Cháu Gái Của Siêu Sao

Chương 19

Thầy Tần ở lớp Toán 1 đã bị chuyển đi, người mới được chuyển đến chính là cô Diệp, là một người trẻ tuổi, tuy không phải là giáo sư tiến sĩ nhưng cô cũng là sinh viên tốt nghiệp 985 trường, bởi vì bị thu hút bởi số tiền lương nên mới đến đây.

Cô Diệp vừa trẻ lại vừa xinh đẹp, tính tình vui vẻ, tư duy tích cực, trong lớp luôn lấy những con vật nhỏ làm gương để truyền dạy kiến ​​thức toán học cho các bạn nhỏ một cách sinh động nên được học sinh yêu thích.

Thầy Tần khẳng định rằng con gái hơi yếu so với con trai về tư duy khoa học và có thể không học tốt môn toán, bây giờ cô giáo dạy Toán mới lại là nữ, các bạn nhỏ cho rằng cô dạy còn giỏi hơn thầy Tần.

Các bạn nữ trong lớp đều noi theo cô Diệp, vui nhất sau giờ học mỗi ngày là được lên lớp phụ đạo môn Toán.

Lục Chúc Chúc càng ngày càng thích môn Toán, còn Lục Hoài Nhu thì ngày càng tin rằng nhà họ Lục của mình nhất định sẽ có một nhà khoa học trong tương lai.

…                             

Buổi tối, Lục Hoài Nhu đưa Lục Chúc Chúc đếu siêu thị Carrefour để mua đồ dùng cần thiết hàng ngày.

Lục Chúc Chúc là trùm thích đi dạo siêu thị, cô bé từng thích ngồi trong xe đẩy hàng của siêu thị, được ba đẩy đi ngang qua các kệ hàng.

Nếu muốn ăn gì, cô bé chỉ cần lấy nó ra vào ném vào giỏ, xung quanh cô bé là những túi snack đầy đủ màu sắc.

Chà, những lúc đó cảm thấy mình giống như một nàng công chúa đồ ăn vặt vậy!

Tiếc là sau này ba càng bận rộn công việc hơn nên hầu như không có thời gian đưa cô bé đi siêu thị nữa.

Sau khi đến ở chung với Lục Hoài Nhu, mỗi tuần, ông nội sẽ đưa cô bé ra ngoài để mua đồ, các đồ tiện lợi như bò bít tết, sủi cảo đông lạnh, hoặc là mì gói.

Mặc dù Lục Hoài Nhu nấu ăn không ngon, nhưng ưu điểm lớn nhất của anh chính là không keo kiệt thời gian để dẫn cô bé đi chơi.

Lục Chúc Chúc nghĩ rằng, nếu cứ ở chung với ông nội thì mình sẽ không cần ba nữa mất.

Cô gái nhỏ ném một túi bánh tôm và khoai tây chiên vào xe hàng, sau đó bị Lục Hoài Nhu lấy ra một cách không thương tiếc.

“Chúc Chúc muốn ăn bánh tôm mà!”

“Mơ đi rồi muốn bao nhiêu thì muốn.”

“Đáng ghét!”

Lục Hoài Nhu quay cái đầu luyến tiếc của cô bé lại, “Sao mấy đứa nhóc lại thích ăn mấy thực phẩm như này nhỉ.”

Anh là một nghệ sĩ lâu năm, chế độ quản lý cơ thể rất nghiêm ngặt nên anh biết tác hại của những loại thức ăn này đối với cơ thể ra sao.

“Chúc Chúc muốn ăn mà.”

Lục Chúc Chúc bĩu môi, nhìn anh với ánh mắt đáng thương, như thể giây sau sẽ khóc lên.

Thái độ của Lục Hoài Nhu cũng khá kiên quyết: “Có khả năng thì khóc cho ông xem, ông đây mà mềm lòng một giây thôi thì sẽ không mang họ Lục nữa.”

Lục Chúc Chúc nhất định là được thừa hưởng kỹ năng diễn xuất của ông nội, hít một hơi, nước mắt rưng rưng.

“Ông nội hư, ông nội không mua khoai tây chiên cho Chúc Chúc.”

“Chúc Chúc muốn thì ba sẽ mua cho Chúc Chúc liền.”

“Chúc Chúc ở nhà ông nội không được ăn no đủ mà còn không được ăn khoai tây, ngày nào cũng bị đói.”

Lục Hoài Nhu: …

Có vẻ như phải hạ cờ sớm.

Mãi cho đến khi xe hàng chất đầy những túi khoai tây chiên căng phồng, Lục Chúc Chúc mới phá lên cười, miệng sắp nở hoa.

Lục Hoài Nhu lạnh lùng nói: “Chỉ mua một lần này thôi đấy nhé, không có lần sau đâu!”

“Ông nội là tốt nhất.”

“Vừa rồi còn nói cái gì cơ.”

“Ông nội là tốt nhất tốt nhất.”

“Xì.”

Sau đó, Lục Hoài Nhu nghiêm túc suy nghĩ về lý do tại sao anh luôn mềm lòng với Lục Chúc Chúc.

Nếu con trai anh mà dám khóc như thế này thì đã bị ăn đá lâu rồi.

Quả nhiên con gái… vẫn phải được cưng chiều.

Sau khi tính tiền, Lục Hoài Nhu dẫn cô gái nhỏ xuống bãi đậu xe dưới tầng hầm.

Lục Chúc Chúc sợ kem dâu chảy nước nên mở bao ra.

Cô bé lịch sự đưa kem cho Lục Hoài Nhu: “Ông nội ăn trước đi.”

“Sao tốt vậy.”

“Kính trên nhường dưới là truyền thống tốt đẹp ạ…”

Trước khi nói xong thì Lục Hoài Nhu đã há miệng, cắn ¾ cây kem chỉ trong một lần.

Nhìn cây kem chỉ còn sót lại một cái ốc quế nhỏ hình nón, Lục Chúc Chúc lại suýt nữa đỏ mắt, kích động hét lên—

“Ai cho ông nội ăn nhiều như vậy!!!”

Lục Hoài Nhu: “Xin lỗi, do ông nội già rồi.”

Đó là cách người lớn ăn kem.

“Lục Hoài Nhu, con ghét ông!”

Đến bãi đậu xe hai người cũng không nhận ra, hai người đang đi tới khiến Lục Chúc Chúc ngẩn người.

“Cậu… cậu, mẹ!”

Người đẹp với vòng một nóng bỏng, mặc chiếc váy bóp, quần cạp trễ và có hình xăm bọ cạp ở bụng, trông cô trẻ trung như một nữ sinh vừa tốt nghiệp đại học.

Người đàn ông bên cạnh chính là cậu của Lục Chúc Chúc, người từng bị Lục Hoài Nhu đánh trong chung cư ngày hôm đó.

Hai người chuẩn bị lên xe thì hơi bất ngờ khi thấy Lục Chúc Chúc.

“Là mẹ!” Lục Chúc Chúc đứng dậy khỏi xe, liên tục vẫy tay với Đường Thiển: “Mẹ ơi, Chúc Chúc nè!”

“Chúc Chúc, sao con có thể… ở đây?”

“Con đi siêu thị với ông nội.”

Đứa trẻ nào đã lâu không gặp mẹ sẽ vô cùng háo hức khi thấy mẹ mình.

Lục Chúc Chúc cũng vậy, cô bé chạy đến sà vào lòng mẹ mình.

Đường Thiển ôm Lục Chúc Chúc, sau đó ngẩng đầu nhìn Lục Hoài Nhu phía đối diện.

Tất nhiên là Lục Hoài Nhu đang đeo khẩu trang, chiếc mũ lưỡi trai che khuất đôi mắt không thể nhìn rõ.

Nhưng bộ dáng này, cho dù nhìn thế nào đi nữa cũng không có vẻ gì là người tốt.

“Anh… anh là ai? Tại sao con gái tôi lại ở đây với anh?” Đường Thiển nghi ngờ hỏi: “Anh với con gái tôi có quan hệ gì?”

Lục Hoài Nhu lười giải thích, không muốn bận rộn cùng bọn họ, chỉ nói khẽ: “Chúc Chúc, mình về nhà thôi.”

Lục Chúc Chúc miễn cưỡng buông mẹ ra, chuẩn bị rời đi với Lục Hoài Nhu.

Nhưng mà Đường Thiển lại rất nghi ngờ, túm Lục Chúc Chúc lại nhét vào bên cạnh em trai mình: “A Ngộ, bảo vệ Lục Chúc Chúc tốt vào, đừng để ai tiếp cận con bé!”

Đường Ngộ nắm lấy cổ tay cô gái nhỏ, không ngại ngùng mà búng trán cô bé: “Con bé hư này, sao con có thể tùy tiện đi theo người lạ thế? Cẩn thận kẻo bị bắt cóc làm con dâu nuôi từ bé đấy nhé.”

Lục Hoài Nhu thấy Đường Ngộ động tay động chân với Lục Chúc Chúc thì sắc mặt trở nên lạnh lùng: “Thả con bé ra.”

“Sao, đây là cháu gái của tôi! Anh là ai!”

Lục Chúc Chúc nhanh chóng nói: “Là ông nội của con!”

“Ông nội? Suy nghĩ khá hài hước đấy, ông nội này còn trẻ hơn ba của con nữa, có thể là ông nội của con được không?”

“Thật mà!”

Đường Thiển cảm thấy mọi chuyện không đơn giản như vậy, một người đàn ông xa lạ đưa con gái mình đi siêu thị, thật không được bình thường.

“Đường Ngộ, lái xe đi!” Đường Thiển lo lắng, “Đưa Chúc Chúc về nhà trước.”

Đường Ngộ nhét Lục Chúc Chúc vào ghế sau, sau đó ngồi lái xe.

Tất nhiên Lục Hoài Nhu không để hai chị em rời đi, anh đẩy Đường Thiển ra, nắm lấy vai Đường Ngộ, dễ dàng hất hắn ta xuống đất.

Thấy có điều gì không ổn, Đường Thiển hét lên: “Cứu! Bắt cóc, bắt cóc!”

Có nhiều người xung quanh, tất cả đều bị thu hút bởi tiếng la hét của cô ấy, thậm chí có người còn lấy điện thoại di động ra gọi cảnh sát.

Để tránh gây thêm rắc rối, Lục Hoài Nhu chỉ có thể để hai người lái xe đi, nhưng lập tức, anh đuổi theo.

Lục Chúc Chúc kinh ngạc ngồi ở hàng ghế sau, nhìn chiếc xe màu đen của ông nội đang đuổi theo mình, cô bé vội vàng giải thích với Đường Thiển, “Mẹ, thật sự là ông nội của con! Thật mà!”

Đường Thiển vô cùng sửng sốt, nói với Lục Chúc Chúc: “Chúc Chúc, con đừng bị lừa. Con người trong xã hội bây giờ xấu đến mức chỉ thích nói dối một đứa trẻ đơn thuần như con. Nếu như con không gặp mẹ với cậu thì có lẽ con đã bị bán đi mất rồi! Ba đâu? Ba con đâu rồi? Mẹ phải tìm ông ta tính sổ, dám trông  coi con thế này cơ à!”

“Ba đang đi công tác rồi ạ.”

Đường Thiển gọi điện cho Lục Tùy Ý, nhưng chỉ có một giọng điệu lạnh lùng trong điện thoại –

“Thuê bao quý khách vừa gọi đã tắt mát.”

Đường Thiển chửi: “Chết tiệt!”

Đường Ngộ nhìn chiếc xe màu đen đang đuổi kịp trong kính chiếu hậu, nói: “Chị, em phải làm sao? Người đó đang đuổi theo chúng ta.”

Đường Thiển nhìn vào kính chiếu hậu, lo lắng nói: “Sẽ không có đồng bọn gì đâu nhỉ?”

Đường Ngộ đột nhiên nhớ ra, “”Vừa rồi em cảm thấy người đó rất quen, em nhớ ra rồi, chị ơi, lần trước anh ta là người đánh em ở cửa chung cư đó!”

Đường Thiển đánh mạnh vào vai hắn ta, tức giận nói: “Chị biết ngay mà, một cô bé như Chúc Chúc sao lại có thể chọc tức người ta được. Nói thật cho chị biết, em lại đi vay nặng lãi gì đúng không! Để bây giờ người ta bắt cóc Chúc Chúc đe dọa em.”

“Không có, em không có… em đã trả nợ hết rồi mà.”

“Vậy gì có chuyện gì đang xảy ra vậy!”

Lục Chúc Chúc lại nói: “Đó là ông nội con.”

“Người lớn đang nói, trẻ nhỏ đừng xen vào.” Đường Thiển thúc giục Đường Ngộ: “Mau cắt đuôi hắn đi! Nếu không thì ba người chúng ta sẽ gặp nguy hiểm mất!”

Đường Ngộ cũng là một người vớ vẩn, sợ bên kia thật sự là bên cho vay nặng lãi, lập tức đổi xe, nhấn ga, xe phóng đi trong làn đường vượt.

Lục Hoài Nhu nắm chặt tay lái, nhưng dần dần giảm tốc độ, cuối cùng dừng lại ở bên đường.

Anh châm một điếu thuốc, khóe mắt giật giật.

Không đuổi theo được nữa, thằng nhóc lái xe láo quá. Nếu anh đuổi theo nó thì có thể sẽ xảy ra tai nạn.

Bé con nhà anh đang ở trong xe đó nên Lục Hoài Nhu không thể mạo hiểm.

Lục Hoài Nhu gọi điện cho Lục Tùy Ý hơn cả chục cuộc, cuối cùng cũng được bắt máy: “Ba, con vừa xuống máy bay đến New Zealand! Chuẩn bị bàn chuyện kinh doanh sữa, có chuyện sao?”

“Bận quá nhỉ.”

Giọng điệu của Lục Hoài Nhu nhẹ nhàng nhưng như vậy càng khiến Lục Tùy Ý rung mình: “Ba, có chuyện gì ba nói đi, đừng… đừng như vậy, con sợ lắm.”

“Cho anh 30 phút để nói bạn gái vô trách nhiệm và em trai của cô ta trả cháu gái của tôi lại đây, hoặc anh tự chịu trách nhiệm!!”

Cụp!

Điện thoại của Lục Tùy Ý rơi ra khỏi tay, màng nhĩ gần như bị chấn động.



“Chị, hình như người đó không đuổi theo nữa.” Đường Ngộ giảm tốc độ, đắc thắng nói: “Nhờ có tài xế lái xe tốt nên mới thoát khỏi anh ta đó.”

Đường Thiển thì lại trách cứ: “Em còn dám nói vậy à, nếu không phải em vay tiền thì còn có thể xảy ra chuyện này sao? Chúc Chúc còn chuẩn bị gánh lấy hậu quả.”

“Chị, em thật sự không có mà.”

“Còn nói không có!”

Đường Ngộ không muốn cùng cô tranh cãi, hỏi: “Vậy bây giờ chúng ta về nhà ạ?”

“Về nhà cái gì, nếu hắn còn đi theo, em muốn dẫn những người này tới cửa của chúng ta sao?”

“Vậy đi đâu?”

Đường Thiển nói: “Phái trước có một khu mua sắm, đông người như vậy chắc hắn ta không dám làm gì chúng ta đâu!”

Lục Chúc Chúc tò mò hỏi: “”Mẹ dẫn con đi ăn KFC combo gia đình ạ?”

“Đi KFC thôi.”

“Tuyệt quá!”

Xe đậu ở bãi đậu xe ngầm của trung tâm mua sắm, Đường Thiển ôm Lục Chúc Chúc đến KFC.

Ở đây có rất nhiều người, Đường Thiển mua cho Lục Chúc Chúc một phần KFC combo gia đình.

Lục Chúc Chúc mừng rỡ, ăn ngon lành.

Đường Thiển và Đường Ngộ không có cảm giác ngon miệng, hai người họ vừa lo lắng vừa sợ hãi, nhưng bởi vì Đường Ngộ có quá khứ cho vay nặng lãi nên cũng không dám gọi cảnh sát.

Đúng lúc này, điện thoại của Đường Thiển vang lên, là Lục Tùy ý gọi.

Được lắm, còn chưa giải quyết anh ta!

Đường Thiển tức giận trả lời điện thoại: “Tên họ Lục kia, anh chăm con kiểu gì vậy hả? Dám để con bé bị người xấu lừa đi mất!”

“Cô nói gì vậy, đó là ba tôi! Là ba ruột của tôi, không phải cô nói là đưa đến nhà ông nội chăm sao!”

“Anh nói tên nhóc tóc trắng đó là ba anh?” Đường Thiển ngẩn ra.

“Tên nhóc nào, tôn trọng ba tôi chút đi!”

“Không… hình như sai sai, sao ba của anh trẻ hơn cả anh nữa vậy!”

“Do ba tôi được bảo dưỡng tốt! Hơn nữa, người nổi tiếng trong giới giải trí còn có thể tiết lộ tuổi thật cho cô à!”

“Ba anh là người nổi tiếng? Là minh tinh sao?”

Lục Tùy Ý lỡ miệng nói, vội nói thêm: “Ba tôi là người trong giới giải trí, nhưng mà… chỉ là tuyến 18 thôi, không nổi tiếng đâu, không có fan.”

Đường Thiển khịt mũi: “Đúng nhỉ, nếu ba anh là là một ngôi sao lớn thì làm sao có thời gian giúp anh chăm sóc con gái.”

“Bây giờ cô đang ở đâu? Phát vị trí cho tôi, tôi kêu ba tôi đến đón Chúc Chúc. Ông ấy sắp phát điên rồi.”

Đường Thiển gửi vị trí KFC cho Lục Tùy Ý, khi cúp điện thoại còn nhắc nhở cô phải lịch sự với Lục Hoài Nhu.

“Tính của ba tôi ấy, cái gì cũng dám làm. Ông ấy đang giận dữ ở cấp độ 5 rồi đấy, cô tự lo đi.”

“Được, tôi hiểu rồi.” Đường Thiển không để tâm.

Ai mà không tức giận chứ, nhưng dù là người lớn cũng không thể làm bậy.

Sau 30 phút, Lục Hoài Nhu sải bước vào KFC, thấy Lục Chúc Chúc đang ăn với cái miệng dính đầy dầu mỡ.

“Ông nội!” Lục Chúc Chúc đưa đưa bàn tay nhỏ đầy dầu mỡ của mình lên với anh.

“Đi thôi.”

Sắc mặt Lục Hoài Nhu lạnh lùng, kéo Lục Chúc Chúc đi.

“Con bé còn chưa ăn xong mà.” Đường Thiển nói: “Sao lại chăm sóc trẻ nhỏ như vậy được? Ít nhất phải để con bé ăn no đã.”

Lục Hoài Nhu lạnh lùng liếc mắt: “Cô đang dạy tôi à?”

“Không, không!” Đường Thiển vội vàng nói: “Chú, cháu thật xin lỗi, cháu vô cùng xin lỗi, lúc đầu chúng cháu không biết thân phận của chú, em trai cháu cũng không cố ý nói bậy bạ. Thứ lỗi cho cháu.”

Lục Hoài Nhu không để tâm Đường Thiển, nhìn cánh gà bị gặm một nửa đang ở trên bàn, cuối cùng anh ngồi xuống, chờ Lục Chúc Chúc ăn xong.

Toàn bộ quá trình, Đường Thiển thấy Lục Hoài Nhu quàng một chiếc khăn ăn cho trẻ em cho Lục Chúc Chúc, trông có vẻ tinh tế hơn cả cô.

An tâm rồi.

Đường Ngộ vẫn luôn theo dõi Lục Hoài Nhu, nói khẽ: “Không phải cũng chỉ là diễn viên tuyến 18 thôi sao? Còn đeo khẩu trang sợ người ta nhận ra à?”

Lục Hoài Nhu không muốn nói chuyện với hắn ta.

“Ông nội con là siêu sao mà!” Lục Chúc Chúc phản bác: “Ai cũng biết ông nội con!”

Chưa kịp dứt lời thì Lục Hoài Nhu đã nhét đùi gà vào miệng cô bé: “Mau ăn đi.”

Đường Thiển lịch sự nói với Lục Hoài Nhu: “Chú, cháu thật sự xin lỗi, lúc đầu cháu không có suy nghĩ nên mới có hiểu lầm này. Cảm ơn chú đã vất vả chăm sóc Chúc Chúc.”

“Khi nào thì kết hôn?”

Lục Hoài Nhu hỏi như thể có tiếng sấm sét vang lên, Đường Thiển sững sờ, lo lắng nói: “Lẽ ra anh ấy phải nói với chú rồi, tụi cháu… không có kế hoạch kết hôn.”

Lục Hoài Nhu không khỏi kinh ngạc: “Bận rộn công việc?”

“Vâng ạ, bây giờ là lúc để đấu tranh cho sự nghiệp.”

“Còn con bé thì sao?”

“Chuyện này… trước mắt là ở với ba con bé.” Đường Thiển cảm thấy có lỗi: “Sai lầm của tuổi trẻ đã xảy ra rồi, chỉ có thể đợi sau này lập nghiệp xong rồi thì mọi chuyện sẽ dễ dàng.”

Lục Hoài Nhu cười nhạo: “Ở với ba của con bé, rồi nó lại ném con bé cho tôi, hai người lại chả vui vẻ quá.”

“Chuyện này…” Đường Thiển nhỏ giọng nói: “Không phải ông bà đều thích trông trẻ con sao ạ?”

Lục Hoài Nhu biết được cô ta muốn nói gì –

Ba mẹ thúc giục con sinh cháu, bây giờ giao cho ba một đứa ba còn chưa vừa lòng sao?

“Tôi hiểu rồi.” Lục Hoài Nhu gật đầu, nhẹ nói: “Vậy thì con bé sẽ ở với tôi, tôi có thể nuôi nó.”

Đường Thiển vui mừng khôn xiết: “Vậy cháu cảm ơn chú nhiều lắm!”

“Tuy nhiên, vì tôi nuôi con bé nên nó sẽ là con gái của tôi. Nếu muốn gặp nó thì cô phải đánh bản báo cáo 3000 từ, được tôi đồng ý thì mới được gặp con bé.”

Đường Thiển biết là sẽ không dễ dàng như vậy mà!

“Không được tùy ý đưa con bé đi, chỉ cần cô đồng ý thì tôi có thể nuôi con bé đến năm 18 tuổi.”

“Điều này…”

Lục Hoài Nhu bắt chéo chân, lười biếng dựa vào trên ghế, từ trong cặp hồ sơ lấy ra một văn kiện: “Trong 30 phút lúc nãy tôi đã nhờ đội luật sư của mình lập văn bản chuyển giao quyền giám hộ. Cô ký vào đây đi, từ nay về sau con bé sẽ là con gái của tôi.”

Đường Thiển ngẩn ra, nhìn văn kiện: “Cái này… cháu không ký được!”

“Vậy thì khỏi ký.” Lục Hoài Nhu bình tĩnh nói: “Cô có thể đưa con bé về và tự chăm sóc nó. Theo như tôi biết thì tối nay cô có  buổi phát sóng trực tiếp. Nếu để cho những người hâm mộ lớn của cô biết là cô đã là mẹ một đứa trẻ 5 tuổi thì liệu họ có ủng hộ cô nữa không?”

Đường Thiển: …

Cuối cùng cô cũng hiểu tại sao Lục Tùy Ý lại nói cô lễ phép với ba anh ta rồi.

Có cả đội luật sư cố vấn, tuyến 18 bây giờ đều cao như vậy sao??
Bình Luận (0)
Comment