- Ta cảm thấy không đáng thay cho gia gia Hồ Bá Hồng của ngươi!
Diệp Dương Thành thu liễm tức giận, bộ dáng tùy ý, nói:
- Hắn vất vả vì quốc gia hơn nửa đời người, lại dưỡng ra đứa cháu vô liêm sỉ như ngươi! Ngươi còn dám hung hăng với ta, ta đánh ngươi vì muốn tốt cho ngươi thôi!
Hồ Đình Diệu bị Diệp Dương Thành đánh ngây ngốc, hoặc là nói Diệp Dương Thành nói chuyện làm hắn phát mộng, hắn đánh mình thì liên quan gì tới gia gia cơ chứ?
Hết lần này tới lần khác Diệp Dương Thành không cho hắn cơ hội hoàn hồn, nói:
- Nghe nói ngươi ỷ vào thân phận của gia gia làm bậy ở bên ngoài? Hai ngày trước còn định dùng thuốc mê cưỡng gian Hạng Mộng Nhàn? Hiện tại chạy tới công ty của ta nháo sự, muốn dùng một trăm vạn xảo trá cổ phần trị giá hơn ba tỷ của công ty ta?
- Đúng thì sao?
Hồ Đình Diệu ngang ngược ưỡn ngực nói:
- Ngươi hôm nay đánh ta, chuyện này sẽ truyền vào tai gia gia của ta.
- Như thế nào?
Diệp Dương Thành bất động thanh sắc cầm điện thoại trong tay, cười mỉm nhìn hắn.
- Công ty này đừng mong mở tiếp!
Hồ Đình Diệu hung ác nói:
- Ngươi chuẩn bị ăn cơm tù cả đời đi!
Ba ba ba...
Diệp Dương Thành vỗ tai, hắn cười to lên, hắn hiện tại đặt điện thoại lên tai, hắn vui vẻ hỏi:
- Hồ lão ca, ngươi nghe rõ chứ?
Lời này làm Hồ Bá Hồng xấu hổ muốn tìm kẻ đất chui xuống, hắn há to miệng chẳng biết nói gì, lời tới bên miệng bị nuốt trở về.
Từ khi Diệp Dương Thành trở về huyện Ôn Nhạc, hơn nữa đi vào tập đoàn Diệp thị, điện thoại của hắn và Diệp Dương Thành đã thông với nhau, mà Diệp Dương Thành cho hắn nghe cứ không nói tiền căn hậu quả cho hắn biết.
Ngay từ đầu Hồ Bá Hồng căn bản không nghĩ tới phương diện này, hắn còn tưởng rằng Diệp Dương Thành bắt cặn bã phản quốc gì đó, muốn hắn nghe khẩu cung của đối phương, lại không nghĩ tới cuối cùng lại là cháu của hắn nháo sự.
Sau khi nghe Hồ Đình Diệu kêu gào, Hồ Đình Diệu lôi hắn ra uy hiếp Diệp Dương Thành, Hồ Bá Hồng tức giận đập bàn! Chuyện Hồ Đình Diệu kém cỏi hắn đã nghe qua từ lâu, cho nên hắn đưa Hồ Đình Diệu vào trong quân đội rèn luyện hai năm
Vốn cho rằng Hồ Đình Diệu chỉ là tính tình không tốt, mà dù sao còn không có nát từ căn bản a? Rèn luyện trong quân đội hai năm, tật xấu gì cũng phải thay đổi một ít a? Ai nghĩ tới tiểu tử này vừa rời bộ đội bao lâu chứ? Không ngờ bệnh cũ tái phát, lại nháo sự lên đầu Diệp Dương Thành.
Mà giờ phút này Hồ Bá Hồng tâm tư muốn chết cũng có! Thân phận của Diệp Dương Thành hắn biết rõ ràng, thực lực và địa vị của Diệp Dương Thành quá cao, cho nên Diệp Dương Thành điện thoại hắn phải nghe.
Chuyện Hồ Đình Diệu gây hoang đường, cho dù Diệp Dương Thành ra ta đánh chết Hồ Đình Diệu, Hồ Bá Hồng cũng không có khả năng nói chữ không! Nhưng mà Diệp Dương Thành không có làm như thế, mà gọi điện cho hắn, bảo hắn chính tai nghe tính nết của cháu mình.
Đây là cái gì? Đây là Diệp Dương Thành xem mặt mũi của hắn mà tha mạng cho Hồ Đình Diệu! Mà Hồ Đình Diệu còn ầm ĩ muốn Diệp Dương Thành ăn cơm tù cả đời.
Nghĩ tới chuyện này, Hồ Bá Hồng xấu hổ, cũng biết mình thiếu Diệp Dương Thành ân tình lớn, trong lòng cảm kích không cần nói cũng biết.
Sau khi trầm mặc một hồi, Hồ Bá Hồng khàn giọng nói với Diệp Dương Thành:
- Chuyện này là kẻ làm trưởng bối như ta sai lầm, không quản tốt cháu của mình, Diệp tiểu huynh đệ có phần nhân tình này, Hồ lão ca ghi nhớ! Phiền toái Diệp tiểu huynh đệ đưa di động cho hắn...
Vừa nghe Hồ Bá Hồng nói những lời này, Diệp Dương Thành biết mình đã thành công, lập tức không tiếp tục đi giáo huấn Hồ Đình Diệu! Chỉ không hảo ý nhìn qua hắn một cái, nói với Hồ Bá Hồng:
- Hồ lão ca, chuyện này xem như chuyện nhà của ngươi, ta không đinh hỏi tới, nhưng mà cháu của ngươi quá không tốt, nếu như Hồ lão ca tin ta, giao hắn cho ta dạy dỗ vài năm, như thế nào?
Diệp Dương Thành là ai? Đó là tồn tại như thần tiên trong mắt Hồ Bá Hồng! Vừa nghe Diệp Dương Thành nói thế, Hồ Bá Hồng quả thật mừng rỡ, làm sao có khả năng cự tuyệt? Hắn không ngừng nói:
- Tốt tốt tốt, vậy thì tốt! Vậy phiền toái Diệp tiểu huynh đệ a!
Từ phản ứng của Hồ Bá Hồng không khó nhìn ra, hắn vô cùng đau đầu với cháu trai của mình! Chỉ cần Diệp Dương Thành có thể làm hắn cải tà quy chính, đừng nói dạy dỗ vài năm, dạy vài chục năm cũng được! Hồ Đình Diệu năm nay mới hơn hai mươi tuổi, vài chục năm cũng chỉ ba mươi bốn mươi thôi!
Kết quả dại dỗ sẽ ảnh hưởng tới cả đời của hắn, Hồ Bá Hồng rất vui mừng, căn bản không biết Diệp Dương Thành dạy dỗ cái gì.
- Ha ha, không phiền toái!
Trong lòng Diệp Dương Thành cân nhắc đưa Hồ Đình Diệu vào trong thần ngục &"dạy dỗ&", trên mặt tươi cười cổ quái.
Mà bên kia Hồ Đình Diệu nghe Diệp Dương Thành nói chuyện với Hồ Bá Hồng, quả thật là hãi hùng khiếp vía, tim như nứt ra! Trong lòng âm thầm may mắn miễn cưỡng ổn định trân tuyến, ra vẻ khinh thường nói:
- Chém gió, ngươi đang chém gió, ngươi nói xạo!
Diệp Dương Thành nhìn qua hắn một cái, lại nói vài câu với Hồ Bá Hồng, thuận tay ném máy điện thoại qua.
- Gia gia của ngươi muốn nói vài câu với ngươi đấy!
Hồ Đình Diệu lúc tới thì vênh vênh tự đắc, ngang ngược càn rỡ, nói rõ lão tử lớn nhất trên đời, nhưng chờ hắn bị Hồ Bá Hồng tức giận mắng, lại bị Diệp Dương Thành níu lỗ tai kéo từ phòng khách ra ngoài, hắn đã bị dọa ngây ngốc, trừ nhiệt tình kêu thảm thiết liền giãy dụa không biết.
- Ta đưa ngươi đi nơi rất tốt!
Níu lỗ tai Hồ Đình Diệu đi tới cửa tập đoàn Diệp thị, Diệp Dương Thành mỉm cười nhìn qua Hồ Đình Diệu, hắn nói:
- Nơi đó không phải người bình thường có thể đi!
Đúng vậy, không phải người bình thường có thể đi vào, cũng là nơi người ta gào khóc thảm thiết! Đối với Hồ Đình Diệu mà nói, nếu như không phải có tầng quan hệ với Hồ Bá Hồng, Diệp Dương Thành có thể nói nhảm với hắn sao? Trực tiếp ném vào thần ngục là xong!
Hồ Đình Diệu không biết Diệp Dương Thành đưa hắn đi nơi nào, nhưng mà hắn biết rõ gia hỏa gia hỏa nhỏ hơn hắn mấy tuổi này chính là nhân vật không thể trêu chọc, hắn chỉ có ủy khuất và tức giận, nhưng biết bây giờ không phải lúc phát tiết.
Nghe được Diệp Dương Thành nói chuyện, Hồ Đình Diệu chỉ có thể cố nặn ra gương mặt tươi tỉnh nhìn Diệp Dương Thành, gượng cười hỏi:
- Là nơi nào?
- Nơi mà chưa từng có người nào đi qua!
Diệp Dương Thành cười cổ quái, nói:
- Ngươi xem như bạn vong niên của ta, ta đã đáp ứng hắn, thứ tốt nhất sẽ lấy ra chiêu đãi ngươi, mấy năm này ngươi nên an tâm ngây ngốc ở đó.
- Ah!
Trong đầu Hồ Đình Diệu thở dài một hơi, cũng không ý thức được Diệp Dương Thành nói thứ tốt chờ hắn là cái gì, hắn chỉ vô ý thức cho rằng Diệp Dương Thành sẽ không làm gì hắn, dù sao gia gia của hắn là Hồ Bá Hồng không phải ăn chay!
Cho dù Hồ Đình Diệu hắn bất tranh khí, nhưng mà cũng là con cháu Hồ gia, đó cũng không phải cháu trai của Hồ Bá Hồng hay sao?