Sở Giả Thần trong lòng có chút sợ hãi không dám đối mặt. Nửa ngày hắn mới lấy lại bình tĩnh nhẹ nhàng nói: "Vậy, nàng định ở lại bao lâu mới chịu quay về cung!!" Hắn hỏi nàng nhưng ngữ điệu lại như hỏi nàng sợ nàng sẽ giận hắn, như thể con chim đang đậu trên cành phải thật nhẹ nhàng nếu không sẽ bay mất.
Phù Thiên Băng có chút buồn cười nhìn tình hình hiện tại. Hắn sợ làm nàng giận rồi nàng chạy mất sao: "Khi nào chán ta sẽ về." Nghĩ thì nghĩ vậy nhưng nàng cư nhiên vô tâm vô phế đáp.
Nàng chán ở bên cạnh hắn rồi sao!!! Sở Giả Thần tâm càng rối: "Một tháng được không!!" Hắn cẩn thận quan sát vẻ mặt Phù Thiên Băng rồi nói tiếp: "Dù sao nàng cũng đang có thai, đi lại nhiều không tốt. Hơn nữa, về Phù Phủ nàng cũng không chịu an phận toàn lo tìm đường đi chơi. Ta lo thôi." Sao nghe cứ như hắn là con thỏ nhỏ đang thoả thuận với sư tử để dành sự sống thế nhỉ!!??
"Tâm trạng đang không vui, ngọc thể đang bất an. Khi nào thích về thì về, ta sẽ tự biết lo cho bảo bối và bản thân ta. Ngươi không cần lo." Vẻ mặt vẫn cố gắng giữ độ lạnh lùng để trả lời hắn, Phù Thiên Băng trong lòng rạo rực vui vẻ. Không ngờ hoàng đế như hắn lại hạ mình như vậy. Haha thật là vui sướng và hả hê trong lòng.
"Được.." Sở Giả Thần chịu thua đáp. Vẻ mặt buồn rượi, tâm trạng không một tia vui vẻ. Có lẽ nàng đang mang thai nên tâm trạng không được vui, cứ chiều theo ý nàng vậy.
_____
Phù Phủ.
Hôm nay nàng về nhà không báo cho ai biết nên thành ra chẳng có ai đón. Chỉ đến khi Tô quản gia ra mở cửa mới bất ngờ thông báo cho cả nhà họ Phù biết nàng quay lại thăm nhà. Còn có Tô quản gia chưa gặp qua Hoàng Đế Sở Quốc nên chỉ báo Nhị tiểu thư về, đi theo còn có vị bằng hữu.
Trương Huyền Tích mẹ nàng lại bán tính bán nghi, từ trong cung lại nhà thăm sao lại dắt theo một bằng hữu nam!!
Đến lúc gặp mới ngẩn người ra: "Thần thiếp tham kiến hoàng thượng, Phù Chiêu Nghi. Hoàng thượng ngự giá ghé thăm lại không nghênh đón tử tế mong hoàng thượng thông cảm." Trương Huyền Tích cung kính cúi rạp người nói. Tới không báo một câu thì ai mà biết đường đón tiếp, vậy thì trách được ai chứ.
"Hôm nay trẫm ghé thăm lấy danh nghĩa là con rể, chứ không phải là Hoàng đế nên nhạc mẫu không cần khách sáo như vậy." Sở Giả Thần cười nói.
Phù Thiên Băng thấy Sở Giả Thần vui vẻ với mẹ nàng nên tâm trạng cũng dịu bớt không còn giận hắn cũng tươi cười tiến lên cầm tay Trương Huyền Tích nói:"Mẹ, cha đâu!! Lâu ngày không gặp sao Băng Nhi thấy mẹ lại đẹp ra!!?? Băng Nhi tưởng mẹ sẽ nhớ Băng Nhi rồi nhan sắc sẽ xuống cấp chứ!"
Nhìn vẻ mặt dày không thể nói lên lời của Phù Thiên Băng mà Trương Huyền Tích thấy đau đầu, sao gả chồng đi rồi vẫn không bỏ cái tật thích ghẹo mẹ thế nhỉ: "Đâu có a, từ ngày con nhập cung nhà chúng ta rất yên tĩnh, phi thường yên bình a. Mẹ ăn rất ngon, ngủ cũng rất tốt. Không có con mẹ như trút được gánh nặng ngàn cân. Phi thường thoải mái nên mẹ da dẻ hồng hào đẹp lên trông thấy." Bà vừa nói miệng vừa cười tươi, mắt híp lại như không nhìn tới Phù Thiên Băng, nha đầu xem ai chọc tức ai hơn.
Nghe vậy mặt Phù Thiên Băng đen như than, quạ bay đầy đầu:"Mẹ, có cần phải làm xấu mặt con một cách phô trương như vậy không a!!!" Rồi nàng đẩy tay Trương Huyền Tích xuống như giận dỗi, vẻ mặt bi thương: "Người ta ở trong cung nhớ người tới ăn không được ngủ cũng không xong, khổ khổ sở sở nài nỉ xin xỏ người ta cho về thăm nhà. Thế mà về đến nơi lại nghe mẹ nói thế. Đau lòng chết con mất."
"Có sao!!!" Trương Huyền Tích thở dài: "Mẹ lại cứ tưởng vào đó ham chơi ham vui quá quên mất mẹ con, cha con và cả anh con tên gì luôn rồi." Đùa, bà quá hiểu đứa con gái này mà. Trước kia đứa con gái bà ngoan hiền thục đức còn không muốn ra khỏi nhà vì sợ xa nhà nhớ cha mẹ, nhưng đứa con gái bây giờ lại càng mong không có ba mẹ ở nhà để chạy ra khỏi nhà đi chơi luôn chứ nói.
Một màn mẹ tấu con bè này thật quá chọc cười người quá đi. Sở Giả Thần ngồi một bên nghe hai mẹ con họ nói chuyện mà không khỏi có chút buồn cười. Mẹ con lại có thể nói chuyện vui vẻ giống như bạn bè vậy sao, nhưng tuyệt nhiên không hề có chút bất kính hay không thoải mái nào. Nhìn chỉ thấy hoà hợp lại vô cùng thuận mắt.
"Mẹ và em nói chuyện gì mà rôm rả từ ngoài cổng đã nghe thấy tiếng rồi thế!" Phù Hiểu Đông tay cầm mũ tướng bước vào cười nói: "Vi thần tham kiến hoàng thượng, khi nãy đứng ngoài cửa chưa kịp nhìn thấy hoàng thượng nên hành động lời nói lỗ mãn, mong hoàng thượng trách phạt." Hắn nghe quản gia Băng Nhi về nên vui vẻ không nhìn thấy hoàng thượng đã chọc ghẹo em gái. Bất cẩn này không nên có lần hai.
"Vi thần tham kiến hoàng thượng." Phù Cát Uy cũng đi theo sau chấp tay hướng Sở Giả Thần bái kiến. Bình thường phi tần vè nhà mẹ đẻ Hoàng thượng sẽ không đi cùng, nhưng sao hôm nay Hoàng thượng lại đến đây! Ngài thậm chí còn lấy cớ long thể bất an để các vị quan chỉ cần nộp tấu không cần lên triều??!! Băng Nhi không lẽ phước lớn đến mức Hoàng đế cũng theo về nhà!?
"Nhị vị đứng lên cả đi. Hôm nay trẫm tới không phải với thân phận Hoàng đế nên không cần đa lễ."
"Đa tạ Hoàng thượng."
Phù Hiểu Đông lâu ngày không gặp em gái nên trong lòng hứng khởi muốn chọc ghẹo, trò chuyện cùng Phù Thiên Băng nên khi cha mẹ đang trò chuyện cùng Hoàng thượng thì hắn và Phù Thiên Băng lại sáp gần nhau nhỏ to nói chuyện cứ như đang nói xấu người khác vậy.
"Ha ha ha, ta nói huynh dân trí thấp thì huynh lại tự ái ha ha ha..." Phù Thiên Băng bất chợt cười lớn trêu tức Phù Hiểu Đông nhưng lại quên mất là đang ở phòng khách, còn có cha mẹ và cả Sở Giả Thần đang ngồi đây.
Kết quả, bốn con người, tám con mắt cứ nhìn chăm chăm vào nàng như nhìn người ngoài hành tinh. Khác quá cũng chỉ là, cha mẹ nhìn nàng bằng ánh mắt trách cứ, đang có khách mà không biết giữ lễ tiết. Phù Hiểu Đông nhìn nàng bằng ánh mắt giận hờn vì dám nói hắn "dân trí thấp". Còn Sở Giả Thần, ngay từ đầu tới lúc nàng cười hắn đều chú ý đến nàng, bởi vì nàng ngồi quay mặt về phía hắn nên từng biểu cảm lời nói của nàng hắn đều chú ý, ánh mắt sủng nịnh yêu thương của hắn dành cho nàng chưa bao giờ ít đi chỉ có tăng lên.
Phù Thiên Băng phút chốc thèn thùng khuôn mặt đỏ bừng không biết nói gì, nửa ngày sau mới cười hắc hắc nói:"Xin lỗi, ta lỗ mãn quá, lỗ mãn quá." Nói xong lại hắc hắc cười.
——-
Xin cho ta sao, cho ta sáo, cho ta sào nha