Chấp Chưởng Thần Quyền

Chương 639

- Cũng không biết bên trong thế nào?

Trong lòng bàn tay toát mồ hôi, cảm xúc khẩn trương hoàn toàn hiện rõ trên mặt Diệp Cảnh Long.

- Yên tâm đi, Diệp đại ca nhất định sẽ không có chuyện gì.

Nhìn thấy bạn trai khẩn trương, Mạnh Văn Tuệ bước lại gần, hai tay nắm cánh tay hắn, mặc dù ngoài miệng nàng nói như vậy, nhưng trong đôi mắt vẫn tràn đầy lo lắng…làm sao giấu được ai?

Ngay khi Diệp Cảnh Long quay đầu định nói gì đó, Cừu Lỵ Lỵ đã khập khiễng chạy tới…

- Các anh công an, tôi muốn báo cảnh.

Ánh mắt oán độc của Cừu Lỵ Lỵ rơi xuống trên người Diệp Cảnh Long, trên thân thể nàng tràn đầy vết thương, cắn chặt răng đi tới trước mặt cục trưởng cục công an, chỉ vào biệt thự lớn tiếng nói:

- Người trong đó đánh tôi thành như vậy, các anh phải bắt hắn!

- Đánh cô?

Tâm tư cục trưởng công an hoàn toàn đặt vào bên trong biệt thự, đột nhiên nghe được lời của Cừu Lỵ Lỵ chợt ngẩn người, hỏi:

- Ai đánh cô vậy?

- Là anh trai của tên vương bát đản kia.

Cừu Lỵ Lỵ còn cho rằng mình tìm được chỗ dựa vững chắc, trong đầu thậm chí suy nghĩ, ở trước mặt nhiều người như vậy, những công an này sẽ không làm việc thiên vị đi? Nàng liền đưa tay chỉ vào Diệp Cảnh Long đứng cách đó không xa:

- Là anh trai của hắn đánh…

- Mang đi mang đi…

Không đợi Cừu Lỵ Lỵ nói hết lời, cục trưởng công an đã thập phần mất kiên nhẫn xua tay, trên mặt còn mang theo vẻ cười khổ.

Anh trai của tiểu tử kia? Không phải là Diệp Dương Thành sao? Đừng nói là khi nãy đánh Cừu Lỵ Lỵ, cho dù ở ngay trước mặt hắn mà hành hung, đánh cho Cừu Lỵ Lỵ một trận…Hắn có thể quản sao? Hắn dám quản sao?

Quan trường các nơi tuy bắt đầu được các thần sử nhậm chức dần dần chỉnh lý, nhưng nói đi nói lại, quan trường có nhiều tệ nạn như hiện tại cũng không phải do nguyên nhân một sớm một chiều, muốn chỉnh lý cũng cần có thời gian đi? Cũng không phải mỗi quan chức đều ghét ác như cừu!

Phải biết rằng Diệp Dương Thành cấp tiêu chuẩn cho các thần sử rửa sạch quan trường chỉ chuyên chú ý tới kẻ bại hoại, nhưng chỉ cần là quan chức chưa từng phạm sai lầm lớn, còn biết làm việc cho dân, mặc kệ năng lực như thế nào đều tạm thời lưu lại tiến hành khảo sát, sau đó mới chậm rãi điều chỉnh không khí bất lương trong quan trường.

Cho nên vị cục trưởng công an này tuy cũng không phải người cương trực công chính, nếu gặp thời điểm thích hợp cần mở cửa sau hoặc làm chút chuyện trái lương tâm nhưng không thương tổn đến nhân dân, cho dù là thần sử cũng mắt nhắm mắt mở…

Cho nên tuy rằng Cừu Lỵ Lỵ bị đánh, nhìn qua tựa hồ thật thảm, ngoại trừ mặt mày bị thương thân thể cũng bị thương…nhưng mà kẻ đánh nàng là ai? Hắn không biết Diệp Dương Thành là nhân vật nào, nhưng có thể làm cho thành viên trung tâm xử lý sự kiện siêu nhiên tôn kính gọi Diệp tiên sinh, một cục trưởng công an thành phố địa cấp nho nhỏ có khả năng nhúng tay sao?

Đó là thần tiên đánh nhau, cho nên…chút tiểu quỷ như bọn hắn tốt nhất đừng xen vào mới tuyệt vời.

- Ông làm sao lại như vậy? Ông làm sao có thể…hai người mau buông tôi ra…

- Hoa lạp lạp…

Ngay khi hai công an kéo cánh tay Cừu Lỵ Lỵ muốn mạnh mẽ đưa nàng rời khỏi hiện trường, cửa sổ phòng khách biệt thự đột nhiên phát ra tiếng vỡ vụn, không đợi mọi người phục hồi lại tinh thần, chỉ thấy một thân ảnh từ trong biệt thự bay ra ngoài…

- Phanh!

Thân ảnh rơi xuống đất, Vương Chấn Huy bị một cước đá bay ra khỏi nhà chỉ cảm thấy ngũ tạng lục phủ của mình trong nháy mắt đảo lộn vị trí, khí huyết quay cuồng, nhịn không được oa một tiếng phun ngụm máu tươi.

- Chấn Huy, Chấn Huy, anh làm sao vậy?

Vừa nhìn thấy Vương Chấn Huy rơi xuống đất, Cừu Lỵ Lỵ giãy dụa quát:

- Đó là bạn trai của tôi, mau buông tôi ra!

Lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa, xem như không cách nào thông đồng Diệp Dương Thành được nữa, chỉ cần có thể cứu được Vương Chấn Huy, ít nhất có thể lấy tới tay mười mấy hai mươi vạn đi? Mang theo ý niệm này trong đầu, Cừu Lỵ Lỵ lập tức giãy thoát sự khống chế của hai viên công an.

Nàng nghiêng ngả lảo đảo, khập khiễng chạy tới bên cạnh Vương Chấn Huy, thất thanh kêu lên:

- Chấn Huy, anh thế nào? Anh không sao chứ? Em…

- Ba!

Ai ngờ Cừu Lỵ Lỵ tận tâm tận lực biểu diễn, dìu Vương Chấn Huy đứng lên, Vương Chấn Huy trở tay liền tát vào mặt nàng khiến nàng suýt nữa ngã quỵ.

- Tiện nhân, đều là mày, bởi vì tiện nhân mày! Xem hôm nay lão tử có đánh chết mày hay không!

Vẻ mặt Vương Chấn Huy dữ tợn, vừa lau máu tươi trên khóe miệng vừa nhấc chân muốn đi tới.

Theo hắn xem ra, đêm nay phát sinh chuyện này toàn bộ bởi vì tiện nhân Cừu Lỵ Lỵ gây ra, nếu không phải nàng, hắn làm sao gặp Diệp Cảnh Long? Nếu không phải nàng, hắn làm sao gọi người đánh Diệp Cảnh Long? Nếu không phải nàng…Vương gia làm sao gặp phải địch nhân kinh khủng như Diệp Dương Thành?

Càng nghĩ càng cảm thấy được có lý, càng nghĩ càng cảm thấy sự tình phát sinh đêm nay toàn bộ là sai lầm của Cừu Lỵ Lỵ.

Vương Chấn Huy như phát điên rít gào lên, lảo đảo lao tới muốn giết chết Cừu Lỵ Lỵ, nhưng đúng ngay lúc này…

- Cửa mở, cửa mở ra…

Đại Tráng luôn chú ý động tĩnh cửa biệt thự, đột nhiên vui mừng kêu lên:

- Cảnh Long, anh của cậu, anh của cậu ra rồi!

- A?

Vừa bị Vương Chấn Huy hấp dẫn lực chú ý, Diệp Cảnh Long vội vàng nhìn về hướng cửa biệt thự, thật sự nhìn thấy Diệp Dương Thành không chút thương tổn đi ra khỏi nhà.

- Ca…

Lo lắng hãi hùng lâu như vậy, nhìn thấy anh trai bình an rời khỏi biệt thự, tâm tình vô cùng vui sướng, Diệp Cảnh Long liền rơi nước mắt, thanh âm có chút nghẹn ngào.

Nhưng nhìn thấy ánh mắt Diệp Dương Thành, Diệp Cảnh Long vội ngừng khóc, dừng chân lại. Trực giác nói cho hắn biết lúc này Diệp Dương Thành đi ra cũng không phải muốn nói cho họ biết hắn đã an toàn…

- Chính là hắn, chính là hắn đánh người!

Vừa nhìn thấy Diệp Dương Thành ra khỏi biệt thự, Cừu Lỵ Lỵ cơ hồ theo bản năng tránh sau lưng cục trưởng công an, lộ ra nửa người, thần sắc hoảng sợ chỉ vào Diệp Dương Thành thất thanh kinh hô lên.

Cùng lúc đó Vương Chấn Huy sợ tới mức muốn ngã nhào, cũng chẳng quan tâm đuổi giết Cừu Lỵ Lỵ, trốn ra sau lưng cục trưởng công an, trước kia có bao giờ hắn đem những viên công an kia để vào trong mắt qua?

- Mày…mày muốn làm gì…

Nhìn thấy Diệp Dương Thành chậm rãi đi về hướng của mình, trong lòng Vương Chấn Huy vô cùng sợ hãi, thân hình có chút run rẩy nhìn chằm chằm hắn, thiếu chút nước chảy nước mắt.

- Trên thế giới này có chút người luôn nên được sống, còn phải sống thật tốt.

Diệp Dương Thành mỉm cười, chậm rãi đi tới gần Vương Chấn Huy, cũng không quản nhóm công an có mặt, nói:

- Nhưng cũng có một nhóm người, cặn bã như mày, không nên sống tiếp trên thế gian này làm lãng phí tài nguyên không nói, còn đi tai họa cho người khác…

Ngữ khí thật bình đạm nhưng lộ ra sát ý khiến người ta sợ hãi. Hai chân Vương Chấn Huy run run, như sực nhớ ra điều gì đó, đưa tay chỉ vào Cừu Lỵ Lỵ còn đang trốn tránh, hoảng sợ nói:

- Không…mày tìm lộn người, mày hẳn nên tìm cô ta, là tiện nhân này muốn tao cho người đánh em trai mày, là tiện nhân kia làm, không phải tao ah…

- Vương Chấn Huy, anh có phải đàn ông hay không?

Cừu Lỵ Lỵ nghe câu nói của Vương Chấn Huy liền sửng sốt, sau đó thiếu chút nữa phát điên:

- Lão nương khi nào thì…

- Nam nhân tránh sau lưng nam nhân ta còn có thể hiểu được, nhưng làm nam nhân đã làm sai còn đem tội lỗi đổ lên thân nữ nhân, người như vậy còn xem là nam nhân sao?

Khóe môi Diệp Dương Thành hiện lên nụ cười, đi tới trước mặt vị cục trưởng công an còn đang kinh ngạc, nhìn hắn mỉm cười.

Diệp Dương Thành nói:

- Phiền toái tránh một chút.

- Nga nha…

Cục trưởng công an bị dọa đến sửng sốt, hắn cũng không muốn mình bị liên lụy vào, thanh niên trước mắt chính là Diệp tiên sinh mà những người kia đã nói đi!

Hắn ngoan ngoãn tránh sang một bên, làm Cừu Lỵ Lỵ cùng Vương Chấn Huy đều bại lộ đi ra.

Diệp Dương Thành liếc mắt nhìn qua Cừu Lỵ Lỵ, cũng không nói thêm lời nào, nữ nhân này đã bị đánh một trận, theo lý mà nói nơi này cũng không còn liên quan gì tới nàng.

Nhưng mà…

- Ba!

Một cái tát vung lên, Cừu Lỵ Lỵ choáng váng, Diệp Dương Thành thản nhiên nói:

- Lần sau trước khi ra cửa, nhớ rõ súc miệng mình cho sạch sẽ!

Không chờ nhóm công an kịp phản ứng, chuyện kế tiếp…

- Trước khi dùng súng chỉ vào người tao, mày nên chuẩn bị tâm lý nhận đòn.

Diệp Dương Thành mỉm cười, vung chân phải hung hăng đạp bay Vương Chấn Huy ra ngoài.

- A…

Trong bầu trời đêm vang lên tiếng kêu thảm thiết…
Bình Luận (0)
Comment