Giờ phút này thật không có ai lý giải được tâm tình của Dương Đằng Phi, hắn từng bị Diệp Dương Thành cầm tù trong Tu Di huyễn cảnh, bị đánh chết thân thể, sau đó thu làm linh bộc…
Từng bước một đi tới hôm nay, trở thành một trong mười thần sử tam giai của Diệp Dương Thành, nhưng điều này cũng không trọng yếu, quan trọng nhất là trong mười thần sử hắn là người đi theo Diệp Dương Thành thời gian ngắn nhất, nhưng đã sớm ám ảnh lên thân thể Trầm Vũ Phàm sớm nhất, trở thành bí thư huyện ủy huyện Ôn Nhạc.
Hắn làm việc cho Diệp Dương Thành, vị trí thật quan trọng, nhưng vô luận nói như thế nào hắn vẫn chỉ là một người ẩn hình, ẩn nấp bên trong thể xác của Trầm Vũ Phàm làm một bí thư huyện ủy.
Cho dù sau đó hắn quay lại bên cạnh Diệp Dương Thành, nhưng vẫn chưa thể thật sự hiện hình sinh hoạt trong sự thật. Anh hùng vô danh? Dương Đằng Phi cảm giác mình không phải, nhưng ít ra hắn cảm giác mình là một người hầu tận trung, điểm này hắn không chút nghi ngờ.
Mà bây giờ Diệp Dương Thành cho hắn cơ hội quang minh chính đại xuất hiện bên cạnh, lấy danh nghĩa trợ lý đi theo, điều này ý vị thế nào? Hắn thật không biết diễn tả, nhưng hắn biết đây là Diệp Dương Thành tín nhiệm hắn, mà hắn là thủ hạ đầu tiên lấy thân phận thần sử tam giai quang minh chính đại xuất hiện trước mặt người khác.
Đối với những thần sử như bọn hắn mà nói, đây là được tín nhiệm, cũng chính là vinh diệu tối thượng.
Khi Dương Đằng Phi quỳ xuống, nhóm người Tống Lâm Lâm đều lộ vẻ hâm mộ, nhưng tuyệt đối không có tâm tư ghen tỵ. Từ hôm nay trở đi Dương Đằng Phi không cần tiếp tục ẩn hình, như vậy có phải ý nghĩa không bao lâu trong tương lai, bọn họ cũng có thể dùng đủ loại thân phận quang minh chính đại xuất hiện bên cạnh Diệp Dương Thành?
Nghĩ đến khả năng này, nhóm người Tống Lâm Lập đều không đè nén được kích động, bọn họ cảm thấy được đây không phải chuyện quá xa xôi, bởi vì thời cơ đã thành thục.
Trước thần tử tam giai, linh thể đã hoàn toàn ngưng thật, nhìn từ bề ngoài mà xem căn bản không nhận ra thân phận linh thể của bọn họ. Nhưng chỉ riêng có một việc, chính là thần sử nhị giai cùng nhất giai, thậm chí là linh sứ, linh thị, linh bộc đều không hề có ảnh tử.
Đây là sơ hở lớn nhất, cũng là điều hạn chế bọn họ không thể quang minh chính đại xuất hiện bên người Diệp Dương Thành. Nhưng bây giờ thì sao? Từ sau khi thăng chức lên thần sử tam giai, ngoại trừ họ không có máu huyết, không có khung xương nội tạng, mạch máu kinh mạch, đã không khác gì với người bình thường.
Vấn đề ảnh tử đã được giải quyết, vấn đề nhiệt độ cơ thể cũng dễ dàng xử lý, chỉ cần bắt chước tần suất hơi thở cùng nhịp tim của người bình thường, cho dù họ cùng nam nữ nhân lên giường, cũng không bị phát hiện bí mật họ chỉ là linh thể.
Nói cách khác hiện tại thời cơ đã thành thục, dĩ vãng Diệp Dương Thành luôn điệu thấp, bên người không cần tùy tùng. Nhưng hiện tại nếu như đã quyết định cao điệu, hạ quyết tâm cần thích ứng vẻ khí phách cùng kiêu ngạo nên có của một Thần tộc, như vậy nhất định cần phải có tùy tùng.
Diệp Dương Thành có quá nhiều bí mật, điều này đã quyết định hắn không thể tùy tiện tìm người bình thường đi theo đảm đương làm hộ vệ cho mình, hoặc là tùy tùng, trợ lý, tài xế…Nếu như vậy nhóm người Dương Đằng Phi đã là lựa chọn tốt nhất.
Đúng như ba người Tống Lâm Lập suy đoán, Diệp Dương Thành quả thật đã chuẩn bị chuyển nhóm người Triệu Dung Dung từ tối ra sáng, vấn đề thân phận lai lịch của bọn họ…điều này còn xem là vấn đề sao?
Công tác xử lý Vương gia tại Cù Hằng thị đã giao cho Dương Đằng Phi phụ trách, tin tưởng có nhiều thần sử ở sau lưng yên lặng giúp đỡ, sản nghiệp của Vương gia không còn xuất hiện vấn đề gì.
Mà Dương Đằng Phi từ tối chuyển sáng, làm xong chuyện này tin tưởng dựa vào lực ảnh hưởng của sự kiện Vương gia, tuyệt đối sẽ làm đại đa số người biết bên cạnh Diệp Dương Thành có một trợ lý lợi hại, điều Dương Đằng Phi cần làm hiện tại, chính là triệt để giải quyết Vương gia.
Trong quá trình này hắn còn phải tuyên dương ra ngoài, làm vài tin tức cao điệu cùng khí phách, đây chính là điều mà Diệp Dương Thành cần làm hiện tại.
Lưu lại nhóm người Dương Đằng Phi ở trong biệt thự, Diệp Dương Thành đi ra ngoài, trên mặt lộ ý cười ôn hòa, nhìn nhóm siêu cấp chiến sĩ nói:
- Nơi này không còn việc gì, các anh trở về trước đi.
Tuy tám gã chiến sĩ siêu cấp không biết thân phận chân thật của Diệp Dương Thành, cũng không hiểu nguyên nhân Phó Diệc Chi đưa ra mệnh lệnh này, nhưng bọn họ là quân nhân nên chỉ biết tuân lệnh mà làm.
Nhóm siêu cấp chiến sĩ gật đầu, không nói lời nào lên xe, đối với họ mà nói khuya nay họ xuất hiện tại đây nguyên nhân chủ yếu là vì cuộc điện thoại của Phó Diệc Chi mà thôi.
Ánh mắt Diệp Dương Thành lướt qua ba người Lâu Quý Đồng cùng thư ký của họ, nói:
- Các vị cũng vậy, nơi này đã không còn chuyện gì, đều về nghỉ ngơi đi.
Ba thư ký nhìn nhau, không biết Diệp Dương Thành lại là ai, có thể sai khiến được thủ trưởng của mình, gọi thì đến không cần thì kêu đi như thế?
Liên tưởng tới thân thủ khủng bố của mấy nam tử áo đen, họ cũng không dám hỏi lời nào, thành thật đi theo ba người Lâu Quý Đồng lên xe rời khỏi tiểu khu biệt thự.
- Ca, Vương gia…
Mãi đến lúc này, Diệp Cảnh Long không còn đè nén được lòng hiếu kỳ, lúng túng đi tới hỏi.
Quay đầu lại nhìn em trai, Diệp Dương Thành cũng không trả lời hắn, mà dừng lại trên người đại Tráng:
- Trong nhà cậu mở nhà hàng sao?
- Dạ…
Đại Tráng không còn vẻ kiêu ngạo tự tin khi đứng trước mặt Diệp Dương Thành, gật gật đầu.
Diệp Dương Thành nhu nhu cằm, hỏi:
- Cha mẹ cậu làm nghề này bao nhiêu năm?
- Bắt đầu từ thời ông nội của tôi.
Đại Tráng đáp:
- Cha của tôi từ khi tiếp xúc cùng tham dự quản lý tới bây giờ hẳn đã hơn hai mươi năm, hiện tại cha mẹ tôi cùng xử lý nhà hàng, đó chỉ là một phần nhỏ trong tài sản danh nghĩa của ông nội tôi.
Diệp Dương Thành như có suy nghĩ gì gật gật đầu, cũng không để ý quá nhiều, hắn chỉ muốn tìm một người thay hắn quản lý sản nghiệp ẩm thực của Vương gia lưu lại, cũng không muốn đi tìm người khác.
Đã có Âm Linh Thảo trong tay, hắn không lo lắng ngành nghề ẩm thực này sẽ bị lỗ vốn, hơn nữa hắn muốn tiến hành cải cách công ty ẩm thực giải trí Cửu Hổ hoàn toàn.
Sở dĩ hắn hỏi thăm đại Tráng là vì nghĩ tới hành động nghĩa khí của tiểu tử này đã giúp Diệp Cảnh Long, từ hành động này cho hắn biết tiểu tử này không phải người xấu.
Cho nên hắn quyết định cấp cho cha mẹ đại Tráng một cơ hội, nếu như thích hợp hắn không ngại vừa làm từ thiện đồng thời còn giúp cho những người đi theo mình có được cuộc sống đại phú đại quý.
Nghĩ tới đây, hắn gật đầu nói:
- Hiện tại tôi đưa mọi người về bệnh viện dưỡng thương, cậu gọi điện cho cha mẹ cậu, mời họ có thời gian gặp tôi một chút.
Bước tới một bước, hắn vỗ vai đại Tráng nói:
- Sự tình hôm nay cậu làm tốt lắm, Cảnh Long có người bạn như cậu, tôi cảm thấy cao hứng cho hắn.
Đại Tráng dường như hiểu ý hắn, trên mặt lại lộ vẻ khó xử:
- Diệp…Diệp đại ca, anh muốn mua nhà hàng của nhà tôi, chỉnh hợp sản nghiệp của Vương gia sao?
Diệp Dương Thành có chút ngoài ý muốn nhìn hắn, gật đầu:
- Cũng không tính là thu mua, tôi sẽ nhập cổ vào nhà hàng của nhà cậu, sau đó kéo tới danh nghĩa tân công ty, cha mẹ cậu vẫn là đại cổ đông, nhưng tạm giữ chức trong tân công ty…A, hiện tại nói chuyện này với cậu còn sớm, hết thảy chờ gặp cha mẹ cậu rồi nói sau.
- Nhưng mà…quyền tài sản của nhà hàng đó không phải trong tay cha tôi.
Đại Tráng có chút sốt ruột nói, hắn biết đây là cơ hội nhưng vấn đề là…hắn gãi gãi đầu, cúi đầu nói:
- Hiện tại ông nội tôi còn chưa phân tài sản, mấy chú bác của tôi còn nhìn chằm chằm nhà hàng đó đâu…
Việc xấu trong nhà không nên nói ra ngoài, nhưng đứng trước mặt Diệp Dương Thành hắn thật không dám giấu diếm chân tướng.
- Nga?
Diệp Dương Thành có chút kinh ngạc hô một tiếng, sau đó lại cười nói:
- Chuyện này tôi sẽ thương lượng với cha mẹ cậu, sự tình được hay không còn chưa biết, nói chuyện này không khỏi có chút sớm.
Trầm ngâm một lát hắn nói tiếp:
- Như vậy đi, tôi phải quay về huyện Ôn Nhạc, sáng mai cậu gọi điện cho cha mẹ cậu…đúng rồi, nhà cậu ở đâu?
- Thai Châu Lộ Kiều.
Đại Tráng đáp.
- Ở Lộ Kiều sao? Vậy thì rất gần rồi.
Diệp Dương Thành cười cười:
- Vậy hẹn 1h30 chiều mai đi, từ Lộ Kiều đến Ôn Nhạc chỉ hai giờ đường xe.
- Dạ, được.
Đại Tráng cưỡng chế ý mừng trong lòng, gật mạnh đầu đáp.
Một nhà tài phiệt khổng lồ ngay trong đêm nay đã phát ra tiếng rít gào không tiếng động đối với thế giới, ở thời gian mà mọi người còn chưa kịp hoàn hồn, một người khổng lồ đã ngẩng cao đầu đi thẳng về phía trước…