- Sản nghiệp của Lục Vĩnh Huy trong huyện Ôn Nhạc thật phong phú, tuy rằng hiện tại hắn đã chết, nhưng nói không chuẩn người nhà hắn còn có thể lợi dụng những gì hắn lưu lại hoành hành làm ác, Lục Vĩnh Huy bức tử cô, tự nhiên tội không thể tha thứ, nhưng tục ngữ nói rất tốt, gần mực thì đen, người của Lục gia cũng không thấy được có mấy người là người lương thiện.
Diệp Dương Thành ra vẻ chính nghĩa nói:
- Mà để ác nhân hoành hành hậu thế không biết còn bao nhiêu cô gái bị rơi vào thảm sự như cô, cho nên dù Lục Vĩnh Huy đã chết, nhưng nên diệt cỏ tận gốc, chúng ta không thể lưu lại u ác tính tiếp tục hại dân lành!
- Chủ nhân.
- Ân?
Diệp Dương Thành đang thao thao bất tuyệt đầy ý chí chiến đấu bị ngắt lời, nhướng mày:
- Chuyện gì?
- Kỳ thật ngài chỉ cần nói cho ta biết muốn Dung Dung làm gì thì tốt hơn.
Tư thế oai hùng của Triệu Dung Dung đã sút giảm, nhút nhát nói:
- Dung Dung không hiểu nhiều đạo lý lớn như vậy, Dung Dung chỉ biết ngày đó muốn vũ nhục mình ngoại trừ Lục Vĩnh Huy, còn có bốn năm người của Lục gia...
- Một đám súc sinh!
Diệp Dương Thành tức giận mắng một tiếng, tiếp theo khoát tay nói:
- Yên tâm, tôi nhất định sẽ giúp cô đòi lại công đạo! Về phần cần cô làm việc gì, kỳ thật rất đơn giản...
Diệp Dương Thành nhẹ nhàng khụ một tiếng, tổ chức lại ngôn ngữ rồi nói ra:
- Cô không phải biết xuyên tường ẩn thân hay sao? Vì hoàn toàn diệt trừ tai họa của Lục gia trong trấn Bảo Kinh, khuya nay...
Tới bảy giờ sáng, Triệu Dung Dung đi theo bên người, Diệp Dương Thành thay xong quần áo liền mang theo ba lô màu đen đi xuống lầu, hôm nay là ngày khai trương tiệm, hắn cũng không thể lười biếng như lúc trước.
Tuy linh thể Triệu Dung Dung trải qua Cửu Tiêu Thần Cách gia trì đã hoàn toàn ngưng thật, không còn như ẩn như hiện giống lúc trước, nhưng dưới tác dụng của năng lực ẩn thân, ngoại trừ thần tôn gà mờ như Diệp Dương Thành, những người còn lại không nhìn thấy được Triệu Dung Dung.
Trong thái độ hữu ý vô ý của Diệp Dương Thành, hơn nữa sau khi chết Triệu Dung Dung chuyển biến quan niệm, thế cho nên đến hiện tại nàng vẫn giữ nguyên thân thể trần truồng, từ đầu đến chân trần như nhộng.
Có một linh bộc "tri kỷ thiếp thân" như Triệu Dung Dung ở bên cạnh, tâm tình của Diệp Dương Thành rất tốt, chỉ một đoạn đường ngắn ngủi đi xuống lầu hắn cũng đã không thành thật lau chùi vài lần dầu mỡ, khiến cho Triệu Dung Dung không ngừng kinh hô thẹn thùng, mà Diệp Dương Thành lại vui vẻ cười hăng hắc không ngừng, làm sao còn chút uy nghiêm nào của thần tôn mà nói?
Kết quả chính là khi hắn đi xuống tới lầu một, Ngô Ngọc Phương đang ở trong phòng bếp vươn đầu ra, có chút lo lắng nhìn con trai, nói:
- Tiệm mới khai trương là chuyện tốt, nhưng con cười ngu ngốc như vậy cũng không tốt đâu ah!
- Ách...
Nghe được lời của mẹ mình, Diệp Dương Thành nhanh chóng thu liễm nụ cười mờ ám, gật đầu đáp:
- Con đã biết.
- Muốn cha mẹ cùng đi hỗ trợ không?
Nhìn thấy con trai khôi phục vẻ mặt đứng đắn, Ngô Ngọc Phương cũng không nghĩ nhiều, thuận miệng nói:
- Trễ một chút Cảnh Long sẽ ra tiệm giúp một tay, cha của con cũng định qua đó.
- Cũng tốt.
Diệp Dương Thành nghĩ nghĩ, gật đầu nói:
- Mấy ngày trước con có thuê ba người, còn bỏ ba trăm cho người phát truyền đơn ngoài phố, phỏng chừng hôm nay sẽ bề bộn nhiều việc, có nhiều người giúp đỡ cũng có thể nhẹ nhàng hơn một ít.
- Mở tiệm nhỏ thôi mà con còn phát truyền đơn còn thuê người?
Chuyện đương nhiên trong mắt Diệp Dương Thành, ở trong mắt mẹ của hắn chính là hành vi phá sản, vẻ mặt trách cứ nói:
- Dương Thành, nhà chúng ta...
- Mẹ, con đều biết.
Không đợi mẹ mình xả ra lời răn dạy, hắn đã cười ngắt lời bà, theo sau giải thích:
- Con trai của mẹ đã lớn như vậy rồi, làm sự tình đều có chừng mực, hiện tại là thời điểm nghỉ hè, là mùa buôn bán quần áo thịnh vượng nhất, tin tưởng con đi, nhất định cần phát truyền đơn!
- Con...ai!
Nghe được lời của con trai, Ngô Ngọc Phương dở khóc dở cười, trong lòng hơi có chút cảm khái, lắc đầu nói:
- Con có ý nghĩ của chính mình, mẹ cũng không can thiệp, nhanh đi ra tiệm chuẩn bị đi, đợi lát nữa nếu quá bận rộn không làm kịp thì gọi điện cho mẹ.
- Dạ, con biết.
Diệp Dương Thành nhanh chóng gật đầu đáp ứng, đang chuẩn bị nhấc chân rời đi, mẹ của hắn chợt nhớ ra điều gì đó, gọi hắn dặn dò:
- Trước hãy đi mua điểm tâm đệm bụng, đừng bị đói.
Từ trong nhà đi ra, Triệu Dung Dung vẫn luôn đi theo bên người Diệp Dương Thành bỗng nhiên mở miệng nói:
- Chủ nhân, mẹ của ngài đối với ngài thật tốt.
- Ha ha, mẹ của tôi đối với tôi cùng em trai tôi tốt lắm.
Diệp Dương Thành có chút cảm xúc gật gật đầu, đáp:
- Mẹ cùng cha tôi vì hai chúng tôi vất vả cả đời, có đôi khi nghĩ lại những hành vi nghịch ngợm gây chuyện ngày trước, thật sự cảm thấy áy náy.
- Vậy thì cho họ qua ngày lành thôi.
Triệu Dung Dung chỉ là xúc cảnh sinh tình, nhưng cũng không nghĩ Diệp Dương Thành có nhiều hồi ức như vậy, thoải mái cười nói:
- Tin tưởng điều này đối với chủ nhân mà nói, hẳn là không khó đi?
- Ha ha, sẽ thôi.
Diệp Dương Thành nhếch môi cười nhẹ một tiếng, giãn ra thân mình tự tin nói:
- Hơn nữa rất nhanh sẽ tới!
Ngay ngã tư đường Triêu Dương mua một ly sữa đậu nành cùng một bánh nếp, đơn giản giải quyết xong vấn đề bữa sáng, Diệp Dương Thành liền mang theo Triệu Dung Dung đi về hướng cửa tiệm của mình.
Lúc này mới 7h15 phút, trên đường Triêu Dương đã có người đi lại, nhưng không phải đi dạo phố mà là đi qua đường Nam Môn đến chợ mua thức ăn.
Đi thêm chừng hai phút, Diệp Dương Thành đến trước cửa tiệm, ngẩng đầu liếc mắt nhìn biển hiệu, lấy ra chìa khóa mở cửa cuốn cùng cửa tiệm, xoay người mở khóa.
Ngay khi hắn mở khóa cửa cuốn, nâng cửa đi lên, sau lưng truyền ra thanh âm một cô gái:
- Sớm như vậy đã mở cửa sao?
- Nga, là cô sao.
Nghe thanh âm cô gái, Diệp Dương Thành quay đầu nhìn lại cười nói:
- Cô cũng đến sớm thôi, ăn sáng rồi chưa?
Cô gái chừng hai mươi tuổi, xấp xỉ tuổi của Diệp Dương Thành, cao chừng 1m56, lại nặng hơn 60kg, trên gương mặt tròn trịa trang điểm thật đậm, nhuộm mái tóc màu vàng kim buộc sau đầu, toàn thân nhìn qua có cảm giác thanh tú, mang theo chút khả ái.
- Vừa ăn ở ngã tư.
Cô gái cười nói:
- Thấy anh mở cửa nên qua xem.
- Ha ha, đến vừa lúc.
Diệp Dương Thành cười, mở cửa kính bên trong, nói:
- Trước giúp tôi quét tước tiệm một chút đi?
- Vậy là xem như làm sớm hơn giờ làm việc, cần tăng tiền lương nga!
Cô gái trừng mắt nhìn, cười dài nói đùa một câu sau đó cùng hắn đi vào trong tiệm.
Đúng vậy, nàng là nhân viên bán hàng mà Diệp Dương Thành thuê mướn, tên Vương Tuệ Tuệ, người địa phương trấn Bảo Kinh, còn là bạn học trung học của hắn, không có giao tình quá sâu nhưng từng cùng nhau tham gia hoạt động trong lớp, xem như thuộc loại quan hệ bạn bè hiểu rõ nhau.