Châu Viên Ngọc Ẩn

Chương 12

Sáng sớm sương mù bao phủ, dường như có linh khí tiên sơn.

Tiêu Dung mở cửa, đập vào mắt là một nam tử tuấn tú như tiên nhân. Hắn hơi hơi mỉm cười, nhìn thấy nàng, tựa hồ trong mắt cũng có một tia hoảng hốt.

– “Ngươi tìm ai?”

– “Tại hạ Vân cảnh, muốn tìm dược vương cầu dược.”

Người như vậy mỗi ngày đều có, đáng tiếc thuốc của dược vương không phải mỗi ngày đều cấp cho. Tiêu Dung đi theo hắn mười năm, vẫn không hiểu tính tình của hắn, hắn thu mười bảy đệ tử, đều lần lượt chạy trốn, bị đuổi đi đã mười bốn người. Nàng là đồ đệ hắn hài lòng nhất, nhưng cũng thường bị hắn răn dạy.

Tiêu Dung cười khổ: “Thuốc của sư phụ ta đặc biệt quý giá. Không phải ai cũng có thể cầu được.”

Vân Cảnh lạnh nhạt mỉm cười, ánh mắt sáng quắc: “Ta muốn thử một lần.”

Hắn theo nàng đi vào, gặp dược vương Tiết Chi Hải.

Tiêu Dung liếc nhìn sắc mặt Tiết Chi Hải, trong lòng trầm xuống. Hắn nhìm chằm chằm vào viên thuốc trước mặt, tròn như trân châu, đẹp như đậu đỏ tương tư.

Nhất mộng đầu bạc, làm cho hắn đắc ý lại thất ý, làm cho hắn kiêu ngạo lại thất bại.

Trong lòng Tiêu Dung khẽ thở dài, chỉ sợ hôm nay Vân Cảnh đến không phải lúc, sư phụ đang buồn rầu vì nhất mộng đầu bạc, tâm tình không tốt, tự nhiên sẽ không đưa hắn dược.

Không ngờ, Tiết Chi Hải đánh giá Vân Cảnh, khó có được kiên nhẫn nghe xong thỉnh cầu của hắn.

Hắn trầm mặc không nói, đột nhiên hỏi một câu: “Tay phải của ngươi cầm không được cái gì?”

Vân Cảnh sửng sốt, không hiểu những lời này cùng việc hắn đến cầu dược có gì liên quan.

Hắn không tự chủ được nhìn thoáng qua Tiêu Dung phía sau Tiết Chi Hải, nàng khuôn mặt như họa, hai tròng mắt linh động cũng đang nhìn hắn.

Lông mày hắn nhíu chặt, thấy tay phải của nàng nhẹ nhàng nắm chặt, buông ra, lại nắm chặt.

Vân Cảnh suy nghĩ khẽ động, cười nói: “Tay phải, cầm không được chính là tay phải.”

Thân thể Tiết Chi Hải chấn động, một lúc sau lại trầm mặc, giống như thất thần, hoàn toàn quên mất hai người trước mắt.

Thật lâu sau, hắn phân phó nói: “Dung nhi, ngươi đi lấy thuốc cho hắn.”

– “Vâng.” Tiêu Dung đối với Vân Cảnh mỉm cười, cảm thấy hắn hôm nay vận khí thật không tệ.

Tiễn hắn ra khỏi cửa, hắn đột nhiên dừng bước, nhẹ giọng hỏi: “Nàng tên gì?”

Tiêu Dung có chút luống cuống chân tay, nàng cúi đầu, thấp giọng trả lời: “Tiêu Dung.”

– “Tiếu Dung?” Thanh âm hắn có chút nâng cao, có phần kinh ngạc, còn mang theo một chút tiếu ý.

– “Tiêu Dung.” Sắc mặt nàng đỏ lên, kiên nhẫn nhắc lại

Hắn mỉm cười, thật sâu nhìn nàng. Sau đó xoay người bước vào trong rừng đào. Cành lá như ngọc bích, bóng dáng màu trắng dần dần mất đi.

Tiết Chi Hải vẫn trầm tư, ánh mắt yên lặng nhìn nhất mộng đầu bạc. Ăn nó vào, từ nay về sau vô tri vô giác, có lẽ lúc tỉnh lại, đầu tóc bạc trắng, dung mạo già nua. Cũng có thể vĩnh viễn bất tỉnh, cả đời chỉ như giấc mộng.

– “Tay phải cầm không được tay phải. Ta chế ra vị độc này, lại không nghĩ ra cách nào để giải nó. Ta là thành công hay vẫn thất bại?” Hắn ngẩng đầu, vẻ mặt ảm đạm.

Tiêu Dung sửng sốt, chậm rãi đến gần, trấn an hắn: “Sư phụ, người nhất định sẽ tìm ra cách giải.”

– “Ta hao hết tâm huyết nửa đời, mới chế ra nhất mộng đầu bạc, kỳ thật lúc ta nghiên cứu nó, tưởng rằng sẽ có giải pháp, nhưng đến lúc này vẫn nghĩ mãi không ra, không thể nào bắt tay làm. Vừa rồi người nọ một câu vạch trần ta. Dung nhi, ngươi hảo hảo dụng tâm, nhất định phải giúp ta chế ra giải dược. Có sinh ắt có diệt, một vật khắc một vật, ta không tin vô phương hóa giải.”
Bình Luận (0)
Comment