Cháu Gái Của Siêu Sao

Chương 87

Năm nay, Lục Chúc Chúc thi đỗ nghiên cứu sinh, khoảng cách đến với kì vọng của Lục Hoài Nhu lại càng gần hơn. Cảnh Tự cũng đã có cho mình một khoản tiền tiết kiệm, việc đầu tiên mà anh làm ấy là đặt cọc mua một căn hộ ba phòng ngủ ở chung cư cao cấp ngay giữa trung tâm thành phố.

Sau khi dọn về nhà mới, Lúc Chúc Chúc và Cảnh Tự đã tự tay sắp xếp và trang trí lại căn nhà. Ngày qua ngày, cứ khi hoàng hôn buông xuống, cả hai sẽ đến trung tâm thương mại gần nhà để tô điểm thêm cho mái ấm của mình.

Ấy là khoảng thời gian bình lặng nhất trong cuộc đời Cảnh Tự, không vật vã, không khốn khổ, không có những ước mong không thành hiện thực rồi phải ghen tị rằng thế giới đã bất công với mình. Lục Chúc Chúc đã trao lại hết thảy cho anh và anh đã có cô gái mình yêu trong đời.

Còn mong cầu điều gì nữa đây.

Năm ấy, Lục Chúc Chúc 20 tuổi còn anh 21 tuổi, có lẽ dáng hình đẹp nhất đời người chính là vào thời khắc hiện tại.

Cảnh Tự có công ty game của riêng mình, mới đầu công ty phát hành game trên điện thoại nhưng ngay sau đó nó đã trở nên vô cùng nổi tiếng, anh đã kiếm được lợi nhuận đầu tiên trong đời. Nhờ vào số tiền ấy, anh đã thành công mua được một nửa cổ phần trong tay Lục Hoài Nhu ở chiến đội Fly, trở thành đối tác một cách danh chính ngôn thuận.

Trương Hổ tốt nghiệp xong cũng gia nhập vào công ty game của Cảnh Tư với tư cách là lập trình viên, trở thành đồng nghiệp với anh.

Cậu đã nghiên cứu cho thương nhân Tưởng Thanh Lâm một cái app phục vụ tiện ích trong khuân viên trường, để công ty độc quyền gần hết các dịch vụ giao hàng và chuyển phát nhanh ở xung quanh trường đại học. Toàn là công việc bán thời gian cho sinh viên vừa đi học vừa đi làm còn bà chủ Tưởng Thanh Lâm sẽ dựa vào các thông tin được cung cấp để lấy tiền hoa hồng.

Lục Chúc Chúc bảo với Tưởng Thanh Lâm rằng nếu có công việc làm thêm nào thích hợp thì phải báo cho cô, cô muốn chuẩn bị quà sinh nhật tuổi 22 cho Cảnh Tự bằng chính tiền mình làm ra.

Thật ra đi làm dự án với thầy cũng giúp cô kiếm được nhiều tiền, nhưng mà chỉ khi dự án kết thúc thì tiền mới về đến tay mà cô lại đang rất cần tiền nên giờ chỉ có đi làm thêm là phương pháp ổn áp nhất.

“Cơ hội làm thêm lúc nào chả có, nhưng mà hợp với cậu thì… Cũng không nhiều đâu.” Tưởng Thanh Lâm nói: “Khổ lắm luôn đấy.”

“Cậu quên hồi mới bắt đầu sử dụng app, ngày nào mình cũng giao hàng với đưa cơm hộp giúp cậu còn gì, sao mình không chịu được cơ chứ?”

Thật ra Tưởng Thanh Lâm không muốn giao việc nặng nhọc cho cô lắm, cô suy ngẫm một lúc rồi thầm thì: “Viết luận văn hộ người ta, làm không, một bài luận mấy nghìn tệ lận đấy!”

Lục Chúc Chúc vỗ đầu cô ấy, nói một cách nghiêm túc: “Bạn Tưởng Thanh Lâm! Bạn đừng đi sai hướng, Trương Hổ tạo app dùng trong khuôn viên trường cho cậu, bây giờ mới vừa khởi sắc thôi đấy, đừng có tự cầm đá đập chân mình.”

“À thì… Mình vẫn chưa phát triển mô hình kinh doanh này đâu, nhưng mà đấy cũng là ý tưởng rồi.”

“Nhanh dập ngay cái suy nghĩ nguy hiểm này đi cho mình, nếu để trường biết được thì cậu toang rồi đấy.”

“Rồi rồi, không làm là được chứ gì.” Tưởng Thanh Lâm mở điện thoại ra nhìn rồi bảo: “Nếu cậu muốn kiếm tiền nhanh thì phải chịu khổ rồi. 8 giờ sáng mai có triển lãm Anime, tổ chức ở Trung tâm Quốc tế, cần người cos nhân vật anime để hưởng ứng theo phim. Công việc tuy hơi vất vả nhưng lương cao, đến lúc đó mình đi với cậu.”

“Tất nhiên rồi.”

Sáng sớm hôm sau, Lục Chúc Chúc và Tưởng Thanh Lâm đến Triển lãm Anime ở Trung tâm Quốc tế. Cả hai báo cáo với người quản lý rồi nhận được bộ đồ gấu Kumamon màu đen.

Lục Chúc Chúc nhìn bộ Kumamon cồng kềnh, hỏi: “Em phải mặc bộ này ạ?”

Quản lý gật đầu, trả lời: “Công việc của em rất đơn giản, em mặc bộ gấu này rồi đứng chụp ảnh với mọi người ở ngoài cửa, giả trang thành biểu tượng gấu ngốc nghếch, đáng yêu là được.”

Nói rồi anh đưa cho cô máy đổi giọng: “Đây là máy đổi giọng, nếu phải nói thì em hãy dùng cái này.”

Lục Chúc Chúc thử dùng thì máy phát ra giọng nam anime cực kì đáng yêu, cũng thú vị ra phết.

Cả buổi sáng, cô mặc bộ đồ gấu đen kềnh càng đứng ngoài sảnh chụp ảnh với mọi người.

Tới trưa, cô gỡ mũ gấu xuống, ngồi trên ghế ăn cơm hộp với Tưởng Thanh Lâm.

Cảnh Tự gọi điện cho cô, cô vội vàng ấn nghe:

“Anh, anh đang làm gì thế, có bận không, anh ăn cơm chưa?”

“Ăn rồi, buổi chiều có fan meeting nên cũng sắp phải đi. Em thì sao, hôm nay không về nhà à?”

“À.” Cô không dám trả lời rằng mình đang làm thêm ở ngoài, đành cười, đáp: “Ông nội dẫn em đi ăn tiệc đấy, có tôm hùm phô mai với trứng cá muối nữa đấy.”

Tưởng Thanh Lâm đút cho cô miếng rau cải trắng, lắc đầu giễu cợt cô, lẳng lặng hỏi: “Trứng cá muối ngon không?”

Cô ẩn mặt cô ấy ra rồi quay lưng lại, nói với Cảnh Tự: “Đêm nay anh mới về à?”

Anh hỏi ngược lại: “Có đêm nào mà anh không về sao?”

Lục Chúc Chúc cười hiền: “Vâng, thế em cũng về.”

Cúp điện thoại, Tưởng Thanh Lâm xán lại gần cô, hỏi mập mờ: “Hai người sắp có chuyện tốt đúng không?”

“Chuyện tốt gì?”

“Sang năm cậu tốt nghiệp, năm sau anh ấy cũng tốt nghiệp, người ta bảo rồi, yêu trong trường, tốt nghiệp xong không kết hôn thì chỉ có chia tay thôi.”

Kết hôn ư?

Thật ra Lục Chúc Chúc cũng không chắc lắm, ở trong mắt các bạn thì cô và Cảnh Tử là cặp đôi trời sinh, tình cảm vẫn luôn ổn định. Song chỉ mình cô biết, anh thậm chí còn không chạm vào cô!

“Còn sớm quá.” Cô đáp: “Mình không tính xa đến như vậy.”

“Tính xa à, mình lại thấy chuyện gần ngay trước mắt đấy.” Tưởng Thanh Lâm nói: “Cậu nhìn anh ấy bây giờ xem, có thể nói là ‘gió xuân thả sức cho phi ngựa, ngày trọn Trường An xem hết hoa’*, xung quanh nào là MC truyền hình nè, rồi hot girl mạng nè, quả thật là rực rỡ gấm hoa**, cậu có thể để ý chút được rồi đó.”

*Trích từ bài thơ Đăng Khoa Hậu của Mạnh Giao, bản dịch của Khương Hữu Dụng. Miêu tả cảnh ngày xưa khi đăng khoa đỗ tiến sĩ thì cưỡi ngựa đi trong mùa xuân, chỉ trong một ngày đã ngắm hết thành Trường An. Ý chỉ con đường thăng quan thuận lợi, tương lai rộng mở.

**Ý Tưởng Thanh Lâm nói gái đẹp xung quanh Cảnh Tự vừa đông vừa đẹp như cả một vườn hoa

“Anh ấy không thế đâu.”

“Đàn ông không chịu được cám dỗ bên ngoài đâu.”

“Nói hay nhờ, như kiểu cậu biết rõ đàn ông làm đấy, cậu bảo muốn mở hậu cung ở đại học Bắc Thành, xong giờ làm gì có mống bạn trai nào. Mập mờ với Trương Hổ bao nhiêu năm trời mà còn lên mặt nói mình đấy.”

“Mình… mình còn sự nghiệp chứ!”

“Rồi, rồi, rồi, cậu là phụ nữ mạnh mẽ! Được chưa?”



Chiều tới, càng lúc càng đông người tụ tập ở Trung tâm Quốc tế, đông tới mức không còn chỗ để chân.

Thấy người hâm mộ đang xúm xít ở chiến đội Fly, Lục Chúc Chúc mới nhận ra có điều gì không ổn.

Đừng trùng hợp tới vậy chứ!

3 giờ chiều, Cảnh Tự và anh béo chờ vài thành viên chủ lực của đội, trong vòng vây của fan mà đi đến địa điểm triển lãm Trung tâm Quốc tế.

Ngay lập tức triển lãm anime biến thành sân nhà của chiến đội Fly, các fan giơ cờ với poster, hưng phấn hô tên Cảnh Tự.

Hôn nay Cảnh Tự ăn mặc vô cùng lịch lãm, vest màu đen, áo sơ mi không chút cẩu thả, khí chất ưu nhã lịch sự, ngũ quan càng thêm anh tuấn.

Lục Chúc Chúc mặc đồ hoá trang Kumamon, đứng nhìn nhìn anh từ trong đám đông.

Không thể kiềm chế được mà cong môi.

Bất kể là lúc nào, mỗi lần Lục Chúc Chúc thấy anh đều cảm thấy rất vui vẻ.

Tưởng Thanh Lâm mặc đồ heo Peppa đến bên cạnh Lục Chúc Chúc, nói: “Hôm nay Fly đi công tác hay sao mà mặc đồ đen hết vậy, trông y như idol.”

Lục Chúc Chúc không nhìn người khác, chỉ chú ý mỗi mình Cảnh Tự.

Khi Tưởng Thanh Lâm nhắc nhở thì thấy quả nhiên toàn thành viên Fly hôm nay đều mặc đồ lịch sự.

Cô nhỏ giọng hỏi Tưởng Thanh Lâm: “Bộ ăn mặc hở hang mới được hả?”

“Ai mà biết, chắc là hôm nay có chuyện đại sự.”



Hoạt động buổi chiều, ban tổ chức mời thành viên của chiến đội Fly vào hiện trường để giao lưu một ván làm náo nhiệt không khí. Đồng thời còn mời một nữ livestream nổi tiếng tên là Đinh Giai Oánh đến làm MC.

Đinh Giai Oánh xinh đẹp, vóc dáng đầy đặn, vừa đến nơi là được vô số trạch nam* lớn tiếng thét chói tai kêu tên cô ta.

*“Trạch nam / Trạch nữ” chỉ những người chỉ thích ở trong nhà, hay dùng cho fan cuồng của anime, game, truyện tranh, idol … cũng giống như otaku trong tiếng Nhật

Tưởng Thanh Lâm cảm thán: “Trời má! Cái dáng người như tạc tượng này! Chắc là cúp D!”

Đây là một buổi triển lãm anime, có rất nhiều người hoá trang thành các em gái, nhưng ai cũng không mặc hở hang như Đinh Giai Oánh. Trên người cô ta thiếu vải đến đáng thương, đừng nói là đàn ông mà ngay cả Lục Chúc Chúc cũng phụt máu mũi.

Đinh Giai Oánh chọn chỗ ngồi bên cạnh Cảnh Tự.

Ánh mắt của những người khác đều hướng về màn hình lớn, chỉ có Lục Chúc Chúc là nhìn chằm chằm Đinh Giai Oánh không chớp mắt.

Một người con gái ăn mặc như vậy, ngồi bên cạnh bạn trai mình…

Sao cô có thể bình tĩnh được!

Lúc trước Tưởng Thanh Lâm nói… cái gì mà hot girl livestream rồi hoa nở rộ này nọ, Lục Chúc Chúc hiểu ra rồi.

Lúc Cảnh Tự chơi game rất chăm chú, không hề nhận ra là ai ngồi ở bên cạnh, chỉ nói với anh béo: “Chú ý yểm trợ, cho Tiểu 4* một bình.”

*Âu Dương Tự

Đinh Giai Oánh sát bên người Cảnh Tự, dùng giọng nói nhẽo nhoẹt chảy nước nói: “Anh chơi thật giỏi quá!”

“Sao mà anh chơi giỏi thế, trời ơi.”

“Anh cẩn thận, ui cha.”



Đến lúc nghỉ giữa chừng, Cảnh Tự liếc mắt nhìn Đinh Giai Oánh bên cạnh, hỏi: “Cô cũng là game thủ à.”

“Vâng ạ.”

“Nhìn không chuyên nghiệp chút nào.”

“…”

Mặt anh vô cảm, thờ ơ nói: “Cả buổi cũng chỉ biết nịnh bợ, chi bằng câm miệng đi.”

Đinh Giai Oánh thấy Lu thần nói thẳng ra trước mặt cô ta như vậy thì không biết nói gì, nghẹn đến mức đỏ mặt.

Thật ra Cảnh Tự cũng không cố ý làm khó cô ta, chỉ là cô ta dựa gần như vậy làm anh khó chịu.

Anh béo kéo tay áo Cảnh Tự, thấp giọng nói: “Đinh Giai Oánh nổi tiếng lắm đấy, đừng như vậy.”

Cảnh Tự mắt điếc tai ngơ mà nói lạnh nhạt với cô ta: “Cách xa tôi ra.”

Nói xong anh tiếp tục chơi, không để ý đến cô ta.



Đinh Giai Oánh bị Cảnh Tự cho ăn bơ đành xấu hổ đứng dậy, đi đến hàng phía sau, nhìn con gấu bên cạnh nói: “Nhân viên hả?”

Lục Chúc Chúc dùng máy thay đổi âm thanh: “Vâng.”

“Muốn kí tên à?”

Lục Chúc Chúc không nói, cô ta liền sai vặt: “Bây giờ tôi bận, cậu mua nước cho anh ấy đi. Ban tổ chức mấy người keo kiệt quá, ngay cả nước cũng không chuẩn bị, tiện mua cho tôi một bình luôn, tôi uống trà X.”

Lục Chúc Chúc tức giận vô cùng, lại nhìn Cảnh Tự.

Anh vẫn đang chuyên chú chơi game, ngón tay nhấn phím liên tục.

Cô vẫn xoay người đến chỗ bán nước tự động, mua cho Cảnh Tự một chai soda, trở về đưa đến tay anh, nhưng không mua cho Đinh Giai Oánh.

Đinh Giai Oánh: “Của tôi đâu?”

Lục Chúc Chúc dùng máy đổi âm thanh không khí khách mà nói: “Tự mình mua đi chứ.”

“Cái người này… thái độ gì đấy hả!”

“Thái độ tôi vậy đấy.”

Đến lúc nghỉ giữa chừng, Cảnh Tự vặn bình nước ra, uống một ngụm rồi quay đầu nói với “Gấu bông”: “Cảm ơn em gái.”

Lục Chúc Chúc dùng máy đổi âm thanh nói: “Ai là em gái của anh, tôi là nam.”

“Vậy cảm ơn gấu lớn.”

Khoé miệng Cảnh Tự mỉm cười, làm cho Đinh Giai Oánh bên cạnh sợ đến ngây người.

Thật khó tưởng tượng, cái người khắc nghiệt không nể nang gì cô ta mà lại cười dịu dàng với con gấu này như thế.



Buổi họp fan buổi chiều rất thuận lợi, Cảnh Tự ký tên cho fan.

4 giờ rưỡi, triển lãm kết thúc, Trung tâm Hội nghị và Triển lãm Quốc tế cũng được dọn dẹp.

Cảnh Tự chưa rời đi, Lục Chúc Chúc cũng không dám thay đồ ra, sợ đụng phải anh.

Đám người dần giải tán, đại sảnh rộng lớn chỉ còn một vài nhân viên ở lại dọn dẹp.

Lục Chúc Chúc đến trước chỗ poster Fly, nhón chân, muốn tháo riêng cái của Cảnh Tự để mang về nhà.

Nhưng cô mặc đồ cồng kềnh quá nên nhón chân cũng không đến móc nối poster.

Lúc này bên cạnh có người con trai đi đến, giúp cô tháo poster xuống.

Lục Chúc Chúc quay đầu lại, thấy thiếu niên mặc đồ vest, giày da đứng trước mặt cô, còn mỉm cười.

Ánh sáng từ mắt xuyên qua trái tim cô.

Anh bạn trai của cô đẹp đến mức vô lí!

Cảnh Tự cuốn poster lại, đưa cho cô: “Thích tôi à?”

Lục Chúc Chúc dùng máy đổi giọng nói trả lời “Vâng” một tiếng.

Anh lại hỏi: “Không phải cậu là nam à.”

“Nam thì không được hả, anh chỉ cần fan nữ thôi sao?”

Lục Chúc Chúc vừa nói vừa ghen.

Cảnh Tự cười càng rõ ràng, kéo Lục Chúc Chúc ngồi xuống ghế, nhìn các nhân viên đang đi tới đi lui, nói: “Người anh em, cậu kết hôn chưa?”

“Chưa.”

“Có bạn gái chưa?”

“Thì… cũng có.”

“Tôi chuẩn bị cầu hôn bạn gái tôi.” Cảnh Tự lấy một cái hộp nhẫn kim cương lộng lẫy từ trong túi ra: “Lần đầu tiên cầu hôn, hơi hồi hộp.”

Lục Chúc Chúc ngẩn người nhìn chằm chằm cái nhẫn kim cương to lớn kia.

Má! Tình huống này là như thế nào đây!

“Em ấy là cô bé mà tôi thích từ nhỏ đến giờ. Vì em ấy mà tôi mới muốn cố gắng trở nên tốt hơn.” Đầu ngón tay Cảnh Tự vân vê chiếc nhẫn kia, tiếp tục nói: “Mấy năm nay em ấy theo tôi chắc cũng cực khổ rồi. Nhẫn đã có từ sớm nhưng mà không dám mở miệng, thật sự em ấy quá tốt. Khoảnh khắc tôi tự ti nhất trong cuộc đời này là đối với em ấy…”

“Cực khổ gì mà cực khổ, chỉ có con gái mới biết… Anh áy náy gì chứ.” Lục Chúc Chúc ráng kiềm nén âm thanh nghẹn ngào, nói: “Nếu anh đã xác định đời này chính là cô ấy thì cầu hôn đi; nếu cả bản thân mình cũng chưa suy nghĩ cẩn thận thì đừng mở miệng.”

Nói xong, Lục Chúc Chúc đứng dậy phải đi.

Cô sợ nếu cứ tiếp tục thì sẽ khóc mất.

Cái người này làm gì thế! Tâm sự với một con gấu xa lạ sao!

Nói vậy làm cô chuẩn bị khóc như một đứa ngốc.

“Tôi nghĩ kĩ rồi.” Cảnh Tự kéo tay nhỏ của “Gấu bông” lại: “Chưa bao giờ tôi hiểu rõ như bây giờ, tôi muốn cưới em ấy.”

Lục Chúc Chúc quay đầu lại liếc anh: “Vậy anh mau đi đi.”

Cảnh Tự nhìn cánh tay của cô: “Người anh em, tháo găng tay ra được không?”

“Anh muốn làm gì?”

“Sợ làm lỗi nên giúp tôi diễn tập chút đi.”

“Anh nhiều chuyện quá, chỉ cầu hôn thôi mà còn phải diễn tập hả?”

Cảnh Tự cười nói: “Lần đầu cầu hôn mà, không có kinh nghiệm. Giúp tôi đi, sau này tôi mời ăn cơm.”

Lục Chúc Chúc tức giận ngồi xuống, tháo bao tay ra, chìa tay cho anh, rồi thúc giục: “Nhanh lên nhé.”

Tập cầu hôn với một con gấu bông, chán thật sự.

Cảnh Tự đột nhiên quỳ gối xuống bên chân cô, nhẹ nâng tay cô lên: “Lục Chúc Chúc, đồng ý cưới anh không?”

Lục Chúc Chúc thấy anh diễn tập trịnh trọng như vậy, còn quỳ xuống luôn rồi.

Vì thế cô cũng ngồi ngay ngắn, trịnh trọng đáp: “Được, em đồng ý.”

“Thề đi.”

“Thề… cái đầu anh ấy.”

“Thề đi.” Cảnh Tự kiên trì.

Lục Chúc Chúc tức giận nói: “Được rồi, em thề, em đồng ý, mãi mãi yêu anh.”

Vừa dứt lời, trên đỉnh đầu bỗng có pháo hoa rơi xuống, một đám người xuất hiện vỗ tay nhiệt liệt.

Lục Chúc Chúc nhìn thấy Tưởng Thanh Lâm, còn có Trương Hổ, với anh béo và Âu Dương Tự, cô không hiểu chuyện gì.

“Mọi người…”

“Lục Chúc Chúc, chúc mừng cậu!”

“Chúc cậu trăm năm hạnh phúc!”

Lục Chúc Chúc nhìn sang người bên cạnh, cúi đầu nhìn cái nhẫn lộng lẫy trên ngón áp út mới hiểu ra.

Mẹ nó… thật không ngờ mà.

Cảnh Tự tháo cái đầu gấu của cô ra, xoa mặt cô, nhẹ nhàng hôn lên trán cô: “Sau này anh sẽ chăm sóc cho em.”

Đám đông la ó ghen tị.

Tầm mắt Lục Chúc Chúc chuyển động, cô cảm thấy trên trán cô đang ra rất nhiều mồ hôi!

Má nó!!!

Đây là trường hợp quái quỷ gì đây!

Tưởng Thanh Lâm nói với Lục Chúc Chúc: “Chúc béo, bạn trai cậu cầu hôn rồi kìa! Cậu còn đang nghĩ gì thế! Mau đồng ý đi!”

Cảnh Tự nhìn cô, anh cũng có hơi thấp thỏm.

Lục Chúc Chúc vuốt ve cái nhẫn trên ngón áp út, nghiến răng nghiến lợi: “Có thể đồng ý, nhưng em có một điều kiện.”

“Em nói đi.”

“Trả tiền lương hôm nay cho em đi.”
Bình Luận (0)
Comment