Năm giây đồng hồ, dị thú chết dưới chân Diệp Dương Thành hơn mười con, còn thi thể đầy đất, ít nhất cũng có hơn một ngàn con dị thú.
Từ khi sóng triều dị thú xuất hiện đến hiện tại đã chết hơn ngàn con, nhưng tổng cộng mới trôi qua bao nhiêu thời gian? Khuôn mặt của thị trưởng tiên sinh liên tục run rẩy, hắn rù rì nói:
- Sai lầm rồi... Ta sai lầm rồi... Hắn tuyệt đối không phải một võ giả cấp chín, hắn... Hắn ít nhất cũng là võ giả cấp mười, thậm chí là Thần Vương!
Cả Vũ Không đại lục có gần ngàn tỷ nhân khẩu, nhưng hiện tại cường giả cấp Thần Vương chính xác có bao nhiêu? Hơn bảy nghìn người!
Chia đều tính toán, trong hơn một triệu ba nghìn vạn người mới có thể ra đời một cường giả cấp Thần Vương, có nghĩa mỗi cường giả cấp Thần Vương đều là tồn tại đỉnh cao của Vũ Không đại lục!
Nhưng quan trọng nhất là, võ giả nào trở thành Cấp Thần Vương một, không phải trải qua trắc trở, ít nhất cũng là lão yêu quái tồn tại hơn ngàn năm? Nhưng dong binh tự do đồng chương trong hình ảnh trước mắt mới bao nhiêu? Hai mươi mốt tuổi!
Thị trưởng đưa tay lấy tư liệu về Diệp Dương Thành, nhưng bản tư liệu vô cùng rõ ràng này, khiến cho hắn sinh ra hoài nghi cực lớn đối với lai lịch của Diệp Dương Thành... Nếu cường giả cấp Thần Vương muốn bóp méo tài liệu này..., tuyệt đối là chỉ cần động động đầu ngón tay.
Cường giả cấp Thần Vương hai mươi mốt tuổi? Nói đùa gì vậy!
Hô hấp của thị trưởng tiên sinh trở nên dồn dập, hắn nhìn màn ảnh đã ngừng phát hình, một hồi lâu vẫn không mở miệng nói gì nữa.
Cường giả cấp Thần Vương, không phải là tồn tại một thị trưởng nhỏ bé như hắn có thể chiêu dụ...
- Liên lạc với vương thành cho ta.
Thị trưởng khổ sở cười một tiếng, phảng phất như già đi ba mươi tuổi.
Thực lực Diệp Dương Thành biểu hiện đã vượt ra khỏi dự tính của hắn, mà cho phép lấy được từ vương thành, lúc này có cũng được mà không có cũng không sao.
Một cường giả cấp Thần Vương sẽ quan tâm đến cấp bậc Thiếu tướng của một quốc gia nhị lưu sao? Thị trưởng cảm giác vận mệnh đang đùa giỡn với chính mình...
Trong thú lâm đã yên tĩnh lại, dị thú lúc trước như sóng triều cuồn cuộn vọt tới, dưới sát phạt của Diệp Dương Thành đã hoàn toàn đánh mất can đảm xông lên, tan tác chạy trốn.
Diệp Dương Thành không biết mình rút cuộc đã giết chết bao nhiêu con dị thú, hắn chỉ biết hiện tại trên người mình đã dính đầy máu tươi dị thú, cảm giác như vậy, tương đối không dễ chịu.
Đưa mắt nhìn lại, lấy hắn làm điểm cuối, phía sau một đoạn đường dài gần một km, đã nằm la liệt thi thể của đủ loại dị thú, trong đó nhiều nhất là dị thú cấp ba, ít nhất chính là dị thú cấp năm.
Tính toán sơ lược, trong vòng không tới ba giờ, tổng số dị thú bỏ mạng dưới quyền cước của hắn đã đột phá hai vạn con, đây tuyệt đối là một con số nghe rợn cả người, nhưng bản thân Diệp Dương Thành không có cảm giác nhiều lắm, hắn chỉ biết là...
- Đây có mười tỉ sao?
Trong miệng có chút buồn cười lẩm bẩm, vỗ vỗ vết máu tươi đã khô dính trên người, Diệp Dương Thành bắt đầu công việc thu thập chiến lợi phẩm.
Số lượng hơn hai vạn con dị thú tuyệt đối vượt quá tưởng tượng, nhưng đối với không gian thứ nguyên khổng lồ mà nói, cũng chỉ xếp thành mấy ngọn núi nhỏ mà thôi, còn xa mới đạt tới trình độ nhồi chật cả không gian thứ nguyên.
Đánh giết lúc trước khiến cho Diệp Dương Thành mơ hồ hiểu ra rất nhiều vấn đề, có lẽ cảm ngộ lúc chiến đấu đánh giết mới là thu hoạch lớn nhất trong lần này của hắn, về phần rút cuộc có phải hay không, bản thân Diệp Dương Thành cũng không biết rõ, hắn chỉ biết là, mình giống như đang ở đây bồi dưỡng bản năng chiến đấu.
Hơn một ngàn chiêu thức vốn hỗn độn, trong gần ba giờ chiến đấu bị hắn vô thức dung hợp lại cùng nhau, hiện tại Diệp Dương Thành quên mất tên của tất cả chiêu thức, hắn chỉ biết là nếu có mục tiêu phía trước..., hắn có thể trong một phần ngàn giây làm ra phán đoán chính xác nhất, cũng đánh ra chiêu thức hữu hiệu nhất.
Đây chính là thu hoạch sau ba giờ của hắn, trân quý hơn rất nhiều thu hoạch thi thể dị thú.
Dĩ nhiên, hiểu được kinh nghiệm không thể làm cơm ăn, giá trị của thi thể dị thú cũng không thể bỏ qua, ít nhất trang phục rách rưới trên người Diệp Dương Thành cũng chứng minh tính trọng yếu của một bộ đồng phục tác chiến cao cấp.
Diệp Dương Thành cũng không muốn mỗi một lần xuất thủ săn giết dị thú, cuối cùng đều khiến y phục của mình rách tung toé, giống như tên hành khất bên đường... Mặc dù hắn không quá quan tâm đến ánh mắt của người khác.
Quá trình thu thập chiến lợi phẩm tuyệt đối là thống khoái, từng thi thể dị thú bị Diệp Dương Thành ném vào không gian thứ nguyên, tiêu tốn hơn nửa canh giờ, hắn mới cất xong toàn bộ thi thể chất đầy đất, nhìn mặt đất dính đầy máu tươi, Diệp Dương Thành bất giác cười một tiếng, sau đó biến mất ở vị trí ban đầu.
Trải qua lần này, mảnh thú lâm cấp năm bên cạnh chính khu thành thị số bảy có thể nói là tổn thất vô cùng nặng nề, tai họa dị thú sắp bộc phát hơn một trăm ngày sau không thể nghi ngờ cũng sẽ giảm yếu rất nhiều.
Dị thú phi hành may mắn còn sống sót trên bầu trời phát ra từng đợt rên rỉ, bọn chúng không cách nào tưởng tượng, võ giả nhân loại cường đại như thế tại sao lại chú ý đến mảnh thú lâm cấp năm xui xẻo này?
Giống như đám dị thú may mắn còn sống sót, còn có người phụ trách cửa hàng của mấy chục hộ kinh doanh có liên quan đến tài nguyên dị thú trong thành thị số bảy, lúc này đầu óc của bọn họ cũng phát mộng, cầm trong tay thư mời không biết có nên đi hay không.
- Martinez, tên dong binh tự do đồng chương rất sợ chết.
Quản lý của cửa hàng tài nguyên dị thú lớn nhất thành thị số bảy, cầm trong tay lá thư mời được thư ký đưa đến, nhíu mày, sau khi cẩn thận nhớ lại, mới chợt nói:
- Thì ra là hắn!
Không nghi ngờ chút nào, Martinez là thành viên dong binh tự do nổi danh nhất thường trú ở thành thị số bảy, nguyên nhân nổi danh chính là tính cách nhát gan của hắn.
Vị quản lý trung niên này đã có mấy lần giao dịch nhỏ với Martinez, hơn nữa thỉnh thoảng cũng nghe được chuyện về Martinez từ trong miệng những dong binh tự do khác, hắn quả thật có ấn tượng tương đối sâu sắc với Martinez, nhưng điều khiến cho hắn cảm thấy kỳ quái chính là, Martinez là một tên quỷ nhát gan, mỗi một lần bán đồ, đại đa số đều là dị thú cấp một cấp thấp nhất, trị giá căn bản không được bao nhiêu tiền.
Nhưng lần này hắn lại gửi thư mời? Vị quản lý trung niên cảm thấy rất khó hiểu, nhưng nhớ tới mấy giờ trước từ trong miệng một đồng hành nghe được tin tức Martinez bán thi thể của một con Độc Thứ Cự Tích cấp năm, điều này khiến cho hắn dấy lên mấy phần hứng thú.
- Có lẽ, ta nên đi xem một chút.
Nhìn lên địa chỉ phía trên thư mời, vị quản lý trung niên ngẩng đầu nói với nữ thư ký:
- Chuẩn bị xe phi hành, cùng ta đi xem tên dong binh tự do nhát gan này rút cuộc muốn làm cái gì.
- Được, tiên sinh.