Posted by Tiểu Ma Bạc HàĐông không ngốc, nhìn cái bàn đồ ăn kia tất nhiên hiểu rõ, lúc này thấy Cẩm làm bộ ngồi xuống, độ cong của môi lại càng nhiều thêm, đương nhiên cậu coi thường hành động này, không để ý tới Cẩm nữa, cậu tự mình ăn cơm.
Tuy là không cần phải tiếp chuyện nhưng Cẩm cũng không nhàn rỗi, cận thận chú ý món Đông hạ đũa, nhìn một lúc lâu vẫn không nhìn ra món Đông thích hay không thích, kết luận là… Cậu không kén ăn.
Cũng tốt, đây là thói quen tốt, chỉ là hơi khó lấy lòng.
Ăn cơm xong, trong lòng Cẩm vui vẻ chuẩn bị đến lúc giúp Đông thay đồ, Đông bình thản nói một câu: “Không cần.” Hại anh thất vọng.
Dù sao dùng mắt ăn kem so với việc dùng tay nếm kem là hoàn toàn khác nhau. Ngồi trên giường với vẻ mặt thất vọng, nhưng mà ánh mắt anh vẫn không lơ là hưởng thụ phúc lợi.
Đông đứng trước gương đeo caravat đột nhiên nói: “Gọi điện thoại cho Tự Phương, năm phút nữa tôi xuống.”
“Tôi để Tự Phương đi trước rồi.”
Xoay đầu lại, Đông nhăn mặt: “Ai cho anh để Tự Phương đi?”
Cẩm nhún vai: “Nơi này đã có tôi thì không cần hắn, sau này mỗi tuần em đến nhà họ Cẩm cũng không cần phải mang theo hắn.”
“Tự Phương không chỉ là trợ lí mà còn là vệ sĩ của tôi.”
“Em cảm thấy nhà họ Cẩm vẫn không thể bảo đảm an toàn cho em sao?” Cẩm cười hỏi: “Hay là sợ nhà họ Cẩm không làm khó em?”
“Đây là mệnh lệnh của anh sao?” Giọng Đông trong trẻo nhưng lạnh lùng.
Nghe được giọng Đông không vui, Cẩm vội vàng lấy lòng: “Chỉ là bàn bạc, đề xuất hay cũng có thể là xin em.”
Đông hừ một tiếng rồi không nói gì nữa, dù sao người nào có lợi với mình cậu đều không bao giờ từ chối.
====================Dải phân cách=========================
Bước vào công ty, đúng là Tự Phương đã chờ sẵn trong phòng làm việc, nhận lấy áo khoác của Đông, cặp tài liệu, chờ Đông ngồi vào ghế, đọc toàn bộ lịch trình làm việc hôm nay sau đó đứng chờ chỉ thị tiếp theo của cậu.
Ngón tay Đông gõ gõ lên bàn, đột nhiên nói một câu không liên quan gì: “Sau này thứ sáu mỗi tuần tôi sẽ đến nhà họ Cẩm, anh không cần phải đi theo.”
Tự Phương đưa mắt lên nhìn Đông, trong mắt có một loại cảm xúc khó hiểu.
Đông cúi đầu cười: “Sao vậy? Trong lòng anh đang rất vui vẻ nhưng lại cảm thấy không nên thể hiện ra ngoài phải không!”
“Không có.” Tự Phương cúi đầu xuống, khom người nói: “Tôi thấy chuyện này không ổn.”
Đông không tiếp tục nói chuyện này nữa, lại nói: “Thông báo cho phòng nhân sự, điều Bạch Xuyên Kính Ngôn đến chi nhánh ở Osaka.”
Tự Phương đứng thẳng lên, nhìn Đông: “Chưa tới nửa năm, em ấy đã đổi tới bốn nơi.”
“Vậy thì sao?” Đông nhún vai, không quan tâm lắm nói: “Chờ tới khi thời tiết lạnh hơn một chút, tôi còn điều cậu ta đến Thanh Sâm ngắm tuyết ấy chứ!”
Tự Phương nhướng mày: “Dù sao Kính Ngôn cũng là em trai cậu.”
“Vậy nên tôi càng xem trọng cậu ta, anh cho là chưa tới hai tháng đổi một chỗ làm là đãi ngộ (đối xử) người nào cũng có hay sao?” Khóe môi của Đông hơi cong lên, nhìn như đang cười nhưng lại không cho người ta cảm nhận được ý cười.
“Nếu cậu nhìn em ấy không vừa mắt thì để em ấy rời đi, không cần phải chỉnh em ấy như vậy.” Cuối cùng Tự Phương vẫn không kiềm chế được.
Đông nhướng mày, chẳng quan tâm: “Tôi vẫn luôn chờ cậu ta nộp đơn xin từ chức, hay là Tự Phương anh đi khuyên cậu ta đi.” Đông dựa lên ghế, khoanh tay lại, phóng khoáng nói không nên lời: “Dù sao mỗi tối thứ sáu anh đều rảnh rỗi, Osaka không xa lắm, một buổi tối đủ để đi rồi về.”
Tự Phương còn muốn nói gì đó, Đông đã hất tay: “Sáng hôm nay tôi muốn thấy lệnh được đưa đến phòng nhân sự, sáng mai tôi muốn thấy báo cáo có mặt của Kính Ngôn, anh đi ra được rồi.”
Môi mấp máy, Tự Phương vẫn không nói thêm gì, hơi khom người xuống xin phép rời đi.
Chờ cửa phòng làm việc đóng lại, Đông mới đưa tay lên trán, một tia mệt mỏi lộ ra: “Anh Thành Nhất, anh và Kinh Ngôn nên hành động rồi chứ!”