Chưa từng trải qua chuyện tương tự, người khác căn bản không thể hiểu được tâm tình của Hà Giai Vi giờ phút này. Thử nghĩ khi bản thân sống trong địa ngục suốt hơn một năm dài, không ngừng bị người tra tấn, ngay khi bản thân đã tuyệt vọng đối với cuộc sống thậm chí đã trở nên chết lặng, đột nhiên có người tìm tới, còn nói ra tên quê hương của nàng, nói ra tên thật của nàng, đây sẽ là loại cảm giác như thế nào?
Vừa hoài nghi, khẩn trương bất an còn mang theo nỗi hoảng sợ, Hà Giai Vi ngơ ngác nhìn hai nam tử vừa đứng dậy, cơ hồ theo bản năng muốn xoay người rời khỏi phòng.
Nhưng không đợi nàng kịp mở cửa, một nam tử đã nắm chặt tay nàng, không đợi nàng mở miệng nói gì đó, nam tử đã nói tiếp:
- Chúng tôi là nhân viên công tác quỹ từ thiện Dương Thành, nhận được lời nhắn xin giúp đỡ của gia đình cô, Hà Tú Trân, tới đây cứu cô.
- Không…tôi không cần…
Ý nghĩ của Hà Giai Vi đã ngây dại, nàng căn bản không tin lời của nam tử kia, mãnh liệt lắc đầu, dùng sức giãy dụa kêu gào:
- Tôi không chạy, tôi không đi, các người đừng dò xét tôi, tôi không đi phòng tối, tôi không đi, tôi không đi đâu…
- …
Hai thần sử biến ảo thành hai nam tử hai mươi sáu hai mươi bảy tuổi liếc nhìn nhau, trong mắt hiện lên sát ý lẫm liệt. Có thể đem một người hù dọa thành bộ dáng khủng hoảng như bây giờ, có thể nghĩ được người trong hội quán đã làm gì với cô gái này.
Nhưng bọn họ đều nhớ rõ mục đích chủ yếu của mình, đành kềm chế sát niệm trong lòng, mạnh mẽ kéo Hà Giai Vi đến sô pha, nói:
- Chúng tôi nói đều là sự thật, không có ý tứ thử cô, cô nói có nguyện ý đi theo chúng tôi hay không, có nguyện ý trở về sum họp với người nhà của mình?
- Tôi…
Đến lúc này cảm xúc của Hà Giai Vi chậm rãi ổn định lại, nàng đang định mở miệng nói vài câu, muốn xác nhận thân phận chân thật của hai nam tử trước mắt này…
- Phanh!
Cửa phòng bị đá văng, tú bà khuôn mặt âm trầm đi cùng bốn nam nam nhân mặc chế phục bảo an vào trong phòng, đóng cửa lại, ánh mắt âm lãnh rơi xuống trên thân hai thần sử:
- Hai người đúng là rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt!
- Ảnh tử của tôi đã không thể tiếp tục duy trì.
Một thần sử dùng tâm linh liên lạc nói với người còn lại, họ còn chưa hoàn toàn ngưng thật, chỉ dùng linh lực làm ra biểu hiện giả dối, một khi đến thời gian sẽ không thể tiếp tục duy trì.
- Tôi cũng vậy.
Thần sử còn lại thản nhiên gật đầu, nói:
- Không thể kéo dài, đem theo cô gái này, đánh ra đi!
- Được.
Thần sử đầu tiên gật đầu đáp ứng, ngay sau đó dùng ánh mắt hài hước nhìn qua tú bà, xoa nắn hai tay xem thường bốn năm bảo an, chậm rãi đi tới…
- Tụi mày muốn làm gì?
Tú bà hoảng sợ, theo bản năng lui ra sau một bước, lạnh lùng nói:
- Đánh cho tao, đánh chết tao chịu trách nhiệm!
- Phanh phanh phanh…
Hắc ảnh hiện lên, bốn năm bảo an chỉ chớp mắt bị quật ngã. Thần sử ra tay nhìn tú bà cười hắc hắc, thấp giọng nói:
- Ngươi còn xứng làm người sao?
- Tao…ah…
Một tiếng kêu thảm thiết thê lương vang vọng trong phòng…
Hơn hai phút sau, cả hội quán loạn thành một đoàn, do hai thần sử đi cùng, Hà Giai Vi cơ hồ chỉ biết đi theo sau lưng họ, tận mắt nhìn thấy họ một đường từ lầu ba đánh xuống lầu hai, từ lầu hai đánh tới lầu một, dọc theo đường đi tiếng người ngã vật đổ vang lên hỗn loạn cùng tiếng kêu thảm thiết không ngừng truyền ra.
- Lên xe.
Đi ra tới cửa hội quán, một thần sử lưu lại cản phía sau, thần sử còn lại kéo tay Hà Giai Vi đi tới trước một xe taxi dừng trước cửa, chưa đầy hai mươi giây sau thần sử còn lại cũng lên xe, nhưng hắn không ngồi ghế lái phụ mà đưa cho tài xế ba trăm đồng, cười nói:
- Nếu anh lái xe sẽ tự rước họa vào thân, cho nên…cầm tiền đi, xem như cho tôi thuê xe vậy.
Tài xế căn bản không có cơ hội phản đối, đã bị thần sử kia kéo ra ngoài, ngay sau đó xe taxi tuyệt trần mà đi…
- Kháo!
Thẳng đến khi xe taxi đã lướt đi xa, nhóm bảo an bị đánh mặt mũi bầm dập từ trong hội quán lao ra đường, nhìn thấy xe taxi chỉ còn bóng dáng, trong lòng thầm cảm thấy may mắn đồng thời còn giả vờ lộ ra bộ dáng tức giận.
Biểu diễn một hồi bọn hắn mới khập khiễng quay vào hội quán, một nam tử hơn bốn mươi trầm giọng nói:
- Lập tức thông tri đại thiếu, nói bãi của chúng ta bị người đập phá.
- Nói sao với đại thiếu bây giờ?
Một bảo an mặt mày bầm tím bước ra dò hỏi.
- Mẹ nó, tao làm sao biết là chuyện gì xảy ra?
Nam tử trung niên giận dữ hét:
- Có việc không biết đi hỏi con điếm thúi kia? Kháo!
- Nhưng mà…
Bảo an vẻ mặt khó xử, cúi đầu nói:
- Nhưng mà Trinh tỷ cũng…
- Nàng làm sao vậy?
Trong lòng nam tử trung niên nghẹn một bụng hỏa, cũng sợ hãi lát nữa người đến hắn sẽ xui xẻ, dưới loại tình huống này hắn làm sao còn giữ vẻ mặt ôn hòa đây?
- Nàng…đầu óc của nàng hình như bị đánh có vấn đề.
Bảo an lúng túng đáp.
- Hì hì hì…lạc lạc lạc…lão nương ở chỗ này, đám xú nam nhân các người nha, miệng không đúng với lòng…
Vào lúc này, trên bậc thang hội quán chợt truyền ra thanh âm nũng nịu của tú bà, chính là thanh âm nũng nịu kia khiến người nghe được nổi da gà…
Nghe tiếng gọi kia, nam tử trung niên không tự chủ được nhíu mày.
- Đi lên xem…
- Cút!
Hắn còn chưa nói hết lời, trên bậc thang truyền ra thanh âm tiếng mắng nổi giận của một nam nhân:
- Bà điên này từ đâu tới? Con mẹ nó đám bảo an mắt mù sao?
- Phanh phanh phanh…
Trên bậc thang vang lên tiếng va chạm, một nữ nhân quần áo lộ liễu lăn xuống dưới lầu…đó không phải là tú bà thì là ai?
…
- Người cuối cùng.
Ngồi trong phòng làm việc cầm tài liệu xin giúp đỡ, lần lượt buông xuống, Diệp Dương Thành liên tục hạ mệnh lệnh, nhóm thần sử hối hả ngược xuôi đi chấp hành mệnh lệnh giải cứu người cho hắn.
Đương nhiên, tốc độ giải cứu xa xa không kịp với tốc độ hạ lệnh của hắn, hơn bảy trăm lời nhắn xin giúp đỡ hắn chỉ dùng không đến một giờ thời gian đã kiểm tra xong xuôi.
Trong tay còn cầm tư liệu, Diệp Dương Thành nhẹ nhàng thở dài.
Gần tám trăm nạn nhân cần giải cứu, nhưng trên thực tế hắn thông qua thần quyền điều tra được, chỉ còn hơn bảy trăm người, nói cách khác, mấy chục người còn lại chỉ sợ đã đi vắng nhân thế…loại cảm giác này làm cho Diệp Dương Thành thật khó chịu, nhưng hắn không thể không đi đối mặt.
Ít nhất hắn đã có cố gắng, chỉ có chút sự tình đã thành ngã ngũ, căn bản không cách nào nghịch chuyển.
Cũng chỉ có thời gian như vậy, hắn mới quên đi nhiệm vụ, quên đi thăng cấp thần cách, trong lòng chỉ còn lại hai chữ “trách nhiệm”. Tuy rằng hắn không biết mình tại sao có cảm giác như thế, nhưng loại trách nhiệm này không thể nghi ngờ biến thành loại cảm xúc mà hắn khó thể dứt bỏ.
Nhìn chằm chằm vào tư liệu trong tay, đó là một nam đồng chín tuổi, trắng trẻo đáng yêu, mất tích ba năm trước đây, địa điểm là quảng trường tại một thành phố ở Phúc Kiến, hơn chín giờ tối lúc đi cùng cha mẹ đã bị người bắt cóc.
Mất tích ba năm trước, đến bây giờ đã mười hai tuổi. Diệp Dương Thành nắm chặt phần tư liệu trong tay, nhìn chằm chằm khuôn mặt đứa bé, sau đó chậm rãi nhắm mắt lại, vận dụng thần quyền bắt đầu tìm kiếm tung tích của đứa bé.
Rất nhanh đôi mắt hắn mở ra, nhảy dựng lên khỏi ghế, trên khuôn mặt sát khí dày đặc.
Một nơi nào đó ở phía đông Khánh Châu thị, đứa trẻ kia đang ở nơi đó, đó là địa phương nào? Đứa nhỏ kia ở khu phía đông Khánh Châu thị, ý vị như thế nào?
Là tên biến thái Vu Hải Thanh có sở thích chơi nam đồng! Diệp Dương Thành vẫn nhớ rõ lời nói của Sở Minh Hiên, Vu Hải Thanh thích chơi nam đồng, Trịnh gia thông qua đủ loại thủ đoạn vơ vét hơn mười nam đồng bỏ tù ở trong một dãy biệt thự tại phía đông Khánh Châu thị…
Diệp Dương Thành thật sự không thể tưởng tượng đứa trẻ kia rơi vào trong tay tên biến thái như Vu Hải Thanh, đã gặp phải ác mộng như thế nào!
Vừa nghĩ tới đây, tâm thần của hắn không yên, lập tức liên hệ tâm linh với thần sử chưa có nhiệm vụ trong phạm vi Chiết Giang, nói:
- Ngươi lập tức chạy tới đông giao Khánh Châu thị, tạm thời không cần cứu ra nhi đồng, chỉ cần bảo vệ an toàn của bọn trẻ, tùy thời đợi lệnh.
- Dạ…chủ nhân.
Thần sử kia vội vàng đáp lại, tiếng đáp trung khí mười phần vang dội trong lòng Diệp Dương Thành.