng nhất tề khom người chào Diệp Dương Thành, tâm phục khẩu phục gọi một tiếng:
- Cảm ơn Diệp tiên sinh.
Thời gian song phương tiếp xúc cũng không dài, từ lúc gặp mặt đến hiện tại cũng chỉ hơn hai giờ ngắn ngủi, nhưng trong hai giờ tiếp xúc, tinh thần vô tư, phẩm đức cao thượng của Diệp Dương Thành, khiến đám người Đường Quốc Nghiệp đều bị thuyết phục.
Diệp tiểu huynh đệ, cũng thuận lợi biến thành Diệp tiên sinh.
Bọn họ nào biết rằng, Diệp Dương Thành vốn không quá quan tâm đến số tiền kia, chỉ cần lúc hành thiện có thể tiêu tiền như nước, cộng thêm tiến hành an toàn bí mật, đừng nói là trả tiền góp, cho dù bốn ngàn tỉ biến thành bốn mươi tỷ, hắn cũng tuyệt đối không nhíu chân mày.
Thứ hắn chân chính quan tâm không phải là tiền.
Trong mắt Diệp Dương Thành, tiền có cũng được mà không có cũng không sao, dù sao thứ hắn theo đuổi, chỉ là công đức huyền điểm và thần nguyên mà thôi, tiền nhiều là chuyện tốt, nhưng tiền ít cũng không có gì đáng ngại, đến trình độ của hắn, nhiều tiền hay ít tiền, cũng chỉ là biến hóa của mấy chữ mà thôi, căn bản không tạo ra ảnh hưởng quá lớn.
Nhìn đám người Đường Quốc Nghiệp nhất tề cúi người chào, biểu đạt kính ý với mình, Diệp Dương Thành có lòng khiêm nhường định nói mấy câu, đồng thời kêu bọn họ cứ gọi hắn là Diệp tiểu huynh đệ...
Nhưng khi hắn chuẩn bị mở miệng nói chuyện, Cửu Tiêu Thần Cách bị vây trong trái tim, lại đột nhiên khẽ chấn động, mạnh mẽ ngăn cản Diệp Dương Thành “tự hạ thân phận của mình”.
Có lẽ bản thân Diệp Dương Thành không quá coi trọng tôn nghiêm và cao ngạo của một vị thần, dù sao hiện tại của hắn vẫn chưa đến mức xem vạn vật sinh linh như con kiến hôi, ánh mắt lạnh lùng ngạo nghễ nhìn xuống nhân gian, nhưng, Cửu Tiêu Thần Cách cũng không đồng ý để Diệp Dương Thành bị một số người phàm gọi là
“tiểu huynh đệ”.
Cho dù... Những người này đứng trên đỉnh cao nhất của kim tự tháp người phàm, là lãnh đạo quốc gia có quyền thế ngập trời. Nhưng trong quan niệm của Cửu Tiêu Thần Cách, người phàm chính là phàm nhân, cho dù quyền thế vô song, cũng chỉ là phàm nhân mà thôi.
So với cách gọi “tiểu huynh đệ”, mấy chữ “tiên sinh” cũng lộ ra vẻ tôn kính không ít, cho nên, dưới đủ loại nguyên nhân hỗn tạp, Cửu Tiêu Thần Cách khe khẽ rung lên, cắt đứt lời Diệp Dương Thành chuẩn bị nói ra khỏi miệng.
Dưới tình huống như vậy, Diệp Dương Thành bình tĩnh đón nhận cúi chào của đám người Đường Quốc Nghiệp, cũng ngầm đồng ý để bọn họ gọi mình là “Diệp tiên sinh”.
Tất cả những thay đổi này, thật ra đều thuận lợi biến hóa, đối với người có năng lực xuất chúng mà phẩm đức cao thượng như Diệp Dương Thành, vấn đề tuổi tác không phải là vấn đề, gọi một tiếng tiên sinh, hắn tuyệt đối làm được. Ít nhất trong mắt đám người Đường Quốc Nghiệp, Diệp Dương Thành rất xứng đáng với hai chữ “tiên sinh”.
- Nếu Diệp tiên sinh rộng lượng như thế, chúng ta cũng không thể hẹp hòi.