Chấp Chưởng Thần Quyền

Chương 92

Đó là tiên cảnh trăm hoa đua nở, sương khói lượn lờ. Trong tầm mắt có vô số sinh vật kỳ lạ chưa từng nghe và thấy sinh hoạt trong tiên cảnh, không khí nhàn nhã làm Trần Thiếu Thanh đứng ngây như phỗng.

Biểu tình Trần Thiếu Thanh ngây ngốc, nhỏ giọng nói:

- Chắc... Chắc không phải ta xuyên qua đi?

Trần Thiếu Thanh ngây ngẩn nhìn mọi thứ trước mắt mình, cho rằng gặp may mắn xuyên qua trong truyền thuyết thì trên chín tầng mây vang tiếng rồng ngâm kinh thiên động địa.

- Grao!

Những sinh vật kỳ lạ đều quỳ gối, đầu chạm đất, bộ dáng cung nghênh thánh giá.

Trần Thiếu Thanh không hiểu ra sao, bản năng thúc giục gã quỳ xuống theo. Cơ thể Trần Thiếu Thanh run rẩy, bản năng sợ hãi khiến gã mất bình tĩnh.

Một giọng nam cực kỳ dịu dàng từ trên bầu trời vọng xuống:

- Đứng lên đi.

Thanh âm truyền khắp ngóc ngách tiên cảnh, các sinh vật cung kính quỳ nghênh trở về sinh hoạt bình tĩnh.

Trần Thiếu Thanh không dám đứng dậy, gã vẫn run cầm cập quỳ dưới đất. Cảm giác ngăn cách với chốn này khiến Trần Thiếu Thanh khủng hoảng, gã sợ mình làm ra sai lầm dẫn đến kết cuộc không còn mẩu xương.

Giọng nam dịu dàng tiếp tục vang lên:

- Ngươi, ngẩng đầu lên.

Thanh âm không chứa ác ý, Trần Thiếu Thanh nghe giọng nói của nam nhân này cảm giác rất thoải mái.

Trần Thiếu Thanh không dám quỳ tiếp, gã ngước đầu nhìn hướng phát ra thanh âm. Trần Thiếu Thanh suýt nhảy cẫng lên, biểu tình tràn ngập khó tin.

Trong không trung cách mặt đất năm, sáu thước có một con thần long màu bạc tràn đầy uy phong, thân hình dài vài trăm thước tạo thị giác cực kỳ rung động. Khiến Trần Thiếu Thanh thấy khó tin là đứng trên đầu thần long bạc to lớn chính là bằng hữu cực kỳ thân thiết Diệp Dương Thành của gã. Diệp Dương Thành mặc đạo bào trắng tinh, tay cầm phất trần cười tủm tỉm nhìn Trần Thiếu Thanh.

Trần Thiếu Thanh bị rung động tinh thần, nghe gã lắp bắp không nói nổi câu thứ hai là hiểu.

- Ngươi... Ngươi... Ngươi... Ngươi... Ngươi... Ngươi...

Một dấu hỏi to nổi lên trên trán Trần Thiếu Thanh, gã ngơ ngác nhìn Diệp Dương Thành, đầu óc trống rỗng. Bằng hữu thân thiết nhất từ khi nào biến thành thần tiên cao cao tại thượng?

Thần tiên đứng trên đầu rồng bạc nói một câu khiến Trần Thiếu Thanh thở phào:

- Ta, không phải là Diệp Dương Thành.

Trần Thiếu Thanh chưa thở ra hết thì nghe thần tiên nói:

- Nhưng Diệp Dương Thành chính là ta.

Trần Thiếu Thanh như vịt nghe sấm:

- Là... Sao?

- Ta là Ngự Long chân quân của tiên giới, quản lý chuyện tốt và xấu, nhân quả luân hồi trên thế gian. Tuy nhiên trong mấy chục năm phàm trần sinh linh đồ thán, oán niệm ngập trời, đế quân tiên giới giận dữ ra lệnh ta đầu thai luân hồi, rèn luyện trải đời.

Thần tiên tự xưng Ngự Long chân quân lộ biểu tình hồi ức, chậm rãi nói:

- Diệp Dương Thành mà ngươi quen là thể luân hồi của bản chân quân.

Trần Thiếu Thanh đọc nhiều tiểu thuyết internet nên khả năng chấp nhận cách nói này rất cao. Nghe Ngự Long chân quân nói đến đây Trần Thiếu Thanh đã hiểu một nửa, gã sợ hãi nhìn thần tiên kia.

Trần Thiếu Thanh rụt rè hỏi:

- Thế thì... Người tìm ta vì chuyện gì?

- Bản chân quân rèn luyện cần có thời gian, không thể trực tiếp can thiệp chuyện thể luân hồi làm. Một khi thể luân hồi của bản chân quân gặp tai bay vạ gió là bản chân quân sẽ lại luân hồi, chịu nỗi khổ luân hồi.

Ngự Long chân quân nghiêm túc nói:

- Vì bảo đảm, bản chân quân cần một phàm nhân chăm sóc Diệp Dương Thành là thể luân hồi của bản chân quân, ngươi, có đồng ý không?

Đến lúc này Trần Thiếu Thanh hoàn toàn chắc chắn sẽ không gặp nguy hiểm mạng sống.

- Ta là huynh đệ thân thiết của lão Diệp!

Trần Thiếu Thanh vỗ ngực nói:

- Chuyện của hắn tức là của ta, chỉ cần ta có một miếng cơm thì hắn tuyệt đối có cháo húp.

Thần tiên tự xưng Ngự Long chân quân gật đầu, nói:

- Vậy thì bản chân quân yên tâm.

Ngự Long chân quân tiếp tục bảo:

- Bây giờ ngươi đang ở tu di tiên giới của bản chân quân, chờ bản chân quân đưa ngươi trở lại phàm thế. Đừng quên lời trả lời đã hứa với bản chân quân, nếu trái lời thì...

Ầm ầm ầm ầm ầm!

Xẹt xẹt đùng xẹt xẹt xẹt!

Bầu trời trong xanh bỗng kéo mây đen, sấm chớp giật. Con ngân long dài mấy trăm thước phát ra tiếng rồng ngâm khiến người sợ hãi.

Hăm dọa đầy khí thế làm Trần Thiếu Thanh bứt rứt, gã rụt rè lo sợ.

Ngự Long chân quân nhận ra phản ứng của Trần Thiếu Thanh, tiên nhân cười khẽ phất tay xóa tan mây đen.

Ngự Long chân quân nói với Trần Thiếu Thanh:

- Đây chỉ là một loại pháp thuật trong ngàn vạn pháp thuật của bản chân quân. Khi quay về trần gian ngươi phải nhớ kỹ, ngươi là người bản chân quân chọn, đừng nhát gan sợ phiền phức sợ đầu sợ đuôi, bản chân quân tu luyện trong người Diệp Dương Thành. Nếu có chuyện gì cần bản chân quân giúp đỡ chỉ cần nói với Diệp Dương Thành, thể luân hồi của bản chân quân là được, bản chân quân sẽ nghe thấy.

Trần Thiếu Thanh ngơ ngẩn, khác với lúc trước là lần này gã ngây người vì có vàng từ trên trời rớt xuống.

Nghe ý của Ngự Long chân quân là định thu gã làm tiểu đệ, sau này sẽ che chở gã?

Trần Thiếu Thanh cuống quýt khom lưng, luôn miệng cảm ơn:

- Cảm... Cảm ơn chân quân dìu dắt!

Trần Thiếu Thanh không ngốc, gã hiểu rất rõ nếu có thần tiên làm chỗ dựa là chuyện khiến bao nhiêu người sợ hãi.

- Giao lưu giữa ta và ngươi trừ hai ta ra không được để ai biết. Ngươi nhớ không?

Trần Thiếu Thanh rụt rè nhìn Ngự Long chân quân, hỏi:

- Giấu luôn lão Diệp?

Ngự Long chân quân dứt khoát lắc đầu:

- Không được nói.

Ngự Long chân quân tiếp tục bảo:

- Ngươi phải nghiêm ngặt giữ bí mật này, không được lộ ra cho người thứ ba biết. Nếu không ngũ lôi oanh đỉnh giáng xuống, khi đó ngươi có hối hận cũng vô dụng.

Trần Thiếu Thanh giật nảy mình, vội gật đầu, nói:

- Vâng vâng vâng, ta biết... Rồi.

Trời ạ, ngũ lôi oanh đỉnh!

Ngự Long chân quân vừa lòng nhìn Trần Thiếu Thanh:

- Nếu vậy thì bản chân quân yên tâm.

Ngự Long chân quân lại bảo:

- Sau này bản chân quân sẽ từ từ hợp nhất với Diệp Dương Thành, khi thời cơ chín muồi hắn tự nhiên biết tất cả. Ngươi làm việc cho bản chân quân thì tất nhiên bản chân quân sẽ không bạc đãi ngươi. Hiện trong miếu Quan Âm Quả Tử Câu Long Tây Hương có hai tên cướp, ba con tin. Ngươi hãy đi gải cứu con tin, bắt hai tên cướp cũng xem như công nhỏ.

Ngự Long chân quân dứt lời, Trần Thiếu Thanh cảm thấy đầu óc mơ hồ, khi gã mở to mắt thì không còn rồng bạc dài mấy trăm thước, Ngự Long chân quân đứng trên đầu rồng có bộ dạng giống Diệp Dương Thành y như đúc nữa.

Trần Thiếu Thanh vỗ đầu mình:

- Chắc không phải đang nằm mơ đi?

Trần Thiếu Thanh ngơ ngác ngồi trước máy tính, thẫn thờ nhìn màn hình một phút sau cắn răng nhỏ giọng nói:

- Thà tin là có còn hơn không, đi xem thử.
Bình Luận (0)
Comment