Ông chủ không thích một người không cần bất kì lí do gì, Đông nói như thế rõ ràng là đang vòng vo chỉ trích Tự Phương không làm tròn bổn phận, so với bị xử phạt thì cách làm này còn khiến hắn khó chịu hơn.
“Kính Ngôn thiếu gia… Cậu ấy rất sợ lạnh…”
“Bản thân tôi thì không sợ, đáng tiếc vết thương trên lưng của tôi sợ.” Đông bình tĩnh như thế lại đâm vào lòng Tự Phương một nhát đau.
“Đi ra ngoài đi! Tôi muốn nghỉ ngơi.” Như cũ lạnh nhạt, không thể chống lại: “Sáng mai tôi muốn nhìn thấy em ấy điểm danh đi làm.”
“… Dạ.” Tuy là nhận lời nhưng trên mặt Tự Phương đã không còn áy náy khi nãy, chỉ còn nắm tay phẫn nộ nắm chặt không chỗ trút ra.
Từ khi Tự Phương bước vào cho đến khi hắn ra ngoài Cẩm đều lặng lẽ đứng nhìn toàn bộ, chờ Tự Phương đóng cửa lại mới lên tiếng: “Em cũng quá ngốc, cho dù có ghét Bạch Xuyên Kính Ngôn thì chỉ cần nhịn xuống một chút, lợi dụng áy náy của Tự Phương thật tốt, khiến hắn thay đổi tâm ý yêu quý em là việc khó hay sao? Bây giờ em trút giận ngược lại khiến hắn càng xa cách em hơn.”
Liếc nhìn Cẩm, Đông cười nhẹ một tiếng: “Ai muốn anh ta áy náy? Yêu tôi lại càng không cần thiết! Cái loại yêu này rất vô dụng, anh ta muốn yêu Kính Ngôn thì cứ để anh ta yêu Kính Ngôn.”
Lời nói này nghe giống đang giận hờn nhưng trên mặt Đông không có một chút vẻ tức giận nào, ngược lại còn dương dương tự đắc.
“Cho nên… Em điều Bạch Xuyên Kính Ngôn đi là vì giúp Tự Phương?” Cẩm vẫn cảm thấy hoài nghi.
“Vậy còn không phải vì anh, vô duyên vô cớ lấy mất của Tự Phương một ngày nghỉ.” Đông mệt mỏi nói: “Nếu thời gian của anh ta đủ nhiều thì bỏ đi đâu đó xa xa một chút cũng tốt, cũng cho thấy anh ta thật lòng, không phải ai cũng nói gặp hoạn nạn mới xuất hiện chân tình hay sao, tôi là vừa là ông chủ vừa là anh trai đương nhiên sẽ giúp đỡ họ.”
Phần sau của chuyện này không cần thiết phải quan tâm tới, Cẩm cười nói: “Tự Phương có thêm một ngày nghỉ, chẳng lẽ em không có? Thêm một chút thời gian nghỉ ngơi còn không tốt?”
“Đương nhiên không tốt, tôi còn phải làm bao nhiêu chuyện nha!” Trừng Cẩm, Đông không khỏi oán giận.
“Chưa bao giờ thấy người cuồng công việc như vậy.” Cẩm mỉm cười nói: “Đời người trừ làm việc ra còn có rất nhiều thứ khác, chi bằng thả chậm bước chân, tận hưởng thật tốt.”
“Tôi đã suy nghĩ kĩ, muốn tận hưởng cái khác mới nhân thời gian hiện tại làm xong công việc thật sớm.”
Cẩm nở nụ cười: “Công việc thì làm sao hoàn thành hết được?” Nghĩ lại, lại nói: “Thật ra thời gian giống việc lấy kem đánh răng, nếu em cảm thấy chuyện đó quan trọng thì cũng có thể bỏ ra một ít thời gian.”
“Kem đánh răng mà cũng có dài ngắn phân biệt hả!” Đông nhỏ giọng đáp một câu, giọng điệu sầu não này không giống những lời Đông sẽ nói.
Cẩm đột nhiên nghĩ tới cái gì, mở miệng lần nữa: “Tôi không giống em, đoạn kem đánh răng đầu sẽ dùng để hoàn thành những việc cần thiết, đoạn kem đánh răng còn lại tôi muốn giữ cho bản thân mình, hoàn toàn thuộc về tôi…”
“Như thế nào?” Không đợi được lời quan trọng nhất từ Đông, Cẩm gấp gáp hỏi.
Nhắm mắt lại, khóe miệng Đông hơi cong lên, cười thật lòng: “Tự do…”
Anh chưa bao giờ nhìn thấy cậu tươi cười như vậy, nụ cười khiến người ta hoa mắt choáng váng, nhưng anh lại mơ hồ cảm thấy có chút gì đó không đúng nhưng nghĩ thật kĩ lại đoạn đối thoại vừa rồi lại không tìm thấy điểm nào khác thường.
Có lẽ là cậu không muốn bị trói buộc! Vậy… Chưa chắc cậu đã từ chối tình cảm của anh… Nghĩ như thế, cuối lòng Cẩm cũng có thể buông lỏng.
“Đói bụng không?” Cẩm lại lộ ra nụ cười ân cần.
“Tôi còn tưởng để tôi đói bụng là phương pháp bức cung mới.” Đông lười biếng nói.
Cẩm giống như đã chịu oan uổng ngập trời, vẻ mặt vô tội: “Tôi đã từng bức em cái gì hay sao?”
Liếc xéo Cẩm, Đông bày ra vẻ mặt ‘biết rõ còn cố hỏi’ chế nhạo: “Anh thật sự muốn tôi liệt kê ra những chuyện không quang minh chính đại kia?”
Cẩm cười lớn: “Sợ em không đủ sức, lần sau sẽ để cho em phát huy thật tốt!”
Nói xong liền kêu người đi chuẩn bị, kế đó nâng người đẹp bị thương lên, bởi vì tư thế ban đầu là nằm úp sấp xuống nên anh sợ làm miệng vết thương nứt ra, hoàn toàn không thể dựa lưng, mất một phần sức lực mới ngồi lên được. Nhưng dù anh cẩn thận thế nào thì băng gạc vẫn thấm ra một ít tơ máu.
“Miệng vết thương của em vẫn hồi phục rất chậm.” Cẩm nhăn mày, nói ra chuyện làm anh phiền não.
Đông vẫn không hề để ý: “Đã có một điều tốt thì không thể có hai điều tốt, dù sao tôi cũng không đau, không có thêm chỗ tốt cũng không có vấn đề gì.”
Trừng mắt liếc nhìn Đông, tuy là bất mãn với cậu nhưng lo lắng lại chiếm đa số: “Cũng không thể để em bị thương lần nữa.” Quan tâm trong lời nói của anh không hề che dấu.”
“Loại chuyện này con người có thể quyết định hay sao?” Đông xùy một tiếng, hoàn toàn không để chuyện này trong lòng.
Lòng Cẩm cũng hối hận không dứt, tuy là người không thể quyết định nhưng nếu trước đó anh đề phòng thật tốt, vết thương kia hoàn toàn không thể xuất hiện.
Ban đầu anh không để Tùng Phương bảo vệ toàn bộ là để cho Đông không chút bài học kinh nghiệm, cho dù chịu một vài vết thương cũng không sao nhưng khi anh thật sự thấy cậu bị thương, nhìn thấy cậu chịu giày vò vì vấn đề liên quan đến sức khỏe anh lại luyến tiếc.
~Hết chương 25~