CHƯƠNG 33
Lúc Hách Liên Quyết về đến vương phủ, ngọn lửa đã được dập tắt hoàn toàn, chỉ còn sót lại đám tường vỡ ám màu đen thui là bằng chứng cho những gì vừa xảy ra. Bọn hạ nhân đều sợ hãi đến mức chân tay cứng ngắc.
Hách Liên Quyết lạnh lùng nhìn lướt qua hết thảy, sau đó bóp chặt lấy cổ tay một thị nữ giống như muốn nghiền nát ra. Thị nữ kia sợ không dám kêu lên, chỉ có đôi mắt là rưng rưng. Hách Liên Quyết không nói, sau một hồi lâu mới lấy đủ bình tĩnh phát ra mấy chữ:
– Công tử đâu? Công tử ở đâu?
Thị nữ kia hơi ngẩn người, sau đó đưa tay chỉ về một hướng, thần sắc Hách Liên Quyết lúc bấy giờ mới dịu xuống. Nói vậy nghĩa là y không sao cả? Hách Liên Quyết lập tức chạy về phía hướng thị nữ kia chỉ. Còn thị nữ kia, sau khi được giải phóng cánh tay thì thở hắt ra một cái, nhìn theo bóng dáng Hách Liên Quyết, không khỏi lộ ra thần sắc bi thương. Tính cách ngây thơ trong sáng của công tử khiến nhiều người trong vương phủ cảm thấy rất thích y, nhưng giờ thì……
Thấp thoáng nghe được tiếng khóc nức nở, tiếng chân Hách Liên Quyết có chút ngập ngừng, từ xa đã trông thấy một mảnh vải trắng trải trên mặt đất, thấy Diệu Ngôn khóc thảm thiết trên mặt đất, che mất tầm nhìn của hắn. Đồng Bá đứng cạnh nhìn xuống đất, vẻ mặt cũng đầy bi thương, lơ đãng ngẩng đầu lên thì thấy bộ dáng do dự của Hách Liên Quyết, hơi sửng sốt sau đó nhẹ nhàng vỗ lên vai Diệu Ngôn. Nàng vừa nhìn lên thì cũng thấy Hách Liên Quyết, lập tức rời sang bên cạnh đứng, đôi mắt sưng đỏ nhìn chằm chằm vào thi thể bị thiêu cháy, chẳng còn dạng người trên mặt đất rồi nói:
– Công tử, Vương gia đến thăm ngài đây, ngài ra đi bình an. – Nói xong lại nấc lên khóc tiếp.
Lời nói của nàng đã đập tan hy vọng cuối cùng của Hách Liên Quyết, hắn chậm rãi tiến đến cỗ thi thể kia, mỗi bước chân nặng nề tựa đá lớn. Lúc đến bên cạnh, Hách Liên Quyết dường như đã bị rút sạch khí lực, cả người quỳ sụp xuống, hai tay run rẩy kịch liệt chạm vào đống xương tàn kia, nhẹ nhàng ôm vào lòng, ghì chặt trong lòng ngực, hai hàm răng va vào nhau cầm cập:
– Không đúng, Anh nhi, đây không phải là ngươi đúng không? Nhất định không phải là ngươi, ngươi thông minh như vậy, nhất định sẽ chạy thoát được! (tất nhiên là chạy thoát được rồi)
Đồng Bá há miệng thở dốc, cuối cùng cũng chẳng phát được chữ nào. Ngục tối bị khóa từ bên ngoài, chìa khóa thì chỉ có Hách Liên Quyết giữ một cái duy nhất, mỗi lần đưa cơm vào cho Vũ Văn Anh cũng đều có Hách Liên Quyết ở bên ngoài mở khóa, thế thì y làm sao có thể thoát ra được. Thế nhưng, điều tàn nhẫn này, làm sao Đồng Bá có thể nói ra được.
Đôi mắt Hách Liên Quyết trở nên vô hồn, nhìn lơ đãng thì gặp một tia sáng lóe lên từ một góc tấm vải bố. Đó là ánh sáng từ thanh chủy thủ bị cháy mất một đầu, và đó cũng là thanh chủy thủ mà hắn tặng cho Vũ Văn Anh. Hắn không ngờ rằng thanh chủy thủ này trải qua đám lửa lớn như vậy mà chỉ bị cháy mất một chút đỉnh, thậm chí những viên đá quý còn phát ra những tia sáng ngời hơn lúc trước, giống như thiếu niên trong sáng như ánh mặt trời kia rốt cuộc cũng đã tan biến mất. Hách Liên Quyết đau khổ cúi đầu phát ra tiếng khóc.
– Ngươi muốn trừng phạt ta đúng không? Ngươi trách ta đối xử không tốt với ngươi đúng không? Anh nhi, ta…… không muốn đem ngươi sung nhập quân doanh, làm sao ta có thể…… Ta chỉ là muốn dọa ngươi mà thôi… Ta… ta không ngờ rằng ngươi sẽ rời bỏ ta…… Hách Liên Quyết ôm lấy cỗ xương trong lòng ngực, cả người run lẩy bẩy. – Ta cũng không trừng phạt Ân Thiên Hòa. Ta… ta sợ ngươi hận ta…… – Hách Liên Quyết khóc đến nỗi nói không nên lời, hoàn toàn quên đi sự hiện diện của đám hạ nhân bên cạnh.
– Tại sao ngươi lại đối xử với ta như vậy! – Hách Liên Quyết đột nhiên rống lên giận dữ, hai mắt đỏ sọc lên đáng sợ, mấy tia máu chỉ trực vỡ ra ngoài.
– Đừng, đừng đối xử với ta như vậy, Anh nhi. – Trong chớp mắt, Hách Liên Quyết lại lộ ra ánh mắt tuyệt vọng mê man, bàn tay vạn phần ôn nhu vuốt ve khuôn mặt Vũ Văn Anh (thực ra là cái sọ người ==’). – Đừng chết, ngươi không được chết. Mau tỉnh lại đi, chỉ cần ngươi tỉnh lại, ta sẽ đáp ứng ngươi tất cả, cho dù ngươi muốn giết ta cũng được, chỉ cần ngươi tỉnh lại…… (ghê quá, nói chuyện với cái đống xương khô >”<) Hách Liên Mặc vừa đến Vũ Thân vương phủ liền thấy một Hách Liên Quyết đang tuyệt vọng vô kể, ôm lấy cỗ xương cháy đen. Hách Liên Mặc thấy vậy, dạ dày liền nổi lên một trận buồn nôn, thế nhưng Hách Liên Quyết lại bình thản hôn lên cỗ thi thể kia, tựa hồ như muốn cỗ thi thể kia sống dậy. Qua một hồi lâu hắn mới buông bộ xương kia xuống, vò đầu bứt tay, không kiềm chế được mà gầm lên một tiếng đầy thê lương. Mọi người xung quanh không đành lòng nhìn, liền quay đầu đi hướng khác. Hách Liên Mặc chưa bao giờ cảm thấy hối hận như bây giờ, sớm biết thế này hắn đã không đồng ý với đề nghị lúc đùa cợt với Hách Liên Quyết, hắn vẫn luôn muốn bảo vệ đệ đệ này, giờ lại thấy Hách Liên Quyết lộ ra vẻ tuyệt vọng đến nỗi hận không thể chết ngay lúc đó. Hách Liên Mặc đi đến bên cạnh, bàn tay đặt lên đôi vai đang run rẩy kịch liệt vì thống khổ của Hách Liên Quyết: – Cửu đệ…… – Lời vừa ra khỏi miệng, Hách Liên Mặc phát hiện rằng chính mình cũng không biết phải an ủi đệ đệ thế nào. Năm đó, Hách Liên Mặc mười tuổi dẫn theo Hách Liên Quyết tám tuổi đến cung điện của mẫu phi đùa nghịch, tận mắt chứng kiến cảnh mẫu phi bị đứa con thứ của phụ hoàng giết chết. Hắn vẫn còn nhớ Hách Liên Quyết lúc ấy liều mạng định lao ra, nhưng lại bị hắn sống chết giữ lại. Khi mẫu phi trút hơi thở cuối cùng, cả người Hách Liên Quyết chỉ ngây ra, dùng ánh mắt vô hồn nhìn thân thể mẫu phi ngã xuống, nhưng ngay sau đó lại tràn ngập hận ý. Ánh mắt lạnh thấu xương đó khiến người khác hít thở không thông, dường như Hách Liên Mặc còn cảm thấy Hách Liên Quyết còn hận cả hắn. Thế nhưng ngay cả thời điểm đó Hách Liên Quyết cũng không tuyệt vọng đến mức này. Một Cửu Vương gia luôn coi trọng bề ngoài hoa mỹ của mình giờ cứ như vậy khóc rống lên đầy thống khổ. Vũ Văn Anh được mai táng trên ngọn núi trúc phía sau vương phủ, nghe nói lúc còn sống y rất thích phiến rừng trúc đó, hai ba ngày đầu đến đây còn chạy ngược chạy xuôi nô đùa trong đó, làm hại Hách Liên Quyết có lần đã ghen với cả một mảnh rừng trúc. Vũ Thân vương ngày càng trở nên tàn bạo, ngày càng âm tình bất định, cho dù không làm gì sai cũng có thể vô duyên vô cớ bị lôi ra đánh bản tử. Lòng người trong vương phủ nhất thời hoảng sợ, mỗi người đều sợ mắc sai lầm đắc tội với Vương gia, đại thần trong triều nhìn thấy hắn liền quay đầu chọn đường khác cách xa khỏi hắn. Hách Liên Mặc tuy rằng lo lắng nhưng cũng không biết phải làm thế nào.