Chấp Chưởng Thần Quyền

Chương 588

Lúc này trên mặt đất, Chu Vệ Bình bị Diệp Dương Thành nhấc lên giữa không trung, cho mấy chục bạt tai, gương mặt đã sưng vù, lúc này đang ngã ngồi dưới đất thấp giọng gào khóc, nói một cách khác, Chu Vệ Bình đã bị Diệp Dương Thành đánh không còn nhân dạng.

Đúng như hôm đó Diệp Dương Thành từng nói với nàng, đừng tưởng ngươi là phụ nữ thì ta không đánh ngươi. Trước mặt nhiều người như vậy, thậm chí còn có cảnh sát và hiệp cảnh, Diệp Dương Thành nín một bụng tức giận cũng không lưu lại cho Chu Vệ Bình bao nhiêu mặt mũi, liên tiếp cho nàng mấy chục cái bạt tai, Chu Vệ Bình hiện tại ngay cả mở miệng nói ra một câu có thứ tự..., tựa hồ cũng là một nhiệm vụ không thể hoàn thành...

- Còn đứng đấy làm gì, mau đưa cô ta về sở đi.

Nhìn Chu Vệ Bình vừa bị hung hăng thu thập, trong lòng mơ hồ có chút phát rét, tên cảnh sát trẻ tuổi gọi mấy hiệp cảnh và một cảnh sát khác, tiến lên khóa Chu Vệ Bình lại, mang lên xe cảnh sát.

Trước khi rời khỏi hiện trường, tên cảnh sát trẻ tuổi tựa hồ cũng nhận được kích thích của Diệp Dương Thành, quay đầu nhìn thoáng qua máu tươi Vương Tuệ Tuệ lưu lại trên mặt đất, nhìn gương mặt đã sớm sưng vù của Chu Vệ Bình, nhổ mấy bãi nước miếng xuống đất:

- Ngay cả phụ nữ mang thai cũng có thể ra tay như vậy, thử hỏi vừa rồi làm sao lại bị người ta đánh như vậy?

Lúc này Chu Vệ Bình hai tay bị còng chỉ có thể dùng ánh mắt oán hận trừng mắt nhìn tên cảnh sát trẻ tuổi, trong miệng phát ra từng đợt xuýt xoa thống khổ.

Trong tiếng còi cảnh sát ầm ĩ, chiếc xe cảnh sát chở theo Chu Vệ Bình gào thét trở về đồn công an, để lại cho những người vây xem vô số mơ màng.

Người thanh niên ôm người phụ nữ có thai chạy đi, sau đó lại trở về đánh Chu Vệ Bình trước mặt cảnh sát là ai? Tại sao khi hắn đánh người, những cảnh sát kia không những không ngăn cản, ngược lại còn làm như không nhìn thấy?

Còn con chó ngao Tây Tạng dọa người kia, thân hình lớn như vậy, còn rất thông minh, đè ép Chu Vệ Bình ở một chỗ suốt hơn hai giờ. Có thể nuôi được con chó ngao Tây Tạng tốt như vậy, người trẻ tuổi kia chí ít cũng phải là công tử giàu có?

Khi mọi người đang nghị luận rối rít, có mấy người trẻ tuổi đã sớm đứng bên cạnh lần lượt lộ ra nụ cười đắc ý, trong tay bọn hắn cầm điện thoại di động hoặc máy ảnh, quay lại toàn bộ quá trình sự việc xảy ra vừa rồi.

- Nếu đoạn video này được phát lên trên mạng, sợ rằng có thể tạo nên một cơn sốt mới?

Một thanh niên cầm chiếc máy ảnh quay phim có hình ảnh tương đối rõ ràng lộ ra nụ cười hài lòng, đứng cách địa điểm xảy ra chuyện chưa đầy năm thước, giơ tay phải, bắt đầu xem lại hình ảnh mình vừa quay được, nhưng...

- A…

Thẻ nhớ trống không, sau khi mở thẻ nhớ, nhìn tiêu đề thẻ nhớ trống không trong máy ảnh, nụ cười trên mặt hắn hoàn toàn đông cứng.

Có chút thất thần hắn cũng không phát hiện, những thanh niên đồng dạng dùng điện thoại di động hoặc máy ảnh quay phim giống như hắn, lúc này cũng đều ngơ ngác mất hồn, đoạn phim bọn họ vừa quay đâu rồi?

Vương Tuệ Tuệ sinh con, mặc dù là bởi vì một chuyện ngoài ý muốn mà đưa đến đứa trẻ ra đời trước thời hạn, nhưng dù sao cũng là sinh.

Có linh lực Diệp Dương Thành thâu xuất khi ôm nàng trên đường tới bệnh viện làm mồi, tốc độ khôi phục sau khi sinh của Vương Tuệ Tuệ làm cho người ta hết sức kinh ngạc, chỉ nằm trên giường bệnh nửa ngày, nàng đã có thể xuống giường đi lại, hơn nữa nhìn hình dạng đi lại của nàng còn rất khoan khoái.

Nhưng cử động này của nàng, cũng suýt nữa dọa mấy hộ sĩ hồn phi phách tán, hộ sĩ cũng mặc kệ nàng có phải khôi phục nhanh chóng hay không, bắt Vương Tuệ Tuệ phải quay lại giường bệnh nằm xuống, hơn nữa dặn đi dặn lại, kêu Vương Tuệ Tuệ ít nhất phải nằm hết hai ngày mới có thể xuống giường.

Đối với dặn dò của hộ sĩ, Vương Tuệ Tuệ thật ra cũng không kháng cự, đàng hoàng nằm xuống giường bệnh, còn bên kia, đứa trẻ bị đưa vào lồng kính của phòng săn sóc đặc biệt, lúc này cũng đang được các bác sĩ, hộ sĩ bận rộn kiểm tra.

Nhưng các bác sĩ, y tá cũng không biết, khi bọn hắn đang bận rộn, bên cạnh lồng kính có một nữ nhân đang mỉm cười nhìn đứa bé trong lồng kính ấm áp, bàn tay chuyển động hai hạt châu lớn như quả cầu pha lê...

Sau khi xác định mẹ con Vương Tuệ Tuệ đã bình an, trong lòng nhớ đến chuyện của nội các Nhật Bản, xế chiều ngày thứ hai Diệp Dương Thành đã rời khỏi bệnh viện nhân dân Bảo Kinh trấn, trước khi đi, hắn để lại cho mẫu thân Ngô Ngọc Phương mười vạn tiền mặt, dùng để chi tiêu cho mẹ con Vương Tuệ Tuệ.

Ngoài ra, Diệp Dương Thành còn một hơi ngưng kết ra ba mươi viên linh châu, giao cho Triệu Dong Dong, dặn dò Triệu Dong Dong phải chăm sóc đứa bé trong lồng kính, đối với đứa bé gái còn chưa ra đời đã tao ngộ tai họa này, Diệp Dương Thành cũng vô cùng để ý.

Sau khi sắp xếp xong tất cả, Diệp Dương Thành mới mang theo Dương Đằng Phi và Tiểu Thương Ưu Tử lên đường trở về huyện Ôn Lạc, trước khi hắn rời đi, Vương Tuệ Tuệ còn dùng lời nói tựa như nói giỡn nói với Diệp Dương Thành:

- Đợi hết tháng ta sẽ đến huyện thành tìm ngươi.

Vừa lái xe về hướng huyện thành, vừa hồi tưởng lại những lời Vương Tuệ Tuệ nói với mình trước khi rời đi, Diệp Dương Thành biết, mặc dù khẩu khí của Vương Tuệ Tuệ giống như cười giỡn, nhưng tính chân thực trong đó cũng không thể nghi ngờ.

Vốn, dựa theo cấu tứ và suy nghĩ của Diệp Dương Thành, lúc này cách thời gian Vương Tuệ Tuệ sinh con ít nhất còn bốn tháng, cách thời gian nàng ở cữ xong, đến huyện Ôn Lạc cũng khoảng năm tháng, nói cách khác, dựa theo tư tưởng ban đầu, Diệp Dương Thành còn có thời gian năm tháng để chuẩn bị.

Nhưng hiện tại không thể rồi, bởi vì nữ nhân nổi điên Chu Vệ Bình, Vương Tuệ Tuệ đã sinh con trước thời hạn, tính cả thời gian nàng nằm viện, tính cả thời gian nàng ở cữ, Diệp Dương Thành nhiều nhất còn một tháng rưỡi chuẩn bị.

Nói cách khác, đột phá và phát triển của sản nghiệp mới, nhất định phải mau sớm đăng lên nhật báo, đợi sau khi Vương Tuệ Tuệ ở cữ xong, mang theo hài tử tới huyện Ôn Lạc, trước hết an bài nàng đến công ty điện tử Dương Thành làm quen khoảng mười ngày nửa tháng, là có thể trực tiếp đi nhậm chức rồi.

Có năng lực tương tự dị hoá của Vương Tuệ Tuệ, lại có năng lực đặc thù khác với năng lực dị hoá, thời gian mười ngày nửa tháng thích ứng đã đủ cho nàng thích ứng với một số quy trình và vấn đề trong vận hành công ty, những chuyện còn lại, chỉ là tuyển mộ nhân tài, dựa theo ưu thế bất đồng của từng người, mà an bài đến những cương vị khác nhau.

Có điều kiện tiên quyết như vậy, đối với phát triển của công ty mới, Diệp Dương Thành hoàn toàn không có một chút lo lắng.

Trong đầu suy nghĩ đến những chuyện này, nụ cười trên mặt Diệp Dương Thành cũng càng ngày càng nồng đậm.

Lần này mặc dù Vương Tuệ Tuệ mới từ quỷ môn quan quay về, nhưng bất luận là đối với nàng, hay là đối với Diệp Dương Thành mà nói, đều có chỗ tốt nhất định bên trong.
Bình Luận (0)
Comment