Quả nhiên nghe được Tạ Hiểu Di nói thế, hai mắt Diệp Dương Thành tỏa sáng, đây tuyệt đối là lý do chính đáng, hắn thở dài, nói:
- Kỳ thật đứa nhỏ này cũng thật đáng thương, đã năm sáu tuổi nhưng không thể nói chuyện.
- Không nói chuyện?
Tạ Hiểu Di và Diêu Tông Mộc nhìn nhau, Tạ Hiểu Di thòn tay sờ đầu của Tiểu Long Nữ, đang chuẩn bị nói gì đó...
- Rống ah ồ nha ah khốc ken két ah mạ đông khốc ken két ah... A...... A....
Tiểu Long Nữ vừa mới ngủ say tỉnh táo lại, lúc này quay đầu nhìn qua Tạ Hiểu Di rống to một hồi, Diệp Dương Thành sợ tới mức che miệng của nàng lại.
Vợ chồng Diêu Tông Mộc bị dọa kêu to lên, Diệp Dương Thành giải thích:
- Nàng trừ không nói chuyện ra, tính tình cũng hơi táo bạo... Nhưng mà nàng cũng rất lương thiện, quen là tốt rồi, quen là tốt thôi.
- Không nói chuyện, tính cách phi thường xao động.
Ai ngờ Tiểu Long Nữ rống to một hồi lại không có hù Tạ Hiểu Di nửa phần, ngược lại kích thích Tạ Hiểu Di yêu thương, nàng ôn hòa nhìn qua Tiểu Long Nữ, không quan tâm Tiểu Long Nữ rống to với nàng lúc nãy, duỗi hai tay vỗ vỗ, nói:
- Bé ngoan, tới đây, cho bà ngoại ôm một chút!
Diệp Dương Thành há hốc mồm, hắn vô ý thức nhắc nhở:
- Cái này... Nàng không phải con của Mạn Ny...
- Chẳng lẽ con gái nuôi cũng không được?
Tạ Hiểu Di căn bản không quan tâm Diệp Dương Thành nhắc nhở, nói:
- Hài tử đáng yêu như thế, chẳng lẽ ngươi cam lòng để nàng lưu lạc đầu đường, lại bị đám người kia bắt cóc?
Bắt cóc? Bọn buôn người? Diệp Dương Thành cười trong lòng, chỉ có bọn buôn người đuôi mù mới bắt cóc bà cô này! Đối mặt vợ chồng Diêu Tông Mộc, hắn không thể nói cho bọn họ biết thân phận chân thật của Tiểu Long Nữ, thấy hai người ưa thích Tiểu Long Nữ, lúc này chỉ có thể bảo trì trầm mặc.
Mà Tiểu Long Nữ cũng quấn quít Diệp Dương Thành, Tạ Hiểu Duy muốn ôm một cái cũng không chịu.
Thời điểm này Diêu Chính Khang từ phòng Lâm Mạn Ny và Diêu Mộng Mộng hấp tấp chạy xuống, hắn nhìn thấy Tiểu Long Nữ, sắc mặt hiếu kỳ hỏi:
- Tỷ phu, đây là cháu ngoại bên ngoài sao?
- Ba!
Diêu Tông Mộc vỗ đầu Diêu Chính Khang, nói:
- Đứa nhỏ này, nói cái gì đó?
Diệp Dương Thành cảm kích nhìn qua Diêu Tông Mộc, thời điểm đang định cười nói, lại nghe Diêu Tông Mộc nói:
- Cái gì cháu ngoại bên ngoài? Đây là cháu ngoại của ngươi!
Diệp Dương Thành định giải thích, thiếu chút nữa đã ngã nhào xuống đất, trời ơi, vô duyên vô cớ có con gái hơn ngàn tuổi? Ta... Ta còn chưa kết hôn mà...
- Hắc hắc... Hắc hắc hắc...
Bị Diêu Tông Mộc vỗ đầu một cái, Diêu Chính Khang không có nửa điểm bất mãn, chỉ gãi gãi cái ót, hiếu kỳ đánh giá Tiểu Long Nữ, nói:
- Cháu ngoại thì cháu ngoại a, đúng rồi, nàng tên gì?
- Nàng tên gì?
Diệp Dương Thành sững sờ, hắn không có cân nhắc qua vấn đề này, Tiểu Long Nữ? Vậy hơi không đáng tin cậy a? Lắc đầu, hắn nói:
- Ta không biết tên của nàng!
- Nàng là cháu ngoại của ta?
Diêu Chính Khang há to mồm rất khoa trương.
- Tỷ phu, ngươi cũng quá không chịu trách nhiệm ah.
...
Diệp Dương Thành cảm thấy đau đầu, cũng may Tạ Hiểu Di kịp thời giải vây cho hắn, nói:
- Đứa nhỏ này còn không phải thân sinh của tỷ phu ngươi!
- Chính là nhặt được!
Diêu Chính Khang suy đoán rất khẳng định.
- Ngươi đứa nhỏ này, không nói lời nào thì không ai nói ngươi câm đâu!
Tạ Hiểu Di trừng mắt nhìn hắn, quay đầu nhìn Diệp Dương Thành nói:
- Nhưng mà đứa nhỏ này không có tên thì hư không tưởng nổi, ngươi có ý định đặt tên gì?
Diệp Dương Thành đang định nói chuyện, Tạ Hiểu Di đã nói trước:
- Gọi là Diệp Mỹ Mỹ? không được, quá quê mùa... Gọi là Diệp Khang Khang? Cũng quá lúa... Hoặc gọi là Diệp Đồng? Diệp Khả Khả? Ai, đặt tên cho hài tử phải quan tâm mới được, nếu không như vậy đi...
Nàng ngẩng đầu nhìn qua Diệp Dương Thành, lại nhìn Tiểu Long Nữ ở trong lòng Diệp Dương Thành sắc mặt mờ mịt nhìn qua nàng, suy nghĩ một chút, vung tay đầy khí phách, dứt khoát nói:
- Gọi là Diệp Đồng Hân đi!
...
Diệp Dương Thành nhìn thấy nàng thần thái vui mừng, rất muốn hỏi một câu, mẹ vợ a, ngài đừng có nhiệt tình như thế được không?
Tên của Tiểu Long Nữ bị mẹ vợ đầy khí phách định ra, Diệp Dương Thành không biết nên hình dung thế nào với cái tên của Tiểu Long Nữ, nhưng mà thời điểm tên của nàng được xác định, nghe được nàng họ Diệp thì nội tâm Diệp Dương Thành run lên.
Cúi đầu nhìn qua Tiểu Long Nữ đang co rúc trong ngực mình, nhìn qua gương mặt nhỏ nhắn của nàng tươi cười hạnh phúc, không biết vì cái gì, Diệp Dương Thành có cảm giác làm cha, tuy 'con gái nuôi' trong ngực của hắn còn lớn hơn hắn cả ngàn tuổi đấy.
Nhưng mà nói trở lại, tuy tuổi thọ tử kim long tộc dài vài vạn năm, linh khí của bọn họ khai phá rất chậm, Tiểu Long Nữ hơn ngàn tuổi nhưng tâm lý chỉ tương đương nhân loại sáu bảy tuổi, nếu không có trí nhớ truyền thừa, Diệp Dương Thành thậm chí hoài nghi Tiểu Long Nữ có thể nói chuyện lưu loát hay không.
Huống chi hiện tại nàng mất trí nhớ, sơ cấp cường hóa thất bại tạo thành tổn thương mang tính vĩnh cửu, nói cho đúng, Tiểu Long Nữ hiện tại như tờ giấy trắng, trừ tính khí táo bạo ra, chẳng khác gì hài tử bình thường.
Nuôi dưỡng tử kim long sao? Diệp Dương Thành suy nghĩ một chút, ánh mắt chậm rãi nhu hòa lại.
- Diệp Đồng Hân, Diệp Đồng Hân...
Trong đầu đọc tên mới của Tiểu Long Nữ, Diệp Dương Thành vỗ mông nhỏ của nàng, nói:
- Tiểu gia hỏa, nhớ kỹ, ngươi sau này là Diệp Đồng Hân1
- Ah ồ nha nha...
Sắc mặt Diệp Đồng Hần đầy mờ mịt nhìn qua Diệp Dương Thành, nhìn hắn một hồi lâu, lại khoa tay múa chân kêu to lên.
Vốn là tạp âm, lúc này lại dễ nghe như dòng suối mát, có lẽ là tâm linh chuyển biến.
- Tỷ phủ, có thể cho ta ôm một chút không?
Nhìn thấy Diệp Đồng Hân đang khoa tay múa chân trong ngực Diệp Dương Thành, nội tâm Diêu Chính Khang ngứa ngáy khó chịu muốn tiến lên ôm Diệp Đồng Hân, nhưng lại bị Diệp Đồng Hân hét to dọa trở về.
Không có biện pháp, Diêu Chính Khang nhìn qua Diệp Dương Thành xin giúp đỡ, hy vọng Diệp Dương Thành có thể cho hắn ôm Diệp Hân Đồng một chút, xem như thỏa mãn người cậu này.
Đáng tiếc đối mặt Diệp Đồng Hân kiên trì, Diệp Dương Thành không có biện pháp làm nàng an tĩnh lại, hơn nữa Diêu Chính Khang không thể ôm nàng được rồi, lắc đầu cười nói:
- Tiểu gia hỏa hiện tại chỉ nhận một mình ta, đợi một thời gian ngắn, chờ nàng quen thuộc ngươi, nói không chừng...
- Yaaaaa... Nha nha...
Thời điểm Diệp Dương Thành vừa nói chuyện, Diệp Đồng Hân trong ngực hưng phấn kêu to lên, Diệp Dương Thành chưa khôi phục tinh thần, Diệp Đồng Hân giãy giụa khỏi hắn ôm, vung chân chạy vào trong phòng.
Chờ Diệp Dương Thành kịp phản ứng đuổi theo, đã thấy Diệp Đồng Hân chạy tới gần Lâm Mạn Ny vừa đi từ trên phòng xuống, giọng của nàng ngây thơ.
- Ôm một cái...
Nhìn thấy cảnh này làm Diệp Dương Thành và đám người Diêu Tông Mộc há hốc mồm, thẳng tới khi Lâm Mạn Ny kinh ngạc nói một câu ' thật đáng yêu ', sau đó ôm Diệp Đồng Hân đứng lên, Tạ Hiểu Di thần thái hoài nghi nhìn qua Diệp Dương Thành, nói:
- Dương Thành, đứa nhỏ này thật không phải ngươi và Mạn Ny...