Biết rõ mình không có cơ hội chạy về phòng làm thêm, Đông thả lỏng bản thân hưởng thụ khoảnh khắc nghỉ ngơi hiếm có này, một lát sau đã ngủ thiếp đi trên ghế.
Cẩm buồn cười nhìn cậu nhưng trong lòng lại khẽ đau, biết cậu gần đây làm việc quá mức vì chuyện của công ty Bạch Xuyên nên không làm phiền cậu, lấy một cái chăn nhẹ nhàng đắp lên người cậu.
Lúc này có một con mèo thong thả đi vào trong đình, hơi giống mèo Mỹ lông ngắn nhưng màu lông trên người không giống, cái đuôi vừa ngắn vừa to chứng minh đây chỉ là loài mèo lai tạp.
Con mèo kia nhảy vào lòng Cẩm, Cẩm nhẹ nhàng vuốt cổ nó, con mèo kêu lên hai tiếng ‘ư ư’ thoải mái.
“Chiêu Tài,” Cẩm nói nhỏ: “Người kia là ân nhân cứu mạng của bà nội ngươi, sau này phải ngoan ngoãn làm em ấy vui vẻ, biết không?”
(Ma: Đặt tên con mèo xấu muốn chết hà ==)Không biết con mèo kia có hiểu hay không, lười biếng ngáp một cái, nhìn Cẩm ‘meo’ một tiếng chẳng biết có phải đang trả lời không.
Cẩm ôm con mèo trong lòng vuốt ve, ánh mắt dịu dàng như nước lạc trên người Đông rất lâu vẫn không trở về.
==================Dải phân cách==========================
Rất lâu rồi cậu chưa từng ngủ ngon như vậy, sáng sớm thức dậy lại có được tinh thần sảng khoái hiếm thấy, ít khi Đông không muốn mở mắt, nhích tìm tư thế thoải mái muốn ngủ tiếp… Ờ… Cái thứ trên đùi cậu là gì?
Lại nhích nhích… Hình như càng cứng hơn…
Trí nhớ tối hôm qua trở lại, đành phải mở mắt ra, đúng là thứ cậu ôm không phải gối ôm mà là một người lớn sống sờ sờ.
Người kia xấu hổ cười: “Tỉnh rồi à?”
“Ờ.” Dùng chân đẩy đẩy thứ trên người mình, khóe miệng Đông cười mờ ám: “Xem ra, anh cũng tỉnh.”
“Đối với người trêu chọc người khác như em.” Cẩm nén giọng nhưng lại không muốn đè nén thứ khác
(Ma: dục vọng phớ hơm.) cúi đầu ngậm vành tai Đông, gặm cắn, hút vào
(Ma: Thứ này tạo hiệu ứng trái dâu ạ:3), một bàn tay đưa vào trong vạt áo vuốt ve lên xuống.
Không giống sự lãnh cảm
(không có cảm xúc) lần trước, lần này Đông rất hưởng thụ việc lấy lòng của Cẩm, ngước cổ lên nhìn anh, híp ánh mắt mê ly như si như say, hé môi phát ra tiếng rên rỉ thỏa mãn thật nhỏ.
Bộ dáng lộ ra sắc hương thơm ngát trong mắt Cẩm như đốm lửa rơi vào thùng dầu, làm sao anh có thể kiềm chế, lật người lại, đè Đông trên giường ngăn lại bờ môi của cậu, dùng sức hôn lên.
(Ma: Ma bó tay, Ma cũng không biết dịch sao cho xuôi tai nữa!)Đôi mắt hẹp dài nửa khép nửa mở nhìn Cẩm, trong đó ánh sáng bị tình dục che mờ càng ngày càng nhiều đồng thời thành thật vươn đôi tay và đôi chân xinh đẹp đáp lại.
Đem mình vùi vào trong chỗ ấm áp siết chặt kia, Cẩm thỏa mãn thở hắt ra.
Khi anh ra sức di chuyển, người dưới thân có một chút đau đớn nhưng không giấu được vẻ sung sướng hừ nhẹ, phảng phất như là chương nhạc hay nhất trên đời.
Lưng trần trắng nõn bóng loáng nhấc lên theo tiết tấu của anh có lớp mồ hôi mỏng, trong suốt như bạch ngọc, nắm eo cậu trong tay, tinh tế mà mềm dẻo, xúc cảm trắng mịn, có thể cảm nhận được sức mạnh nam tính phía dưới của anh càng tăng thêm.
(Ma: Càng sờ càng hăng nha!)Cẩm hạ thấp người, lưu lại phía sau lưng gáy xinh đẹp kia một chuỗi dấu hôn mang theo làn sóng rên rỉ động tình nhấc lên một hồi phong ba bão táp…
Vẻ mặt cao triều chưa vơi đi của cậu cực kì mê người, Cẩm không nhịn được cúi xuống hôn lên miệng nhỏ đang thở dốc.
Để Cẩm tùy ý hôn một lúc, chờ hơi thở ổn định lại Đông mới đẩy anh ra.
Luyến tiếc không rời hôn mạnh lên mặt cậu một cái, Cẩm mới chịu đứng dậy, kéo rèm cửa sổ, ánh sáng chiếu sáng cả căn phòng.
“Lấy thuốc đến giùm tôi…”
Cẩm quay đầu lại phát hiện sắc mặt Đông chẳng những không nhìn thấy nét đỏ ửng sau tình cảm mãnh liệt mà còn có vẻ trắng bệch.
“Em không khỏe sao?” Vội vàng chạy đến sờ trán Đông, nhiệt độ cơ thể lạnh hơn bình thường, Cẩm lo lắng nói: “Hay là tối hôm qua trúng gió nên bị cảm lạnh rồi? Hay là gọi bác sĩ đến khám?”
“Huyết áp thấp thôi…” Đông đưa tay gác lên trán, che đi ánh sáng chói mắt, miễn cưỡng nói: “Uống thuốc xong nằm một lát sẽ khỏe.”