- Trịnh Bang Huy, sáu mươi bảy tuổi, nguyên quán Chiết Giang Khánh Châu.
Thanh niên áo đen bên tay trái đẩy kính râm, run lệnh bắt trên tay phải, nhìn Trịnh Bang Huy nói.
- Phùng Tử Kiện, năm mươi ba tuổi, nguyên quán Chiết Giang Cù Hằng.
Thanh niên áo đen đứng giữa tay cầm một sợi xích sắt đỏ đậm, một tay cầm lệnh bắt, thản nhiên nói.
- Trịnh Sảng Sảng, mười sáu tuổi, nguyên quán Chiết Giang Khánh Châu.
Thanh niên áo đen bên phải dùng ánh mắt lạnh băng nhìn Trịnh Sảng Sảng, trong giọng nói tràn đầy sát khí!
Ba người nói xong mục tiêu mình cần bắt, cùng hừ lạnh nói:
- Các ngươi bị bắt!
- Tôi…
Thân thể Trịnh Bang Huy bị Trịnh Sảng Sảng điên cuồng đâm mấy chục lần, nếu không có một thần sử âm thầm ra tay níu kéo tính mạng của hắn, chỉ sợ lúc này đã bị mất mạng.
Nghe ba thanh niên áo đen lần lượt nói ra lệnh bắt, hắn theo bản năng định nói gì đó nhưng cuối cùng nói không nên lời, ho ra một ngụm máu tươi! Ngay sau đó hắn liền nở nụ cười, cười thật thản nhiên, gật gật đầu suy yếu nói:
- Vậy…thì đi đi.
Trịnh bá buông bỏ chống cự, chỉ bằng ba người bọn họ căn bản không phải đối thủ của ba thanh niên áo đen trước mắt, hắn không nghĩ tới động tác của Diệp Dương Thành nhanh như vậy! Có lẽ lúc trước khi hắn tìm tới cửa, Trịnh gia nên đáp ứng điều kiện của hắn…trong lòng hắn có chút xuất thần nghĩ đến.
Trịnh Bang Huy cùng Trịnh bá lựa chọn trầm mặc, nhưng Trịnh Sảng Sảng không hề có chút giác ngộ chịu trói, nàng phục hồi lại tinh thần, mạnh mẽ lắc đầu lui nhanh về phía sau, nói:
- Không, tôi không theo các người đi đâu!
- Chính là nữ nhân này vũ nhục chủ nhân?
Ba thanh niên áo đen nhìn nhau, thanh niên bên tay trái nheo mắt hỏi.
- Chính là cô ta.
Thanh niên ở giữa gật đầu khẳng định suy đoán của hắn.
Ngay sau đó thanh niên bên tay phải, cũng chính là người cần bắt giữ Trịnh Sảng Sảng, trực tiếp đi thẳng tới, trên mặt tràn đầy sát khí băng sương!
- Đừng tới đây…ngươi đừng tới đây!
Trịnh Sảng Sảng sợ tới mức hồn phi phách tán, cơ hồ té ngã dưới đất lui ra sau, lắc đầu nói:
- Ta căn bản không biết chủ nhân của các ngươi là ai, các ngươi nhận lầm người, ngươi…
- Ba!
Thanh niên kia cũng không có động tác nào dư thừa, chỉ vung tay, một roi sắt màu đen trống rỗng xuất hiện, ba một tiếng đã hung hăng quất trúng người Trịnh Sảng Sảng!
- A…
Cảm giác da tróc thịt bong đau đớn kịch liệt khiến Trịnh Sảng Sảng thất thanh kêu thảm.
Mà thanh niên kia lấy xuống kính râm, lạnh lùng nhìn nàng, khóe miệng hơi nhếch lên, thần sắc dữ tợn:
- Vũ nhục chủ nhân, người dám tổn hại thần uy của chủ nhân…giết, không tha!
- Giết…giết không tha…
Trịnh Sảng Sảng sợ tới mức cả người run rẩy, làm sao còn bộ dáng tác oai tác phúc ngày trước? Nàng run run thét chói tai:
- Không…ta không muốn chết, ta không muốn chết!
- Ha ha…
Thanh niên cầm roi sắt mỉm cười, gật gật đầu:
- Yên tâm, ngươi sẽ không chết nhanh như vậy…rất nhanh ngươi sẽ biết, còn sống khó chịu hơn cả chết!
- Đi!
Một thanh niên áo đen quát một tiếng, ba thanh niên cùng mang theo ba người Trịnh Bang Huy hư không biến mất trong biệt thự Trịnh gia!
…
- Chủ nhân, đã giải cứu toàn bộ nhi đồng trong biệt thự đông giao Khánh Châu thị.
Sở Minh Hiên xuất hiện trước mặt Diệp Dương Thành, thần sắc có chút âm trầm hội báo:
- Nhưng mà…tâm lý của những đứa trẻ kia đều lưu lại bóng ma rất sâu, chỉ sợ đời này của bọn trẻ đã bị hủy diệt.
- Tận lực an bài bác sĩ tâm lý, trước tiên đem họ an bài trong cô nhi viện nhận trị liệu đi.
Diệp Dương Thành hít sâu một hơi, cưỡng chế nỗi tức giận trong lòng mình, gật đầu nói:
- Trước khi hoàn thành trị liệu, tận lực đừng để cho họ rời khỏi tầm mắt bác sĩ tâm lý.
- Dạ, chủ nhân!
Sở Minh Hiên cúi người gật đầu, sau đó nói tiếp:
- Nhóm nhi đồng cùng nữ tử đầu tiên được giải cứu đã đi tới huyện Ôn Nhạc, nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, trước ba giờ chiều mai nhóm người bị hại có thể đến huyện Ôn Nhạc, trước mắt sẽ ổn định trong một khách sạn nghỉ ngơi.
- Bốn giờ chiều mai ngươi dùng thân phận trợ lý của ta tham dự buổi họp báo quỹ từ thiện, hết thảy tiến thành theo từng bước đi.
Diệp Dương Thành ngồi trên sô pha gật đầu, lại an bài.
Sau Dương Đằng Phi, Sở Minh Hiên quang minh chính đại xuất hiện bên cạnh Diệp Dương Thành, cũng trở thành trợ lý tư nhân của hắn!
- Dạ…chủ nhân!
Ghi nhớ lời của Diệp Dương Thành, Sở Minh Hiên tiếp tục nói:
- Bên Cù Hằng thị, Dương Đằng Phi tiến triển có chút thuận lợi, trước mắt đã lấy được cổ phần của công ty Cửu Hổ, đang khẩn trương giảm biên chế, nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, trong vòng bốn ngày sẽ hoàn thành toàn bộ nhiệm vụ, trở về bên cạnh chủ nhân đợi lệnh.
- Nói cho hắn biết, gọi hắn liên hệ vợ chồng Hoàng Thương Tùng, hoàn thành giao tiếp xong quay về đi.
Diệp Dương Thành cầm chén trà uống một hớp, nói:
- Không cần vội vã đem sản nghiệp KTV hay nhà hàng loại bỏ, việc này lưu lại cho vợ chồng Hoàng Thương Tùng đi làm.
- Dạ…chủ nhân.
Sở Minh Hiên gật đầu đáp, lại nói:
- Vu Hải Thanh đã bị Thần Ngục bắt giữ, bên Vu Tranh Vanh cũng đã có một ngục tốt đi qua tiến hành khai thông, khắp nơi đã hoàn thành chuẩn bị, sản nghiệp Trịnh gia tùy thời đều có thể khống chế, đã tận khả năng tiêu trừ ảnh hưởng, di chuyển vào danh nghĩa của chủ nhân.
- Việc này có thể tạm hoãn một chút, sáng mai ngươi rút thời gian đi xem Trần gia, thuận tiện đem Trần Viễn Hằng cùng đưa qua đó.
Diệp Dương Thành xoa cằm, nói:
- Làm cho Trần gia xuất ra 70% cổ phần, hoàn toàn chỉnh hợp lại tập đoàn Sang Khoa, lưu cho họ 30% cổ phần công ty, điều kiện cụ thể ngươi bàn với Trần gia.
- Dạ…chủ nhân.
Sở Minh Hiên cung kính đáp, nói:
- Còn nữa, chủ nhân cho Tống Lâm Lập cầm Âm Linh Thảo đi kiểm tra đã có kết quả, Âm Linh Thảo càng lâu năm ẩn chứa nguyên tố dinh dưỡng càng cao, tác dụng cải thiện thức ăn càng lớn, nhưng đối với việc hòa dịu cùng trị liệu hoặc ỷ lại dược vật, độc nghiện thì trái ngược lại, càng lâu năm hiệu quả càng thấp!
- Ân.
Diệp Dương Thành nghe vậy khẽ cười, kỳ thật Tống Lâm Lập đã báo kết quả này với hắn, vì vậy hắn cũng không quá kinh ngạc.
Hắn gật đầu ân một tiếng, đứng dậy vươn vai, nói:
- Ngươi đi làm việc đi.
- Dạ, chủ nhân!
Sở Minh Hiên cung kính khom người, quay lưng mở cửa rời khỏi phòng. Nếu như đã dùng thân phận trợ lý tư nhân của Diệp Dương Thành xuất hiện, hắn tự nhiên cũng nên xử sự bình thường hơn một ít.
Đợi khi Sở Minh Hiên rời khỏi, Diệp Dương Thành lập tức xoay người gọi Trương Ngọc Thiến, nói:
- Từ giờ trở đi ngươi cũng dùng thân phận trợ lý tư nhân ra ngoài gặp người đi.
Trương Ngọc Thiến sửng sốt, sau đó mừng rỡ cúi người thật sâu, đáp:
- Dạ, chủ nhân!
- Được, đi xuống đi.
Diệp Dương Thành cười cười, đi thẳng lên thang lầu. Hắn gọi Trương Ngọc Thiến đảm nhiệm trợ lý, cũng không phải vì thiếu nhân thủ, mà vì…bên cạnh có hai trợ lý đều là nam giới, chẳng phải sẽ bị người hiểu lầm hay sao? Nên gia tăng thêm nữ trợ lý thì tốt hơn.
Đi vào phòng ngủ của mình, đóng cửa sổ, Diệp Dương Thành ngồi xếp bằng trên giường tu luyện Cửu Tiêu Thần Quyết, trong lòng thầm cân nhắc giới hạn của Thần Ngục Lệnh, làm sao mới có thể gia tăng thêm số lần đi vào âm tào địa phủ đây?
Cùng lúc đó, đảo Lưu Cầu ngày xưa, hiện tại là Thần Ngục, đang có một nhóm người bị ngục tốt mang đi từ Xuất Nhập điện đi qua Thẩm Phán điện.
- Nơi này…nơi này là địa phương nào?
Nhóm người Trịnh gia bị đưa vào trong Thần Ngục, nhìn bầu trời màu vàng nhạt, cùng hắc sắc thân ảnh xuyên toa trên không trung, nghe bên tai truyền tới tiếng thét thê lương, Trịnh Trường Vân theo bản năng rụt cổ, sắc mặt trắng bệch.
- Đi nhanh lên!
Người của Trịnh gia sợ ngây người, tốc độ tự nhiên chậm lại, nếu không phải cả nhà đều tụ chung một chỗ, đã bị tiếng kêu thảm thiết phát ra hù dọa đến không thể khống chế tiểu tiện!