CHƯƠNG 35
Thấy Hách Liên Quyết xem xong thư mà chẳng nói gì, Diêu Tất Lăng hiếu kỳ hỏi:
– Hoàng thượng muốn Vương gia hồi cung sao?
Hách Liên Quyết quay đầu thản nhiên nhìn y:
– Ta tưởng ngươi lâu nay đi theo ta có chút tiến bộ.
Diêu Tất Lăng gãi gãi đầu, mấy tháng ở kinh thành đã biến làn da thô ráp vì gian khổ của y trở thành trắng mịn, nhưng ánh mắt y vẫn ánh lên vẻ khôn lanh, y mở to mắt, cười cười:
– Thuộc hạ biết sai, thuộc hạ cam đoan từ nay tuyệt đối không hỏi những thứ không nên hỏi.
Hách Liên Quyết không đáp lời y, ngồi xuống ghế âm trầm một hồi, rồi nói:
– Tháng bảy này ta phải về Đông Ly một chuyến, nơi này do ngươi toàn quyền phụ trách. – Nói xong nhìn Diêu Tất Lăng. – Lạc Linh thành sẽ nhân cơ hội mà đánh về phía này, nhớ là đừng có mắc sai lầm ngớ ngẩn như vừa nãy biết chưa?
Mùng chín tháng tám là ngày giỗ của mẫu thân của đương kim Thánh thượng cùng Cửu vương gia, từ sau khi Hách Liên Mặc lên ngôi liền lấy ngày nay làm quốc tang, còn Hách Liên Quyết là con thứ phải trông coi trước linh cữu. Diêu Tất Lăng lập tức quỳ xuống, tiến hành nghi thức quân đội, nói to:
– Mạt tướng tuân lệnh!
– Ân. – Hách Liên Quyết cúi đầu đáp lại. – Ngươi lui ra ngoài đi.
Khi Diêu Tất Lăng vừa rời khỏi, ánh mắt Hách Liên Quyết liền trở nên ảm đạm, theo thói quen lại lấy thanh chủy thủ bên hông ra. Bởi vì thường xuyên lôi ra, vẻ sáng bóng của thanh chủy thủ cũng phai mờ dần. Thanh chủy thủ còn mang theo hơi ấm của Hách Liên Quyết, hắn chậm rãi đưa gần lên môi, nhẹ nhàng hôn lên. (hết hôn cái đầu lâu, h đến con dao, pó tay ==’)
Diêu Tất Lăng vừa rời khỏi lều, liền chạm mặt với tiểu binh sĩ Tiểu Mã. Tiểu Mã là tân binh mới nhập ngũ, ít kinh nghiệm, Diêu Tất Lăng sợ y không cẩn thận lại đi đời nhà ma lúc nào không ai hay nên luôn mang y bên người, bảo hộ kỹ càng. (thân phận bạn Tiểu Mã này ko bình thường nhá :”>)
Tiểu Mã vừa tròn mười sáu, tuy rằng làn da do hàng ngày phơi nắng nhiều mà trở nên đen sạm, nhưng khuôn mặt vẫn có nét hồng hào của thiếu niên, thân thể lại cường tráng hữu lực, thường thường một mình y có thể đấu lại với ba bốn người khác. Đôi khi Diêu Tất Lăng cảm thấy hành động bảo hộ của mình có chút thừa thãi, nhưng cảm giác bị một đứa trẻ hoàn toàn ỷ lại vào mình đúng là không tồi.
– Tướng quân! – Tiểu Mã mỉm cười tiến lại, đôi mắt hẹp dài toát ra vẻ lo lắng.
Ánh mắt ấy làm cho tâm tình Diêu Tất Lăng tự dưng tốt hẳn lên, hắn tiến đến xoa xoa đầu Tiểu Mã.
– Ha ha, Tiểu Mã hình như lại cao thêm rồi thì phải. – Trước đây còn kém hắn một cái đầu, giờ đã cao đến tận chóp mũi hắn rồi.
– Vì thế, tướng quân à, ngài gặp nguy rồi đấy. – Tiểu Mã hạ giọng, lộ ra một ý cười xấu xa.
Diêu Tất Lăng không hiểu:
– Cái gì cơ? Gặp nguy là sao?
– Không có gì, không có gì. – Tiểu Mã vội vàng đánh trống lảng. – Vừa nãy Cửu…… vương gia nói chuyện gì với ngài vậy?
(ừ, chuyện đen tối gì thì ai ai cũng hiểu, trừ bạn Lăng ko hiểu)
– Nga, ngài ấy…… – Vừa định nói gì, một thanh âm sắc như dao truyền ra từ trong trướng.
– Thập…… Tiểu Mã, vào đây bổn vương có chuyện muốn hỏi.
– Rõ, Vương gia. – Tiểu Mã cợt nhả đáp lại, sau đó hướng Diêu Tất Lăng làm mặt quỷ. – Vương gia gọi ta, ta đi vào đây. – Nói xong liền chạy vào trướng.
Tiểu Mã đi vào mãi chẳng thấy đi ra, tận đến khi trời chạng vạng Diêu Tất Lăng mới nhìn thấy y đang cười cười nói nói với một đám tướng sĩ, đi về phía nhà ăn, liền cất tiếng gọi. Tiểu Mã nhìn thấy Diêu Tất Lăng nhất thời cười tươi sáng lạn, tiến lại gần:
– Diêu tướng quân, ngài chưa ăn cơm phải không? Cùng đi ăn đi! – Tiểu Mã ôm lấy khuỷu tay Diêu Tất Lăng.
Diêu Tất Lăng bất đắc dĩ để y tùy ý kéo đi, các tướng sĩ đều là những người dân quê chân chất, nói chuyện thì văng tục đầy trời. Lúc Tiểu Mã vừa đến thì nghe được, y hơi hơi nhíu nhíu mày, nhưng hiện tại đang mang bộ dáng thản nhiên tự đắc, thế nên mới nói thói quen thật đáng sợ.
– Tiểu Mã, vừa nãy Vương gia nói chuyện gì với ngươi vậy? – Diêu Tất Lăng tranh thủ lúc không ai để ý liền hỏi y.
– Vương gia a…… – Tiểu Mã cố ý kéo dài thanh âm, sau đó quay đầu lại, cười tươi, bỡn cợt nói. – Đương nhiên là muốn ta chăm sóc tướng quân cho thật tốt rồi. – Nói xong liền cọ cọ đầu vào ngực Diêu Tất Lăng làm nũng. (cái cp này thiệt là dễ thương mà, cơ mà anh Lăng đầu gỗ lắm)
Diêu Tất Lăng thấy y ăn nói không rõ ràng nên có chút mất tự nhiên, bất đắc dĩ liếc nhìn y:
– Ngươi a…… Nhắc đến mới nhớ, Vương gia hình như chưa dùng bữa tối? Đợi lát nữa ngươi mang đến cho ngài ấy đi.
Tiểu Mã cười hắc hắc, tiến sát đến bên tai Diêu Tất Lăng, thì thầm, phả lên tai hắn hơi thở tươi mát của thiếu niên:
– Nói cho ngươi một bí mật, kỳ thật Vương gia sắp trở về Đông Ly, nhưng tin tức này phải hai ngày sau mới có thể thông báo ra. Ta cũng chỉ nói cho một mình ngươi biết thôi.
– Cái gì? – Diêu Tất Lăng đứng bật dậy, kinh ngạc nhìn y.
Nhất thời ánh mắt mọi người liền tập trung về phía này. Tiểu Mã tính tình trẻ con, chu miệng nói:
– Tướng quân thật là, ta bất quá chỉ nói là đêm nay muốn ngủ cùng ngài thôi, thế mà lại tức giận với ta. Hai con chó kia khi ngủ ngáy to lắm, ta không ngủ không nổi.
Bộ dáng rưng rưng như sắp khóc, tuy rằng biết là giả, nhưng Diêu Tất Lăng vẫn luống cuống an ủi y:
– Ai da, ngươi đừng khóc mà. Ta, ta đáp ứng ngươi là được chứ gì. Đừng khóc a……
Lời vừa nói ra, Diêu Tất Lăng lập tức hối hận. Ánh mắt Tiểu Mã lóe lên vẻ đắc ý, chẳng có vẻ gì là sắp khóc cả. Thế nhưng đã trót nói lớn trước mặt mọi người rồi, không thể nuốt lời được. Ai da, bản thân có thói quen ngủ một mình, thôi thì vóc dáng Tiểu Mã cũng không lớn lắm, ngủ cùng chắc cũng không sao.
Chiến tranh cũng đang tiến dần đến hồi hết, Hách Liên Quyết có rời đi cũng không đến nỗi quá ảnh hưởng. Cuối tháng bảy, Lạc Linh thành bị quân đội Đông Ly cùng Tây Đoan Vũ Văn hàm bao vây hạ gục. Vũ Văn Hàm tuân theo hiệp ước, giao Vũ Văn Ân cho quân đội Đông Ly xử lý.
Nội chiến ở Tây Đoan kéo dài hơn một năm, nhờ có sự hợp lực giữa quân của Vũ Văn hàm và quân Đông Ly mới đánh đổ được Vũ Văn Ân. Đêm đó, Vũ Văn Hàm khao thưởng tam quân, còn mời cả tướng sĩ Đông Ly đến góp vui.
Sau một năm gặp lại Vũ Văn Hàm, Diêu Tất Lăng cảm thấy mình già đi cả chục năm, thế nhưng Vũ Văn Hàm một chút cũng không thay đổi. Cho dù hàng ngày phải đối diện với một cuộc sống nhuốm đầy máu tươi, nhưng Vũ Văn Hàm vẫn giống như Tứ hoàng tử nho nhã trong buổi tiệc tối ở Đông Ly năm trước, thậm chí hơi thở cũng nhẹ nhàng. Người như vậy, nếu không phải là người đã quá quen với mùi máu thì cũng là người cực kỳ ôn nhu.
– Diêu tướng quân, chén này ta kính ngài, vì đại ân của Đông Ly đối với dân chúng Tây Đoan ta quả thật không lời nào nói hết. Vũ Văn Hàm đời này nhớ mãi. – Nói xong liền một hơi tu hết chén rượu ngà voi.
Cho dù có trông giống công tử nho nhã đi nữa, Vũ Văn Hàm vẫn là Vũ Văn Hàm, là đại tướng quân mười mấy năm nay tung hoành chiến trường, cử chỉ hành động không chút kiểu cách, mà mang vẻ phóng khoáng, không khác gì một binh sĩ nơi biên ải thứ thiệt.
– Tứ vương gia không nên nói vậy, ta bất quá chỉ là nghe lệnh của Đông Ly vương mà làm theo thôi. Đông Ly vương chúng ta tấm lòng nhân hậu, vì nhân dân Tây Đoan mà đau lòng, nên ta chỉ muốn giải ưu cho vương mà thôi. – Diêu Tất Lăng nói xong cũng uống cạn chén rượu, đầu óc có chút choáng váng, đêm nay uống nhiều quá rồi.
Vũ Văn Hàm mỉm cười:
– Đông Ly vương tấm lòng nhân hậu, nhân dân Tây Đoan ta nhất định ghi lòng tạc dạ. Vì vậy, đêm nay hãy uống cho đã, không say không về. Mau, đem tất cả rượu lên đây, đêm nay mọi người phải uống hết.
Vũ Văn Hàm ra lệnh một tiếng, kéo theo một tràng hoan hô đến inh tai nhức óc. Chiến tranh kéo dài khiến mọi người đêu đề cao cảnh giác, không phút nào lơ là, giờ đây tiếng mệnh lệnh khiến cho tất cả tướng sĩ vứt bỏ cảnh giác sang một bên, hưởng thụ hết sức giây phút chờ đợi bao lâu nay.
Đôi con người say rượu của Diêu Tất Lăng lờ đờ nhìn xung quanh, vô tình chạm mắt tới một thân ảnh nhỏ bé phía sau một đại tướng khôi ngô, không khỏi cảm thấy đông cứng lại. Áo giáp nặng trịch to lớn bao trọn lấy thân thể gầy yếu nhỏ bé, khuôn mặt nhẵn bóng vẻ đơn độc đôi lúc lại lóe lên tia lanh lợi, một đôi mày hơi xếch toát lên thập phần anh khí, ánh mắt kiên định mà lạnh lùng. Người như vậy hắn chưa từng gặp qua, nhưng tại sao khi nhìn vào lại có một cảm giác thân quen đến kỳ lạ, khuôn mặt này……
Diêu Tất Lăng hoảng hốt đứng dây, tiến về phía người nọ. Người kia tựa hồ biết rằng hắn đang tiến về phía mình, ánh mắt có chút hoảng loạn, nhưng nhanh chóng biến mất. Diêu Tất Lăng nhìn y, nhíu nhíu mày, ngập ngừng nói:
– Thập…… Thập tam……
– Diêu tướng quân, hắn là thân đệ Ân Thiên Tường của đại tướng Ân Thiên Hòa. Diêu tướng quân quen hắn à? – Vũ Văn Hàm không biết từ lúc nào đã xuất hiện ngay đằng sau hắn, cười nói.