Chấp Niệm Tam Sinh

Chương 41

-Chúng ta hãy còn hai phần thi. Phù tiểu thư không cần gấp như vậy mà.

Vũ Như Mộng cười khinh nói. Thắng được vòng đầu vẫn còn hai vòng sau, nàng ta sẽ không còn dễ dàng như vậy đâu.....

Về phần Phù Thiên Băng, nàng vẫn chỉ là cười nhẹ một cái rồi lại thong dong về chỗ ngồi. Đã lâu rồi không có ai dám thách thức nàng bạo gan như thế này, coi như có thêm niềm vui đi....

Sở Giả Thần ngồi trên ghế cao thoáng khó chịu về hành động lỗ mãn của Vũ Như Mộng. Nàng ta là đang lấy hắn làm chỗ dựa sao? Nghĩ cha nàng có công cứu hắn thì hắn sẽ đối tốt với nàng?? Hí kịch sao??
-Phần hai thi đấu, trẫm nghĩ nên lấy đề về tương lai đi. Các ái khanh thấy sao!

Nói xong Sở Giả Thần thoáng cười, đề này xem ra có thể bớt chút ít người thi, giảm phần nào thời gian rồi!!

Sở Giả Thiên nghe xong lại làm mặt lạnh đến thấu xương. Cái gì "tương lai"? Hoàng huynh chẳng qua là muốn nhanh kết thúc để gặp riêng Băng Nhi.... Nhìn Hoàng huynh từ đầu tới cuối chỉ luôn chú tâm vào muội ấy....

Hắn cũng thích nàng...Làm sao tranh nàng với Hoàng huynh!!!

____

Phần thi thứ hai lại bắt đầu, đúng như Sở Giả Thần nghĩ, quả là có rất nhiều người không có ý muốn đi tiếp. Một phần vì đề thi, phần còn lại họ không muốn xen vào giữa Vũ Như Mộng và Phù Thiên Băng. Ai chẳng biết cả hai nàng đều là "con ông cháu cha" có mối quan hệ mật thiết với hoàng đế. Tốt nhất vẫn là không nên đụng.

Sau cùng cũng chỉ có năm người tiếp tục cuộc đấu. Nhưng thật đáng tiếc lại không có Hạ Quan Vy, "đệ nhất cầm" đã nghỉ thì phần thắng về mỗi người sẽ cao hơn rồi.

Hạ Quan Vũ ánh mắt hiện lên tia chán ghét đối với Hạ Quan Vy. Bởi tính cách hai nàng thật không khác mấy là nước với lửa. Một người dục vọng quá cao, một người lại thuần khiết đến đáng nể.

Chung quy cũng bởi lần cứu Phù Thiên Băng khi trước mà Hạ Quan Vũ càng ghét cay ghét đắng Hạ Quan Vy. Còn Hạ Quan Vy, tuy biết tỷ tỷ không ưa nàng nhưng nàng dù sao cũng là muội muội ruột nên nàng cũng không quan trọng mấy vấn đề đó, mà ngược lại nàng lại có phần cảm thông hơn đối với Hạ Quan Vũ.

Ngước mắt nhìn lên rồi cười nhẹ một cái, Hạ Quan Vy nụ cười bỗng chua xót cứng đờ khi chỉ nhận lại là ánh mắt khinh thường của Hạ Quan Vũ. Nhìn nụ cười này của nàng, Phù Hiểu Đông nhíu mày mệt mỏi, đôi mắt hiện lên nét sầu thương không thể tả.

____

Trong thời gian đợi lượt, Phù Thiên Băng liền lấy ra cây guitar nàng mới làm hai ngày trước mà thử âm. Cây guitar được nàng trang trí rất đẹp mắt, cách trang trí rất hiện đại nhưng vẫn mang dư âm cổ đại. Các đường nét hoa văn lại vô cùng tinh tế, nàng dám chắc ngoài nàng, chẳng ai biết có loại nhạc cụ này của nàng. Đây chính là "tương lai". Nhưng nàng đâu biết, vẫn luôn có một người đang nhìn chăm chăm vào cây đàn của nàng...

-Vân tiểu thư tám điểm.

-Lăng tiểu thư chín điểm.

Tiếng hô báo điểm cứ chốc lại vang lên to rõ, tiếng đàn hát của các mĩ nhân giữa đại điện vẫn cứ vang làm xao lòng biết bao người nghe...

-Tiểu Băng, đây là cái gì!

Phù Hiểu Đông cũng chỉ là không biết hỏi. Cây này nhìn qua rất giống một cây đàn nhưng loại đàn này thì hắn chưa bao giờ được nhìn thấy qua...

-Đàn Guitar ạ.

-Ghi ta???

-Đúng a. Muội mới làm cách đây hai ngày, định ý là sẽ đàn một khúc cho cô cô cùng cha mẹ nghe thử, nhưng thật không ngờ lại đúng lúc quá.

Nghe vậy Phù Hiểu Đông liền cười ôn nhu nhìn muội muội, bất giác cánh tay lại đưa lên xoa xoa cái đầu nhỏ nhắn của Phù Thiên Băng khen ngợi:
-Không hổ là em gái đại ca. Thật giỏi nha....

-Tất nhiên rồi, hì hì.
Phù Thiên Băng cũng theo đó mà chân chó nhe răng cười lấy lòng Phù Hiểu Đông.

Hành động của cả hai tuy đơn giản nhưng lại khiến không ít người cảm thấy khó chịu. Bởi vì ở đây là cổ đại, nam nữ khác biệt cũng chính là cấm kỵ những thứ này.

Sở Giả Thiên phụng phịu gương mặt rồi cũng bắt chước Phù Hiểu Đông mà xoa đầu Phù Thiên Băng nói:
-Tiểu Cẩu tỷ tỷ thật là giỏi....

Nói rồi nhẹm miệng cười làm Phù Thiên Băng đỏ mặt tím tai vì giận. Hắn ta tại sao nhỏ tháng hơn nàng lại cao tới hơn một mét tám, còn nàng rõ lớn tháng hơn hắn lại chỉ cao có một mét sáu!!! Thiên lý bất công, ở đời còn có chuyện ngược đời đến như vậy!!!

Chờ mãi cũng đến lượt Vũ Như Mộng, nàng mang bên mình vẫn là cây tỳ bà khi nảy. Nhạc âm nàng đàn nghe rất hay, dịu dàng nhưng vô cùng kiên cường,tuy nhiều hy sinh nhưng lại rất mạnh mẽ không chịu thua thiệt người....

Phù Thiên Băng vừa nghe vừa gật gật đầu ngẫm nghĩ. Vũ Như Mộng thật ra cũng chẳng xấu xa, nàng chẳng qua là muốn một tình yêu nhất kiến chung tình với người nàng yêu thôi.... Quan niệm này cũng được xem là "tương lai" mà. Vì tương lai sẽ không còn cái gọi là "tam thê tứ thiếp, hậu cung ba ngàn" nữa.

Nghĩ rồi khẽ liếc mắt nhìn lên Sở Giả Thần, Phù Thiên Băng bất giác chột dạ vì đụng trúng ánh mắt đối phương, nàng cúi nhanh đầu rồi nhặt lên quả nho mà ăn, khuôn mặt bỗng chốc đỏ rực vì ngượng.

Còn Sở Giả Thần, hắn cười nhẹ. Tại sao nàng lại nhìn hắn khi nghe bài nhạc này!!! Có phải nàng.... Muốn hắn như vậy!!! Nghĩ đến đây, Sở Giả Thần bất giác vui sướng trong lòng, dù thế nào nàng cũng đã có chút tình cảm với hắn... Đáng mừng, đáng quý trọng lắm.

-Vũ tiểu thư, chín phẩy năm điểm.

Số điểm vừa được báo thì khuôn mặt Vũ Như Mộng cũng đã hiện lên vài phần nhăn nhó. Còn Phù Thiên Băng, nàng chỉ cảm thấy hơi tiếc. Vì quan niệm của Vũ Như Mộng là "một vợ một chồng" nhưng vì đây là thế giới cổ đại nên chuyện đó sẽ là không thể nào, và tất nhiên quan niệm của nàng cũng bị bác bỏ. Mà bị bác bỏ có nghĩa là điểm sẽ thấp, cũng may là có cha, đại ca cùng Sở Giả Thần cho Vũ Như Mộng điểm mười nên còn vớt được điểm hơn so với các mĩ nhân trước....

Sau cùng, Phù Thiên Băng cũng đến lượt. Nàng ôm cây guitar rồi nhẹ bước đi. Trước lúc đàn Phù Thiên Băng còn cố tình liếc nhìn Vũ Như Mộng rồi cười "đểu" một cái như lời tuyên bố chiến thắng của nàng vậy. Nhìn bộ dạng cà chớn của nàng thật quá hài mà.

Nhịp đàn từ từ ngân lên, nàng vừa gãy dây đàn vừa gõ vào thành đàn làm trống rồi cất tiếng hát vui tươi nhộn nhịp mạnh mẽ mà đầy chất tự hào.
Mảnh trời xanh xanh chính là nơi đại bàng bay lượn.
Ta đứng trên cao nguyên trông ngóng về Bắc Kinh.
Nghiêng tai lắng nghe thanh âm của mẹ.
Phóng tầm mắt muốn vượt qua núi non trập trùng.
Đồng cỏ biếc xanh gợn sóng là nơi tuấn mã phi.
Ta đứng trên thảo nguyên hát khúc Bắc Kinh.
Đôi mắt ai tinh anh lướt qua phong cảnh rộng lớn.
Lá cờ đỏ năm sao đón gió hát vang.
Ta đứng trên thảo nguyên trông về Bắc Kinh.
Mênh mông vô bờ đất nước an bình.
Hát lên khúc ca thảo nguyên hào hùng mĩ lệ.
Để giai điệu này ngân vang khắp Tử Kinh.
Ta đứng trên thảo nguyên nhìn về Bắc Kinh.
Núi cao xanh tươi tâm hồn rộng mở.
Để niềm vui này dâng trào trong trái tim.
Áng mây cát tường dâng tặng người!!!
(Đứng trên thảo nguyên nhìn về Bắc Kinh).

Đây là số ít những bài hát Trung Hoa mà nàng thuộc. Cũng bởi tính vui tươi của nó mà khiến nàng như bị cuốn vào từng nhịp đàn câu hát đó....

Bình Luận (0)
Comment