Posted by Tiểu Ma Bạc HàMặc dù chỉ là một đám côn đồ nhưng nơi ra tay chúng cũng phải chọn lựa trước, đó là con đường khi đi giám sát công trình Đông phải đi qua, bởi vì chưa có người khai phá, đây chỉ là đường mòn tạm thời, tình hình giao thông không chỉ khó khăn mà chúng còn cố tình chọn một nơi hoang vắng.
Xe mới tiến vào đường mòn không bao lêu, cảnh tượng yên tĩnh hoang vắng tạo cho Cẩm cảm giác không thoải mái, tim đập thình thịch không ngừng, đồng thời có dự cảm không tốt, đó là một loại trực giác của người đã trà trộn với thế giới ngầm lâu năm.
Tùng Bản liếc nhìn anh, dường như cũng có cảm giác tương tự, không đợi cẩm ra lệnh đã bắt đầu điều động người từ những vùng lân cận.
Đó là một ngã đường nhỏ, hoàn toàn không có người đi qua, khi Cẩm đuổi tới nơi thì Đông và Tự Phương đã bị đối phương vây quanh, trong vòng vây còn có một người Cẩm chưa từng gặp, diện mạo có phần tương tự Đông, những vệ sĩ khác không thấy một bóng.
Những tên côn đồ bao vây họ có khoảng bảy, tám người, trong đó có vài người đã bị thương, hơn nữa còn có vài người đã nằm xuống ven đường rên rỉ, trái lại trên người của người bị bao vây lại không thấy vết thương nào, khi ra tay thì sắc bén có thừa.
Cẩm nhìn thoáng qua liền yên tâm, không vội vàng tiến lên, chỉ đứng một bên nhìn.
Tự Phương và Đông không rời nhau một tấc, hai người dựa lưng hỗ trợ lẫn nhau, tạm thời bình an vô sự, người con trai có gương mặt hao hao giống Đông bị đẩy ra ngoài, tuy Tự Phương vẫn đứng bên cạnh Đông nhưng ánh mắt vẫn luôn dừng trên người người con trai kia, có vẻ cực kì quan tâm.
Ngoài ra người vây bên ngoài bản lĩnh kém cỏi, lại không có người hỗ trợ, không lâu sau đã rơi vào thế hạ phong, Tự Phương nôn nóng phá vòng vây, ngay lúc đó tấn công và phòng thủ bị rối loạn, cánh tay bị cắt một đường.
Ngược lại Đông vẫn bình thản, dù sao cậu mới là mục tiêu thật sự của đối phương nên không thèm để ý tới tình huống của người con trai kia, dù sao sau lưng cậu có Tự Phương gắt gao thủ nên chỉ tập trung ứng phó với người trước mặt.
Qua một lúc, tình huống người con trai kia càng nguy cấp, Tự Phương đã đỏ mắt, vừa thấy một cây gây sắt bay tới chỗ người con trai, hắn không hề suy nghĩ đã nhào đến trước.
Hắn vừa nhào qua, sau lưng Đông hoàn toàn trống không, Cẩm hét lớn chạy đến phía trước, nhưng làm sao kịp… Như một động tác chậm, anh trơ mắt nhìn một đao đáng ra đã được đỡ bởi Tự Phương mạnh mẽ chém vào lưng Đông, máu tươi lập tức tuôn ra…
(Ma: Từ đầu nghe nói nam phụ là tra nam Ma đã không ưa, bây giờ là hận thù luôn rồi ấy chứ! ==)“Chủ tịch…”
“Đông…”
Đông quay đầu lại, vẻ mặt ngỡ ngàng, hoàn toàn không biết một đao này từ đâu mà ra? Tại sao không bị ngăn lại? Đợi đến khi nhìn thấy Tự Phương ngăn cản gậy sắt cho người con trai kia mới lộ ra một nụ cười tự giễu.
Cẩm chỉ kịp tới ôm lấy người đã bị chém không còn sức sống ngã về phía trước, nhìn thấy miệng vết thương dữ tợn sau lưng từ bả vai đến eo, thậm chí anh đã nghĩ sẽ huyết tẩy toàn bộ nơi này.
Tùng Bản cùng với vệ sĩ bao quanh bọn họ, không hề gia nhập cuộc chiến, những người kia nhìn thấy Tùng Bản cũng không ra tay, toàn bộ đều chuyển hướng đến chỗ Tự Phương, Tự Phương nhìn thấy Đông bị thương, biết mình đã phạm vào sai lầm lớn không thể tha thứ, trong lòng không yên nên bị thương thêm vài chỗ.
“Đông, em chịu đựng một chút, chúng ta lập tức đến bệnh viện.”
“Cứu họ…” Ánh mắt Đông đã sắp tan rã.
“Cái loại vệ sĩ không làm tròn bổn phận này chết cũng không sao!” Cẩm lạnh lùng nói.
Anh không thể tha thứ cho Tự Phương, không thể tha thứ cho người đàn ông đã rời bỏ vị trí sau lưng Đông, hoàn toàn không để ý tới bọn họ, anh ôm lấy Đông đi đến chỗ chiếc xe.
Đông nhắm mắt lại: “Lại thêm một buổi tối…”
Vì cái loại người này, lại lấy bản thân mình làm giao dịch, Cẩm sắp cắn đứt răng, nhưng chuyện tốt đưa đến tận cửa không cần thì quá uổng phí.
“Tôi muốn suốt một ngày một đêm thứ bảy.” Khi nói chuyện, Cẩm đã ôm Đông ngồi trên xe.
“Được, thành giao.” Đông không hề do dự.
Điều chỉnh tư thế để Đông nằm sấp, tránh đụng vào miệng vết thương, Cẩm ngước sang nhìn Tùng Bản khẽ gật đầu, tinh anh của Hội Tam Hoàng tham gia chém giết, không lâu sau đó đã có kết quả.
Nhưng Cẩm và Đông không hề nhìn thấy, bởi vì sau khi anh hạ lệnh, xe như tên vừa rời cung, nhanh chóng lao đi.