CHƯƠNG 49
Nhiều ngày tỉnh dậy đều thấy Hách Liên Quyết, hôm nay bên cạnh trống không, khiến Vũ Văn Anh có chút không quen. Thế nhưng y liền chú ý cơn đau ở cổ tay, nhíu nhíu mày, mặc quần áo vào rồi đi ra ngoài.
– Anh nhi. – Tiếng Vũ Văn Hàm từ đằng sau truyền tới.
– Tứ ca! – Vũ Văn Anh sợ sệt nhìn ngó xung quanh.
Vũ Văn Hàm biết thừa y sợ cái gì, liền nói:
– Đừng lo, hắn không trốn đệ đâu… – Hắn ngừng một chút rồi tiếp. – Bởi vì sáng nay, Hách Liên Quyết với người của hắn đã khởi hành về Đông Ly rồi. – Vũ Văn Hàm nhẹ giọng nói.
Vũ Văn Anh kinh ngạc, quả thực không tin vào tai mình, tròn mắt nhìn Vũ Văn Hàm. Hắn nói tiếp:
– Tối qua hắn ra lệnh hồi quốc, thủ hạ của hắn ở Lạc Linh thành đánh xe đến Lương thành đón hắn, giờ Dần thì xuất phát. Giờ chắc ra khỏi địa phận Lương thành rồi.
Vũ Văn Anh cúi đầu nghe Vũ Văn Hàm nói, không nhìn thấy vẻ mặt y bây giờ. Vũ Văn Hàm lo lắng hỏi:
– Anh nhi, đệ không sao chứ?
– Đệ không sao. Tứ ca, đệ đến doanh trại đây. – Giọng Vũ Văn Anh vẫn bình tĩnh.
– Khoan đã. – Vũ Văn Hàm giữ y lại. – Không cần tới đó nữa, Hách Liên Quyết đã biết thân phận của đệ, hơn nữa cũng không có ý định quấy rầy đệ nữa, cho nên đệ không cần ẩn mình ở quân doanh nữa. Theo ta trở về đi.
Vũ Văn Anh khẽ run run:
– Được, đệ đi dọn đồ ở doanh trại đã.
– Ừm, Thiên Hòa, ngươi đi cùng đi. – Vũ Văn Hàm quay đầu nói với Ân Thiên Hòa thực sự ở đằng sau.
– Vâng, thưa Tứ điện hạ.
Vũ Văn Anh cũng không cự tuyệt, để mặc Ân Thiên Hòa dẫn ngựa đến cho y. Nhìn thấy hai người cưỡi ngựa đạp bụi mà đi, sắc mặt Vũ Văn Hàm hơi trầm xuống, khẽ mấp máy môi, quay lại phân phó hạ nhân dọn dẹp đồ đạc của Vũ Văn Anh.
Mọi thứ đã đâu vào đấy, lúc này quản gia Ân phủ đến tìm Vũ Văn Anh:
– Nhị thiếu gia, bên ngoài có một nữ tử tìm ngài, xưng là bạn cũ, muốn gặp ngài. – Quản gia luôn hết mực tận tụy với Ân gia, một năm trước, Ân Thiên Hòa dẫn về một thiếu niên ít nói, bảo mọi người gọi y là nhị công tử. Cậu chủ không nói lý do, hắn cũng không hỏi, vẫn đối xử với Vũ Văn Anh cung kính như với Ân Thiên Hòa.
– Nữ tử? – Vũ Văn Anh cảm thấy kỳ quái, ngoại trừ một số cung nữ, y chẳng biết nữ tử nào khác, nhưng vẫn đáp lại. – Ân, ta biết rồi, dẫn nàng đến gặp ta.
Mọi cảm giác kỳ quái chuyển thành kinh ngạc khi y nhìn thấy nữ tử kia, hiển nhiên là nữ tử thanh lâu hôm ấy. Cảm thấy xấu hổ, Vũ Văn Anh vội vàng cho quản gia lui xuống, đang không biết mở miệng thế nào, ả kia liền lên tiếng trước:
– Đã lâu không gặp, sao công tử lại lạnh nhạt với tiểu nữ vậy. – Ánh mắt đưa tình, dù lòng dạ sắt đá đến mức nào cũng phải mềm lòng.
– Sao cô nương biết ta ở Ân phủ? – Vũ Văn Anh hiếu kỳ hỏi.
– Cái đó…… – Vân Thu che miệng cười. – Công tử nhìn qua đã thấy phong thái bất phàm, ở Lương thành có mấy nhà giàu có. Huống chi danh tiếng Ân gia ai ở Lương thành chẳng biết, tiểu nữ chỉ cần hỏi thăm qua cũng biết.
– Cô nương đến tìm ta có chuyện gì? – Vũ Văn Anh từ lúc gặp ả lần đầu đã thấy mất tự nhiên, lùi mấy bước.
Vân Thu cười sáng lạn:
– Công tử, là chuyện không thể nói với người khác. – Vừa nói, ả vừa tiến vào trong, nhẹ nhàng đóng cửa lại. – Chỉ có thể nói với công tử thôi. – Vân Thu tiến lại, giả bộ yếu đuối ngã vào lòng Vũ Văn Anh. Y cả kinh, vội vàng đẩy ra.
– Cô nương, đây là Ân phủ, thỉnh tự trọng. – Khuôn mặt trắng nõn của Vũ Văn Anh hơi phiếm hồng.
Bị một vị công tử không chút lưu tình đẩy ra, Vân Thu lại giả bộ khóc lóc:
– Công tử, sau khi ngài bị vị đại gia sắc mặt khó coi hôm đó cướp mất, tiểu nữ luôn lo lắng cho ngài, không ngờ ngài lại bạc tình với Vân Thu như vậy.
– Ngươi… ngươi… ngươi đừng khóc, ta không cố ý mà…… – Vũ Văn Anh vừa thấy ả rơi lệ, cuống cuồng chân tay.
Vân Thu lại xà vào lòng Vũ Văn Anh, đặt tay y lên ngực mình:
– Công tử, nơi này của ta rất đau, ngài giúp ta xoa dịu được không?
Vũ Văn Anh đồng ý không được, không đồng ý cũng không được, cả người cứng đờ lại, không biết phải làm gì, không chú ý tới ánh mắt sắc như dao của Vân Thu. Một tia sáng chợt lóe, Vân Thu rút ra một thanh chủy thủ, đâm thẳng về phía Vũ Văn Anh.
Lúc này, một bóng đen xoẹt đến, một tay bẻ quặt bả vai Vân Thu ra sau, một tay cướp lấy thanh chủy thủ trong tay ả. Rắc một tiếng, Vân Thu cau mặt lại đau đớn, ôm tay ngã xuống mặt đất.
Bóng đen kia nhặt thanh chủy thủ lên, bước tới trước mặt Vân Thu, không chút thương hại, giơ chủy thủ lên.
– Dừng tay! – Vũ Văn Anh kêu lên.
Người nọ dừng lại, do dự đưa tay tóm lấy cổ Vân Thu, bóp mạnh một cái, Vân Thu trợn ngược mắt lên rồi gục đầu xuống. Nhìn thấy người chết, Vũ Văn Anh không khỏi khó chịu:
– Ta bảo ngươi dừng tay cơ mà? Sao lại còn giết nàng ta?
– Công tử lại mềm lòng sao? Ả định giết ngài, cớ đó đủ để nàng ta phải chết rồi. Huống hồ, nếu cảnh tưởng vừa rồi bị lão gia nhà ta nhìn thấy, nhất định nàng ta còn chết thảm hơn trăm lần. Cho nên công tử không cần thương xót, nàng ta hẳn phải biết ơn ngài. – Ánh mắt Khang Tề An không hề thay đổi, như thể kẻ giết người không phải hắn.
Miệng lưỡi Khang Tề An giống hệt chủ tử hắn, Vũ Văn Anh giận tím mặt, nhưng không thể cãi lại:
– …… Chí ít cũng phải nói ta nghe động cơ của nàng chứ!
– Không quan trọng. – Khang Tề An nhếch miệng lên. – Việc đó, lão gia nhà ta đã biết hết.
– Cái gì mà lão gia nhà ngươi biết rõ? Đây là chuyện của ta, không khiến hắn quản. Hơn nữa, chẳng phải hắn đã quay về Đông Ly rồi sao? Ngươi còn ở đây làm gì? – Vũ Văn Anh giận dữ nói.
Khang Tề An không trả lời y, mà đi thu dọn xác Vân Thu, vác lên vai rồi đi ra ngoài.
– Khang Tề An! – Vũ Văn Anh đuổi theo gọi, nhưng chẳng thấy bóng dáng hắn đâu, trong lòng buồn bực, chỉ biết đá cửa cho hả giận.
– Nhị…… Nhị công tử, ngài sao vậy? – Quản gia từ xa nghe thấy tiếng động lạ, chạy tới thấy hành động của Vũ Văn Anh thì hoảng sợ.
– Không có chuyện gì, ngươi nói với đại ca ta, ta muốn khởi hành càng sớm càng tốt! – Vũ Văn Anh khó khăn lắm mới bình tĩnh nói một câu.
– Dạ? – Quản gia chần chờ nói. – Nhưng mà trước tiên phải hỏi ý kiến Tứ điện hạ trước đã, nếu chẳng may bị ngài ấy phát hiện……
– Mặc kệ, ngươi mau đi bẩm báo lại! – Y đã chán ghét cảm giác bị Hách Liên Quyết nắm trong lòng bàn tay mà đùa giỡn, hiện giờ chỉ muốn thoát khỏi hắn. Hách Liên Quyết, ta không bao giờ muốn gặp lại ngươi.