- Vừa rồi tại sao anh không nói?
Trên đường về nhà, Dương Vũ Lộ kỳ quái nhìn chồng, vô cùng khó hiểu hỏi:
- Vừa rồi là thời cơ tốt nhất ah, vì sao anh không nói?
- Anh…
Trần Hữu Quốc nghẹn lời, thoáng nghiêng đầu nhìn vợ, cuối cùng cũng không nói ra, trầm mặc lái xe.
Nhưng hắn không nói, cũng không đại biểu Dương Vũ Lộ đoán không ra, nhìn sắc mặt phức tạp của hắn, nàng nghĩ nghĩ chốc lát, thấp giọng hỏi:
- Luyến tiếc?
- Phải…
Trần Hữu Quốc hít sâu một hơi, gật đầu khẳng định suy đoán của vợ. Hắn chứng thật là luyến tiếc, hơn nữa hắn còn lo lắng một chuyện khác.
- Anh nhất định còn có chuyện gạt em.
Nhìn sắc mặt của hắn, Dương Vũ Lộ đột nhiên hỏi:
- Chẳng lẽ ngay cả em mà anh cũng không tin sao?
- Anh không có.
Trần Hữu Quốc lắc đầu phủ nhận, ấp úng ngập ngừng nói:
- Anh chỉ là…anh chỉ là…
- Luyến tiếc?
Dương Vũ Lộ lại hỏi, nhưng sau đó nàng lắc đầu phủ định suy đoán, nói:
- Không có khả năng chỉ là vấn đề này, khi chúng ta đi đã nói xong, tin tưởng cha cũng có ý tứ như vậy, vì sao anh không nói?
- Vì sao anh phải nói?
Thanh âm Trần Hữu Quốc đột nhiên cất cao, mạnh mẽ rống to một tiếng, hắn chợt giẫm phanh, cho xe dừng bên đường, có chút thất thần.
- Anh rốt cục làm sao vậy?
Dương Vũ Lộ hoảng sợ, ngay tiếp tục cũng quát:
- Anh rống em làm gì?
- Anh…
Trần Hữu Quốc cúi đầu, cắn chặt răng nói nhỏ:
- Anh không…không phải muốn rống em…
- Nhưng trên thực tế anh đã làm.
Dương Vũ Lộ thở sâu, thần sắc nhận chân nói:
- Lão Trần, chúng ta kết hôn đã hơn mười năm, chẳng lẽ anh muốn gạt cả em sao?
- Anh…
Bị nàng liên tục truy vấn, Trần Hữu Quốc lại cúi đầu cắn môi, không nói thêm lời nào.
- Nếu anh cảm thấy không muốn nói, vậy thì ôm trong bụng đi!
Dương Vũ Lộ nhu nhu huyệt thái dương, lắc đầu, cảm xúc có chút không thể khống chế:
- Thật xin lỗi, em có chút loạn, anh về trước đi.
- Em muốn đi đâu?
Ngay khi Dương Vũ Lộ cầm túi xách muốn xuống xe, Trần Hữu Quốc lại giữ nàng:
- Cha đang ở nhà chờ chúng ta.
- Anh còn biết cha đang ở nhà chờ chúng ta?
Bị bộ dáng của hắn làm đau đầu, Dương Vũ Lộ quay phắt người quát:
- Anh có biết cha vì chuyện của đại ca mà nát tâm bao lâu? Anh trái ngược, tối nay đã có bao nhiêu cơ hội để nói, anh…
- Em không biết…
Trần Hữu Quốc lắc đầu, nắm chặt tay Dương Vũ Lộ:
- Em không biết!
- Vậy anh nói, đem chuyện anh biết nói cho em biết!
Dương Vũ Lộ đóng cửa xe, nói:
- Nói cho em biết lý do!
- Anh luyến tiếc, anh sợ, được rồi chứ?
Trần Hữu Quốc nóng nảy, nói:
- Tập đoàn Sang Khoa là kết quả nỗ lực của hai đời Trần gia, lúc đó xung đột tam đệ bị người ám sát, đại ca bị người hãm hại ngồi tù! Cứ như vậy đem tập đoàn hai tay dâng cho người ta, anh không cam lòng, được chưa?
Tập đoàn Sang Khoa ngưng tụ tâm huyết hai đời của Trần gia, vì sửa sai oan án dâng ra 51%....ai có thể cam tâm? Làm sao mà cam tâm?
Nhưng điểm này Dương Vũ Lộ cũng biết, nàng còn biết chỗ tốt sau khi chắp tay dâng cho người ta, nàng nhíu mày nói:
- Nhưng cha đã nói qua, nếu hắn chịu tiếp nhận 51% cổ phần, với tính cách bao che khuyết điểm tới mức không lý lẽ như hắn, nói thế nào cũng sẽ không để Trần gia chúng ta thiệt thòi! Hơn nữa Vương gia Cù Hằng thị thậm chí không có chút cơ hội giãy dụa trong tay hắn, chút sản nghiệp của Trần gia hắn thèm để vào trong mắt sao? Có lẽ giao tập đoàn vào tay hắn, chúng ta…
- Phải phải phải, những đạo lý em nói anh đều hiểu được, nhưng em có nghĩ tới hay không, sau lưng Trịnh gia lại là ai?
Trần Hữu Quốc khó xử nói:
- Chuyện ba năm trước lớn như vậy Trịnh gia vẫn không ngã xuống, thủ đoạn người kia chúng ta còn không biết sao? Vạn nhất Diệp Dương Thành không phải đối thủ của người kia, em có thể nghĩ tới hay không, Trần gia làm sao sống yên tại Hoa Hạ?
- Em…
Lời nói của Trần Hữu Quốc khiến Dương Vũ Lộ choáng váng. Đúng vậy, nếu Diệp Dương Thành không phải là đối thủ của người sau lưng Trịnh gia, một khi song phương nổi lên xung đột, đến lúc đó Trần gia phải thế nào?
Nhìn thần sắc của nàng, ngữ khí Trần Hữu Quốc chậm rãi dịu xuống:
- Kỳ thật, đêm nay lời chúng ta đều đã nói qua.
- Nói qua?
Dương Vũ Lộ sửng sốt:
- Khi nào vậy? Sao em không nghe thấy?
- Em nghe được, toàn bộ nghe được!
Trần Hữu Quốc nói:
- Tối nay anh đã liên tục ám chỉ, một hai lần hắn không nhận ra, nhưng năm sáu lần thì sao?
- Vậy…
Dương Vũ Lộ cúi đầu cân nhắc chốc lát, đột nhiên hai mắt tỏa sáng:
- Hắn đã nhận ra thái độ khác thường tối nay của chúng ta?
- Không sai.
Trần Hữu Quốc gật đầu nói:
- Nếu hắn có mánh khóe thông thiên, chỉ bằng biểu hiện tối nay của chúng ta, hắn nhất định sẽ nghĩ biện pháp điều tra nội tình Trần gia, chuyện của đại ca cũng sẽ bị hắn biết!
- Nhưng mà…cho dù hắn biết thì thế nào đây?
Dương Vũ Lộ buồn bã nói:
- Chẳng lẽ hắn sẽ vì Trần gia can thiệp vào Trịnh gia? Chẳng lẽ hắn còn chưa nhìn thấy ưu đãi đã chịu nhúng tay giúp chúng ta?
- Không, em sai lầm rồi.
Trần Hữu Quốc lắc đầu:
- Công ty của em đang bảo trì trang web miễn phí cho hắn, miễn cưỡng xem như nửa người nhà, với tính cách bao che khuyết điểm cực độ của hắn, hắn nhất định sẽ ra tay, ít nhất trước khi ra tay sẽ liên lạc với chúng ta, tới khi đó chúng ta có thể tung ra lá bài tẩy của mình!
- Nhưng làm vậy có khác gì anh chính miệng nói với hắn?
Dương Vũ Lộ khó hiểu hỏi.
- Khác nhau lớn.
Trần Hữu Quốc hít sâu một hơi, nói:
- Chúng ta nói hắn biết là chúng ta có cầu hắn, hơn nữa chúng ta cũng không biết người sau lưng Trịnh gia là ai! Nhưng nếu chính bản thân hắn điều tra được đây? Vậy đã nói rõ hắn hiểu được bối cảnh của Trịnh gia, dưới tình huống như vậy hắn còn lựa chọn ra tay, chỉ có thể nói…
- Hắn không đem Trịnh gia cùng người sau lưng để vào mắt!
Dương Vũ Lộ liền hiểu ra.
- Đúng vậy.
Trần Hữu Quốc tán thưởng nói:
- Nếu đến lúc đó hắn còn trợ giúp chúng ta, mới có thể chứng minh hắn bao che khuyết điểm, là một gốc đại thụ thật lớn! Đừng nói là 51% cổ phần, dù là 70% anh tuyệt đối không nhăn mặt chút nào!
- Dưới bóng đại thụ chỗ nào cũng mát, sau khi hắn lấy được 51% cổ phần, hắn đã làm chủ, từ họ Trần sửa họ Diệp, tới khi đó hắn sẽ dùng năng lượng trong tay giúp Sang Khoa phát triển!
Dương Vũ Lộ thấp giọng lẩm bẩm:
- Có lẽ đến khi đó, 100% cổ phần của Sang Khoa bây giờ, còn không bằng 10% trong tương lai…
- Em nói rất đúng.
Trần Hữu Quốc tươi cười, hít sâu một hơi, nói:
- Nhưng chuyện này không thể nói với người trong nhà, bất luận là người nào!
- Bởi vì mẹ sao?
Dương Vũ Lộ hiểu được nguyên nhân.
Nụ cười trên mặt Trần Hữu Quốc biến mất, ngữ khí trầm thấp:
- Từ sau khi đại ca vào tù, thân thể mẹ luôn không tốt, trước khi nắm chắc hoàn toàn, không thể nói với mẹ…mẹ anh, không còn chịu nổi giằng co!
Dương Vũ Lộ trầm mặc, đưa tay siết chặt tay chồng, hai bàn tay gắt gao nắm chặt nhau!
Đưa Vương Tuệ Tuệ đến khách sạn Kim Bằng ở lại, dặn dò nàng xong, Diệp Dương Thành lái xe quay về Thủy Tinh Hoa Uyển.
Cùng lúc đó ở hướng đông nam huyện Ôn Nhạc, trong một biệt thự diện tích hơn 2000m2, một nam tử mặc âu phục đen tay cầm di động trắng bạc đi nhanh ra sau hậu hoa viên.
- Trịnh bá, lão gia tử có đây không?
Nam tử nhìn thấy một lão nhân mặc Đường trang mặt mũi hiền lành hơn năm mươi, đi tới gần, ngữ khí phi thường kính cẩn hỏi.
- Tìm lão gia tử có chuyện gì?
Lão nhân thoáng xoay người hỏi.
- Có việc bẩm báo.
Nam tử cung kính nói.
- Nói cho tôi biết là được.
Lão nhân bình tĩnh nói.
Nam tử lập tức bước vài bước kề tai nói gì đó với lão nhân.
- Thật sự là không biết phân biệt!
Nghe xong hội báo, lão nhân lóe lên sát ý băng sương, rất nhanh thu liễm, hừ lạnh gật đầu:
- Chuyện này làm không sai, tiếp tục đi theo dõi đi!
- Dạ, Trịnh bá.
Nam tử xoay người rời đi, phát hiện sau lưng mình tuôn mồ hôi lạnh…Trịnh bá, nguyên danh Phùng Tử Kiện, chưa đầy hai mươi đã đi theo bên cạnh Trịnh lão gia tử, không biết vì Trịnh gia đã làm ra bao nhiêu chuyện thương thiên hại lý.
Nam tử biết trong tay người này đã có không dưới mười mạng người! Hết thảy hoạt động ngầm của Trịnh gia đều do hắn xử lý, ngay cả chủ tịch tập đoàn Trịnh gia thấy hắn cũng phải cung kính xưng hô Trịnh bá!
Trịnh bá sắc mặt bình tĩnh đi thẳng tới bể bơi hậu hoa viên, chậm rãi mà đi, bình tĩnh thong dong.
Diện tích bể bơi hơn 300m2, dưới ánh trăng nước gợn lấp lánh, làm cho người ta cảm giác cảnh đẹp ý vui. Bên trái bể bơi có một bàn đá cùng một băng ghế đá nằm cạnh một gốc cổ thụ niên kỷ xa xưa.
Toàn bộ Trịnh gia đều biết, chiếc ghế này chỉ dành riêng cho Trịnh lão gia tử Trịnh Bang Huy, người khác đừng nói ngồi lên, chạm vào cũng gặp tai ương.
Lúc này một lão nhân tóc trắng, sắc mặt hồng nhuận đang ngồi trên ghế, trước mặt còn đặt một bộ trà cụ tử sa giá trị hơn trăm ngàn đồng.
Thân hình hắn thẳng tắp, ngồi nhắm mắt nhưng làm cho người ta có áp lực cực lớn tận sâu trong tâm linh.
Trịnh bá cúi đầu, lặng yên xuất hiện sau lưng lão nhân, rót trà, động tác lưu loát vô cùng, lại không hề có chút âm thanh.
- Chuyện gì?
Lão nhân không hề quay đầu lại, thản nhiên hỏi.
- Lão gia.
Trịnh bá buông bình trà, hơi khom người nói:
- Tôi vừa nhận được tình báo, nói…đứa con thứ hai của Trần gia lại đi gặp người.
- Trần gia lão nhân vẫn chưa cam lòng ah.
Lão nhân mở mắt, trong mắt lóe tinh quang, nhếch môi hỏi:
- Gặp ai?
- Đi gặp một người nổi danh gần đây tên Diệp Dương Thành.
Trịnh bá nhẹ giọng nói:
- Nghe nói ở trong phòng nhà hàng hơn hai giờ thì rời đi, dọc đường hai vợ chồng Trần Hữu Quốc dừng xe gây cãi chuyện gì đó, nhưng không thể tiến tới gần bọn hắn, sợ bị phát hiện, cho nên…
- Diệp Dương Thành.
Lão nhân lặp lại tên này, nói:
- Trong vòng một tuần, tôi muốn có toàn bộ tư liệu của hắn.
Trịnh bá cúi người đáp, nhẹ chân nhẹ tay rời đi…