"Ngươi.." A Bích tức giận bước đến đẩy nàng ta ra xa nhưng do lực đẩy có phần mạnh mẽ nên khiến nàng ta bị té nhào.
Tì nữ tức đến đỏ mặt cũng nhanh chóng đứng dậy toan lao tới đánh A Bích, Phù Thiên Băng cũng không chịu vừa đứng bật dậy chắn trước mặt A Bích nói: "Tiện tì nhà ngươi dám đánh người trước mặt ta sao?"
Dừng đoạn, ả tì nữ già liền liếc mắt nhìn xéo sắc Phù Thiên Băng đáp: "Tại sao không dám? Là ngươi không an phận phá đi mấy cây hoa của Quý Phi nhà ta, phạt ngươi như vậy còn nhẹ cho ngươi." Nàng ta cười khinh miệt chủ tử Phủ Thiên Băng rồi nói tiếp: "Trong hoàng cung này không ai là không biết hiện nay quyền hành quản lý hậu cung đều nằm hết trong tay chủ tử nhà ta. Ngươi thân là Chiêu Nghi nhỏ bé, lại còn bị thất sủng. Lấy gì đấu với chủ tử nhà ta mà dám lớn tiếng?" Giọng nàng ta càng nói càng to, nụ cười hiểm ác càng cười càng thấy ác độc.
Lời nói vừa dứt nàng ta liền lao đến dồn hết sức bình sinh đẩy thật mạnh Phù Thiên Băng, ý định để nàng té nhào đầu gấp mười lần nàng ta khi nãy.
Phù Thiên Băng nhất thời cả kinh, đôi chân như gắn thêm tấn sắt không thể nhấc lên khỏi mặt đất. Đôi tay theo phản xạ tư nhiên đưa lên che chắn chiếc bụng bầu, ánh mắt cả kinh nhất thời vô năng liền nhắm nghiền mặc sự diễn ra. Bất quá, sao đợi cũng khá lâu mà không thấy thân thể chạm đất!!
Quay đầu ngước mắt nhìn ra sau lại thấy khuôn mặt đen như mực, đôi mắt sát khí đằng đằng nhìn chằm chằm ả tì nữ: "To gan." Sở Giả Thần nóng giận quát lớn khiến cả Phù Thiên Băng cũng bị giật bắn mình. Hắn thật dữ tợn, trước giờ nàng chưa bao giờ thấy hắn giận dữ đến vậy.
Ả tì nữ cả người thất kinh bất giác quỳ rạp xuống đất. Ả quỳ mạnh tới mức Phù Thiên Băng còn nghĩ đầu gối nàng ta chắc cũng bị rách một mảng. Nhắc tới đầu gối, hình như nàng cũng đang rất đau đầu gối!!!
"Người đâu, lôi ả tì nữ này xuống trảm." Một câu liền muốn trảm lấy mạng chính là phong cách của Sở Giả Thần sao! Phù Thiên Băng mắt trợn to túm lấy tay hắn nói nhỏ: "Không được không được. Tạm thời tha cho nàng ta đi được không a!! Đợi thời gian nữa hãy muốn trảm a!!" Không phải nàng thương tiếc ả ta, mà là hồi ở kiếp trước, người Việt nàng chính là vợ đang mang thai chồng không được sát sinh. Nếu không đứa con sinh ra sẽ có dị tật.
Thấy Phù Thiên Băng ánh mắt khẩn cầu Sở Giả Thần có chút nhíu mày. Ả tiện tì này xuýt chút nữa khiến nàng và con xảy ra chuyện. Thế mà lại đi xin cho ả ta! Trong lòng tuy không vừa ý nhưng hắn cũng nghe theo nàng, phân phó: "Đem xuống đánh một trăm trượng, nhốt vào ngục."
Phù Thiên Băng thở phào, đưa tay xoa xoa nhẹ bụng: "May quá bảo bảo không sao, hihi." Lời nàng nói tuy nhỏ nhưng cũng đủ để ả nô tì nghe thấy. Ả ta vừa đi vừa ngoái đầu lại nhìn chiếc bụng phẳng lì của Thiên Băng rồi cười tà ác.
Thì ra là đang mang thai, được lắm.
"Còn cười!" Sở Giả Thần khuôn mặt đen xì hỏi. Câu hỏi này sao thấy có chút lạnh sống lưng!!
"Hihi may mà có cha Bảo Bảo ở đây, nếu không hai mẹ con tiểu Bảo Bảo lại gặp nguy rồi." Phù Thiên Băng chân chó nịnh hót. Sở Giả Thần tính ra cũng khó tính quá nhỉ! Có ai chọc giận hắn đâu mà hắn mặt mày tối thui thế kia!!
Nàng thì nàng nghĩ thế, nhưng nàng đâu biết phút giây nàng và con tí chút nữa gặp nguy tim hắn đã hoảng loạn đến thế nào! Một lần mất con mất nàng là hắn đã thấy đủ lắm rồi. Nếu giả như lần này cũng gặp bất trắc chắc hắn chỉ còn đường chết theo nàng mới thấy vui vẻ, hạnh phúc được.
Nghĩ thế nào Sở Giả Thần lại vừa thấy giận nàng, vừa thấy giận bản thân. Giận nàng vì quá ham vui, giận hắn vì không thể kề kề bên cạnh bảo vệ nàng toàn tâm toàn ý.
Sở Giả Thần không nói không rằng một cước quay đi để Phù Thiên Băng ngớ người đằng sau. Thấy hắn đi được năm sáu bước Phù Thiên Băng liền vội vàng chạy theo. Mà nàng chạy nàng lại quên mất đầu gối đang đau. Cơn đau do di chuyển mạnh lan tới bất chợt khiến nàng không thể tự chủ xuýt té nhào về phía trước "A" lên một tiếng.
Mở mắt, thì thấy tấm lưng rộng lớn cường tráng của Sở Giả Thần trước mặt. Nàng cười thật tươi cũng thuận tiện dang tay ôm cổ hắn để hắn cõng về lại Phù Uyển Cung. Lần đầu tiên được hắn cõng. Đúng là cảm giác được phu quân cõng thật thích.
Nhìn một cảnh nam tử to cao dũng mãnh cõng nữ tử nhỏ nhắn mảnh khảnh này quả thật rất hại mắt nha.
Nữ tư trên lưng cứ luôn miệng ríu rít nói nói cười cười, nam tử kia cơ mặt cũng bắt đầu giãn ra, nụ cười cứ chốc chốc lại xuất hiện. Nam tử khí chất thanh cao, uy nghiêm bức người, khuôn mặt đẹp tựa như hoạ, vẻ đẹp này quả thật đẹp tới mức khiến người thấy cũng phải nín thở. Nữ tử kia cũng không kém phần tuyệt mỹ, nụ cười khuynh đảo chúng sinh, khuôn mặt hoà hợp tuyệt đẹp, như tiên nữ hạ phàm.
"Khi nãy nàng ra đây làm gì!" Sở Giả Thần tuy biết nguyên do nhưng vẫn giả vờ hỏi.
"À! Ta có quà muốn tặng phu quân ngươi a. Nhưng là, hai ngày nữa mới tặng. Bởi vì còn một chút chưa xong. Hihi." Nói rồi nàng cười tít mắt.
____
Hạ Quan Vũ ánh mắt sâu độc nhìn mãi nơi cửa sổ. Bên cạnh nàng là ả tì nữ bị phạt trượng khi nãy. Nàng ta bị phạt một trăm trượng, hơi thở đã thoi thóp sắp chết. Cũng là vì tên công công trông coi đã nhận một khoản tiền kha khá từ Hạ Quý Phi nên đã đưa nàng ta tới đây. Dù sao cũng đã sắp chết, có nhốt lại hay không cũng vậy cả thôi.
"Nàng ta đang mang thai rồi sao?" Hạ Quan Vũ hơi híp mắt hỏi.
"Dạ, phải, thưa chủ tử." Tì nữ già giọng nói đứt quãng: "Có vẻ, hoàng thượng, vì muốn để, nàng ta dưỡng thai tốt, nên mới cố ý không đoái hoài, đến. Nhưng nhìn, bụng nàng ta, chắc là mới có thai. Thai chưa ổn định." Tì nữ già còn muốn nói thêm nhưng sức lực cạn kiệt đành im lặng để dành sức lực. Cho dù có phải chết cũng muốn trả thù Phù Thiên Băng, như vậy chết mới được nhắm mắt.
"Hoàng thượng đã biết nàng ta có thai rồi sao?" Hạ Quan Vũ lại hỏi. Nếu biết tại sao lại không cho ban thuốc an thai! Còn để nàng ta chạy lung tung khắp hậu cung!
"Nô tì nghĩ có khi hoàng thượng còn chưa biết. Bởi vì trong mấy tháng gần đây Hoàng Thượng chỉ ở mãi trong Thừa Càn cung, nếu không thì du hành thị chúng. Hầu như chưa một lần đi tới Phù Uyển cung. Hơn nữa, việc mang thai quan trọng, sao Hoàng Thượng lại để nàng tự do vui chơi mà không sợ bị hãm hại như vậy! Thái hậu nương nương lại càng không thể rời cung đi tĩnh dưỡng ngay lúc này được." Nô tì hầu hạ thân cận bên cạnh Hạ Quan Vũ bước lên nói.
Những gì nàng ta nói đều hợp lý, Hạ Quan Vũ nghe xong cũng thấy hợp với suy nghĩ của bản thân liền không chú ý đến biểu cảm như muốn nói gì của tì nữ già. Bà ta cũng vì nhất thời khẩn trương mà thở không thông tắt thở chết ngay tại đó.
Hạ Quan Vũ lúc nhìn tới bà ta cũng nhíu mày phân phó: "Đem đi xử lý." Rồi nàng phất tay áo rời đi.
Nếu như mụ già này lúc nãy biết điều thì đã đúng lúc làm Phù Thiên Băng xảy thai. Nhưng bà ta lại chậm chạp, mỗi việc đó cũng làm không xong. Giữ lại cũng chẳng ích gì. Vô dụng.
*****
Cho ta xin ngôi sao chỉ một click nhấn là hoàn thành tâm nguyện của ta rồi Tâm nguyện nhỏ bé của ta, chỉ bằng một cái click vào ️️️️ thôi