Nam đồng bốn năm tuổi được đưa vào trong Thẩm Phán điện, là thành viên trực hệ nhỏ tuổi nhất của Trịnh gia, trên mặt đứa bé không hề có chút thần sắc sợ hãi, ngược lại bộ dáng vô cùng hứng trí, vừa đi vừa quan sát, giống như đi tới nơi này du lịch ngắm cảnh.
Phán quan chủ thẩm vốn nên ngồi trên đài cao, nhìn thấy Trịnh Thần Diệu tiến vào, hắn đứng lên đi tới ngồi xổm trước mặt Trịnh Thần Diệu.
Ngay khi hắn mỉm cười định mở miệng hỏi chuyện, Trịnh Thần Diệu chợt dừng bước, nhìn phán quan chủ thẩm, lên tiếng hỏi:
- Ông chính là người khi dễ cha mẹ của cháu sao?
- Ách…
Phán quan chủ thẩm lần đầu tiên giao tiếp với trẻ con, bị câu hỏi làm kinh ngạc, sau đó cười lắc đầu, nói:
- Không phải.
- Nha…
Trịnh Thần Diệu thật thất vọng nga một tiếng, sau đó quay đầu quan sát cảnh tượng trong đại điện, lại hỏi:
- Người xấu khi dễ cha mẹ cháu đang ở đâu vậy?
- Cháu làm sao khẳng định có người xấu khi dễ cha mẹ cháu, mà không phải cha mẹ cháu khi dễ người khác đây?
Phán quan chủ thẩm có chút hăng hái nhìn Trịnh Thần Diệu, hỏi ngược lại một câu.
- Bởi vì cha mẹ của Thần Thần là người tốt.
Trịnh Thần Diệu ngẩng đầu, thật nhận chân hồi đáp:
- Họ chưa bao giờ khi dễ Thần Thần, họ không phải người xấu!
Đây là một loại hình thức suy nghĩ như thế nào vậy? Nghe được Trịnh Thần Diệu trả lời, phán quan chủ thẩm mơ hồ cảm thấy đau đầu, lắc đầu nhẫn nại cười hỏi:
- Vậy nếu Thần Thần tìm được người xấu khi dễ cha mẹ cháu thì sao? Cháu muốn làm như thế nào?
- Thần Thần sẽ tìm ông nội, cho ông nội phái người giết hắn!
Trịnh Thần Diệu thập phần khẳng định hồi đáp, trên mặt tràn đầy thần sắc nhận chân.
- Vậy nếu ông nội Thần Thần không giết được kẻ xấu kia đây?
Phán quan chủ thẩm tiếp tục cười hỏi.
- Vậy…vậy…
Trịnh Thần Thần bị câu hỏi này làm khó, giơ tay gãi đầu, sau đó nghiêng đầu lên tiếng:
- Vậy thì chờ Thần Thần trưởng thành, tiếp tục giết chết hắn!
- Mới vài tuổi mở miệng chính là kêu đánh kêu giết, cũng không biết Trịnh gia làm sao giáo dục đời sau!
Nụ cười trên mặt phán quan chủ thẩm hoàn toàn tiêu tán, đứng dậy hừ lạnh một tiếng, đi lên đài cao, từ trên nhìn xuống Trịnh Thần Diệu, hỏi:
- Nếu cháu trưởng thành cũng không giết được người xấu kia đây?
- Sẽ không.
Trịnh Thần Diệu thật nhận chân lắc đầu nói:
- Ông nội có nói qua, có chí ắt làm nên, chỉ cần có mục tiêu, nhất định sẽ thành công!
- Đã biết.
Hỏi vài câu như vậy, phán quan đã có hiểu biết nhất định về tình huống của Trịnh Thần Diệu, hắn gật đầu đưa tay lật văn kiện, cũng không thấy có bản ghi chép phạm tội của đứa bé này.
Nhìn Trịnh Thần Diệu, hắn cúi đầu trầm ngâm một phen, mở miệng nói:
- Trịnh Thần Diệu, nam, bốn tuổi, nguyên quán Khánh Châu Chiết Giang, không có bản ghi chép phạm tội, còn không đủ tiêu chuẩn đạt tới hình phạt, nhưng vì tình huống đặc thù, cần an bài tương lai như sau!
Đặt văn kiện lên bàn, phán quan chủ thẩm tuyên án:
- Cướp đoạt toàn bộ trí nhớ, an bài đến riêng một phòng trong hình khu sám hối, giao cho một ngục tốt phụ trách dạy dỗ trí nhớ mới cho hắn, sau khi hoàn thành cải tạo, tức khắc giao về cho thần sử trong khu vực an bài.
- Dạ!
Một ngục tốt gật đầu đáp, sau đó trong ánh mắt khó hiểu của Trịnh Thần Diệu, quay người bế đứa bé lên, sải bước đi ra đại điện.
Cướp đoạt trí nhớ, chuyện này các ngục tốt không khả năng làm được, chỉ phải đưa tới một khu kiến trúc tiến hành xử lý đặc thù, dưới tình huống không tổn thương đứa bé, có thể tiến hành xóa bỏ toàn bộ trí nhớ của đứa bé từ khi sinh ra tới bây giờ.
Sau khi tẩy sạch trí nhớ, Trịnh Thần Diệu như tờ giấy trắng, thần sử phụ trách dạy dỗ tri thức mới, gầy dựng lại lối suy nghĩ chính đạo cho tờ giấy trắng kia.
Về phần dạy dỗ xong trí nhớ mới, cần làm sao an bài không thuộc phạm vi chức trách của Thần Ngục. Về phần sau này sẽ có thần sử ám ảnh trên người nhân loại làm ra an bài thích hợp cho tương lai của Trịnh Thần Diệu.
Ít nhất Trịnh Thần Diệu sẽ không chết, mà huyết mạch Trịnh gia cũng lấy một loại phương thức khác kế thừa xuống. Loại phương pháp xử lý này, không thể nghi ngờ chính là biện pháp xử lý thích hợp nhất với tình hình hiện tại.
- Mang phạm nhân kế tiếp tiến vào.
Nhìn ngục tốt bế Trịnh Thần Diệu rời khỏi đại điện, phán quan chủ thẩm hít một hơi, thản nhiên tuyên triệu thành viên Trịnh gia kế tiếp.
Mà trong những thành viên của Trịnh gia, sẽ có người bị xóa bỏ trí nhớ hoặc là tiến hành sửa chữa tâm lý hay dẫn đường tiềm thức, cuối cùng rời khỏi Thần Ngục bắt đầu cuộc sống mới. Chỉ riêng vài thủ phạm chính là Trịnh Bang Huy, Trịnh bá, Trịnh Trường Vân…những tên cặn bã hai tay dính máu kia, chờ đợi bọn hắn chính là hình phạt cực kỳ nghiêm khắc, cùng vận mệnh thê thảm kiếp sau.
- Lần này, để cho ta đi trước đi.
Nghe thanh âm từ đại điện truyền ra, Trịnh Bang Huy nhẹ nhàng sửa lại cổ áo của mình, mỉm cười nhìn ngục tốt lên tiếng.
Nào ngờ ngục tốt vung roi, lạnh lùng quét mắt nói:
- Nơi này không có chỗ cho ngươi nói chuyện!
…
- Người của Trịnh gia biến mất.
Trên mặt Trần Hữu Quốc lộ vẻ mừng như điên không cách nào ức chế, thậm chí không kịp gõ cửa phòng, mạnh mẽ đẩy cửa tiến vào, lớn tiếng nói:
- Cha, người của Trịnh gia biến mất!
- Cái gì biến mất?
Trần Chấn Nguyên đang ngồi cạnh bàn xem sách, nhất thời không kịp phục hồi lại tinh thần, không nghe rõ con trai nói gì. Hắn buông quyển sách trong tay, quay đầu bất mãn nói:
- Hốt hoảng như vậy, còn thể thống gì?
- Cha, con…
Trần Hữu Quốc ngẩn ra, chợt hiểu cha mình chưa nghe rõ lời của mình vừa nói, định giải thích đã bị mắng tiếp.
- Đã ba mươi tám tuổi rồi, còn muốn cha đuổi theo sau dạy dỗ hay sao?
Trần Chấn Nguyên ngắt lời con trai, chống tay lên bàn nói:
- Chẳng lẽ con quên cha đã dặn con thế nào lúc giao tập đoàn cho con quản lý sao?
Trần Chấn Nguyên lại gật nhẹ đầu, nói:
- Nói đi, rốt cục có chuyện gì?
- Cha, vừa rồi con nói, người Trịnh gia không thấy, toàn bộ đều không thấy!
Trần Hữu Quốc vui sướng nói:
- Kể cả Trịnh gia lão đầu tử Trịnh Bang Huy, còn có con của hắn, con dâu, cháu trai, cháu gái, đều không thấy!
- Cái gì?
Trần Chấn Nguyên thất thanh kinh hô, thất thố kéo tay con trai:
- Con lặp lại lần nữa?
- Cha, con nói, toàn bộ người Trịnh gia đều đã biến mất không còn nhìn thấy!
Trần Hữu Quốc lặp lại lần nữa.
- Từ Trịnh Bang Huy xuống tới Trịnh Thần Diệu, tất cả đều biến mất!
- Biến mất?
Trần Chấn Nguyên nhất thời không kịp phản ứng, thất thần nỉ non:
- Vì sao lại biến mất đây?
Nếu tin tức là thật, chẳng phải nói…tâm tư chuyển động thật nhanh, Trần Chấn Nguyên lên tiếng hỏi:
- Biết là ai làm sao?
- A?
Trần Hữu Quốc sửng sốt, cười lắc đầu:
- Tạm thời còn không biết…