Tiểu Từ tâm tình thật
không tốt, sau khi ăn xong ở lại trong phòng Kế Diêu không chịu đi, ngơ
ngẩn nửa ngày, vô cùng sầu khổ nói: “Kế Diêu, ta vừa thấy hắn liền hết
sức không vui, chúng ta vẫn nên sớm rời khỏi nơi này thôi.”
Chẳng lẽ ta thích hắn sao? Kế Diêu bất đắc dĩ nhìn nàng, khuyên nhủ: “Ta cũng không muốn dây dưa với hắn, cũng không lường trước được hắn có quan hệ
với Vân Trường An. Bất quá việc này vẫn chưa có manh mối, chúng ta không thể tay không mà đi.”
Tiểu Từ tới gần hắn, vừa thần bí vừa khẩn trương nói: “Hắn, có thể hay không cũng vì bảo tàng mà đến?”
Kế Diêu gạt gạt ngọn đèn dầu, thấp giọng nói: “Cũng có thể cố ý, cũng có
thể trùng hợp.” Hắn cẩn thận nhớ lại vẻ mặt Vân Trường An, cùng biểu
tình của Thư Thư, trong lúc nhất thời không nắm chắc, tuy rằng trong
lòng tồn tại nghi hoặc, nhưng không có bằng chứng, cũng chỉ có yên lặng
quan sát.
Tiểu Từ ghé vào lỗ tai hắn thì thầm: “Chúng ta làm sao lấy được bảo tàng?”
Hơi thở của nàng mềm mại ngọt ngào rót vào tai hắn, hắn có chút ngứa, rụt
cổ lại nói: “Vân Trường An là ông ngoại hắn, hắn e rằng cũng biết rõ
chuyện bảo tàng. Hắn là vừa khéo đến Ẩn Lư hay có ý định gì khác hiện
tại rất khó nói, đề phòng cẩn thận một chút dù sao vẫn tốt hơn. Cho nên
chỉ có chờ Tiểu Chu tới dẫn dắt hắn rời đi, ta lại lần nữa đến Lạc Tuyết tuyền.”
– “Tiểu Chu lúc nào đến?”
– “Người này rất chậm chạp, lẽ ra hai ngày nay nên tới rồi.”
Tiểu Từ bĩu môi, thoáng có chút bất mãn, Kế Diêu đối với hắn xem trọng như
vậy, đại sự cũng chờ hắn tới mới động thủ, lẽ nào nàng không thể giúp
hắn?
Nàng có phần ấm ức, đứng lên nói: “Ta đi cuốn lấy hắn, ngươi ban đêm đi điều tra.”
– “Không được càn quấy.” Kế Diêu vội la lên, một phen kéo tay nàng.
Tiểu Từ khoát tay tránh né, lại bị hắn dùng sức kéo trở về, nàng liền ngã
vào trong lòng hắn. Kế Diêu bối rối buông lỏng tay, sắc mặt của nàng
cũng đỏ, ở trước ngực hắn thấp giọng nói: “Ta sẽ chuốc say hắn.”
Kế Diêu xem thường gõ trán nàng: “Tửu lượng của ngươi tốt lắm sao?”
Tiểu Từ vừa nhấc đầu, buồn bực nói: “Tửu lượng ta không tốt! Nhưng bù lại ta sẽ không thể ở trong rượu của hắn động tay động chân sao?” Nói xong,
nàng mặt mày hớn hở. Rốt cuộc cơ hội báo thù cũng tới rồi.
Thì ra là thế! Kế Diêu yên lòng, nhìn khóe miệng nàng gần trong gang tấc, bất
giác tâm thần rung động. Bờ môi nho nhỏ đỏ mọng xinh đẹp vểnh lên, hắn
nhớ tới ngày trước trên trống trơn đài, khóe môi cong lên như vầng trăng lưỡi liềm, cái cảm giác mềm mại ngọt ngào lan tràn trong lòng hắn, vừa
nhớ lại một cỗ dục niệm trong cơ thể không kiểm soát được dâng trào lên.
Hắn cúi đầu nhưng lại rơi vào khoảng không. Tiểu Từ thoát ra khỏi ngực hắn, bước nhanh ra ngoài, ở trước cửa ngoái đầu lại cười, tinh quái xinh
đẹp, còn mang theo khí thế bừng bừng. Kế Diêu ôm cánh tay nhìn, tiếc
nuối vừa rồi hẳn nên cúi đầu sớm hơn mới phải.
Hắn đi tới phòng của Vân Trường An, nhẹ nhàng gõ cửa.
Vân Trường An mở cửa thấy hắn, vội vàng khách khí mời hắn vào trong.
Kế Diêu đi thẳng vào vấn đề, thẳng thắn hỏi: “Vân lão bá, xin hỏi chuyện bảo tàng, lão bá có nói cho cho người khác không?”
Vân Trường An sắc mặt hơi khó coi, nói: “Việc này ta chỉ nói cho một người.”
Kế Diêu lông mày nhíu chặt: “Thư Thư?”
– “Cũng không phải lỗi của nó. Lão phu nguyên là muốn giao gia nghiệp
cùng trọng trách trông coi bảo khố giao cho nó, chẳng qua sau này phụ
thân nó không muốn nó kế tục Vân gia, tính cách nó cũng không an phận.
Cho nên lão phu luôn đối với nó kín miệng như bưng, chỉ đối với một
người khác đề cập qua. Bất quá, Kế công tử yên tâm, bảo tàng này nếu
không có con dấu thì không có cách nào lấy ra.”
Kế Diêu lẳng lặng nhìn Vân Trường An, ông ta nhưng không có ý định nói tiếp.
Kế Diêu trầm ngâm chốc lát, nói: “Người kia, Vân lão bá nếu không tiện nói, vãn bối cũng không hỏi đến cùng.”
Tiểu Từ chạy đến nhà ăn, đem mười bộc rượu chưa uống hết cầm ở trong tay, vụng trộm cười thầm.
Gian phòng của Thư Thư cách Kế Diêu rất gần, trên cửa sổ lộ ra ánh trăng
mông lung. Tiểu từ suy tính, nhảy lên nóc nhà đối diện phòng hắn. Hai
cái chén đặt ở trong tay. Nàng rót một ly rượu, chun mũi hít một hơi,
sau đó giơ cái chén lên, “Phác” một tiếng ném vào cửa sổ phòng Thư Thư.
Quả nhiên, bóng dáng Thư Thư từ trong cửa sổ phóng ra, thân pháp cực nhanh.
Tiểu Từ nhịn cười, từ trên nóc nhà nói tiếng xin lỗi: “Ta vốn là muốn đập bể cửa phòng Kế Diêu, không cẩn thận quấy nhiễu Thư công tử.”
Thanh âm của nàng trong trẻo như một hồi gió mát lướt qua chuông gió. Thư Thư giương mắt nhìn lên, Tiểu Từ ngồi ở trên nóc nhà, phía sau một vầng
trăng tròn. Ánh trăng như nước khiến cơ thể nàng nhiễm một tầng quang
hoa, ánh trăng chiếu rọi vào dung nhan mỹ lệ xinh đẹp của nàng, y phục
phiêu phiêu, giống như có thể hóa thành hằng nga giữa tháng bất kỳ lúc
nào. Hắn phút chốc có phần hoảng hốt, quên cả nói tiếp.
Nàng đối
hắn nở nụ cười, đây dường như là lần thứ hai nàng cười với hắn. Lần đầu
tiên là ở Họa Mi sơn trang, nụ cười được giải thoát, điềm mỹ không lo,
nhưng lại mơ hồ đâm vào tim hắn. Mà nay nàng rốt cuộc buông xuống khúc
mắc, cười ôn nhu động lòng người như thế. Ánh trăng mông lung, nụ cười
của nàng giống như chớp mắt sẽ biến mất, tâm hắn vì vậy mà treo lơ lửng, sợ ánh sáng mất đi, gặp lại biết đến khi nào?
Ánh trăng khơi gợi cảm xúc trong lòng, mơ hồ có hương thơm ngào ngạt của rượu nhẹ nhàng
trong gió. Hắn phi thân nhảy lên nóc nhà.
Tiểu Từ nghiêng đầu đối hắn thản nhiên cười: “Ngươi cũng muốn uống một chén sao?”
– “Thật vinh hạnh.” Thư Thư cười ngồi xuống, rất kinh ngạc nàng cư nhiên không đứng dậy rời đi.
Tiểu Từ chịu đựng cảm giác không vui trong lòng, rót một ly rượu, đưa cho
hắn, cũng tùy tiện liếc mắt đánh giá hắn, hắn khiêm tốn văn nhã, tại Ẩn
Lư dường như trở thành một người khác, một bộ dáng dấp quân tử như ngọc.
Hắn tiếp nhận, sảng khoái uống cạn. Tiểu Từ híp mắt nhìn hắn, đôi mắt vụt sáng ý cười xấu xa.
Đợi một lát, hắn vẫn vô sự!
Thư Thư giơ ly rượu trống rỗng cười nói: “Tiểu Từ cô nương, trước đây chúng ta có một chút hiểu lầm, tục ngữ có câu hữu duyên thiên lý năng tương
ngộ, ngươi xem U Châu cách Kinh thành xa như thế, chúng ta cư nhiên lại
gặp gỡ ở Ẩn Lư nho nhỏ, thật đúng là duyên phận. Chúng ta biến chiến
tranh thành tơ lụa nhé?”
Ngươi cũng biết, chút hiểu lầm đó suýt
nữa khiến ta bỏ mạng? Ngươi cũng biết, duyên số có lương duyên, cũng có
nghiệt duyên? Tiểu Từ cười cười, không trả lời hắn, chỉ tiếp tục rót
thêm một ly rượu, cười tủm tỉm đưa cho hắn.
Mỹ nhân mời rượu, lại cười tươi như hoa, hắn sảng khoái tiếp nhận, nhưng vẫn vô sự như trước.
Nụ cười của Tiểu Từ dần dần tắt, ngây ngẩn nhìn hắn. Một tia nghi hoặc dừng lại bên cửa miệng nhưng không thể nói thành câu.
Thư Thư bắt đầu cười: “Tiểu Từ, ngươi như thế nào không uống?”
– “Nga, ta cũng uống.” Tiểu Từ vội vàng quay đầu lại, uống một chén.”
– “Làm sao ông ngoại của ngươi lại gọi ngươi là Vân Thư?” Tiểu Từ có chút bức rức khẩn trương, thuận miệng hỏi.
– “Nói đến cũng rất dài, ngoại công chỉ có một nữ nhi, muốn kén chọn
người ở rể, thế nhưng thành U Châu lạnh lẽo. Tốt xấu cha ta cũng coi
trọng mỹ mạo của nương ta, mặc dù không đáp ứng ngoại công ở rể, nhưng
nếu sinh con, có thể lấy họ Vân. Ngoại công bất đắc dĩ cũng đành đáp
ứng. Kế quả, cha ta cưới bảy bà vợ, cũng không biết vì sao, chỉ có ta là con trai, ông ta tự nhiên liền đổi ý, đem Vân Thư sửa lại thành Thư
Thư. Từ đó, ngoại công liền cùng ông ta đoạn tuyệt mọi quan hệ, từ nay
về sau không thèm lui tới.”
Trách không được ngươi như thế, hóa
ra cha ngươi cũng không phải người tốt đẹp gì. Tiểu Từ nhìn hắn một cái, lại rót cho hắn một ly rượu.
Thư Thư uống mười bốn chén, mê dược trong móng tay Tiểu Từ đã dùng hết. Hắn càng ngày càng tỉnh, nụ cười
cũng càng ngày càng sâu.
Tiểu Từ luống cuống, đầu bắt đầu cảm
thấy choáng váng. Nàng tuy rằng không uống rượu có bỏ mê dược, nhưng
cuối cùng cũng phải phụng bồi sáu chén. Tửu lượng nàng không tốt, không
tốt.
– “Ngươi tự uống tiếp đi, ta muốn đi ngủ.” Nàng khẩn trương đứng dậy, đầu một trận váng vất, suýt nữa từ trên nóc nhà ngã xuống.
Thư Thư một phen kéo lấy tay nàng, cực kỳ ôn nhu cười nói: “Ta ôm ngươi
xuống?”
Một bóng đen như đại bàng vỗ cánh, bất thình lình từ trên trời giáng xuống đoạt lấy Tiểu Từ trong tay hắn.
– “Kế công tử cũng không ngủ sao?” Thư Thư cười ha hả nói.
Kế Diêu ôm lấy Tiểu Từ nhảy xuống khỏi nóc nhà, trở về phòng.
Tiểu Từ nửa tỉnh nửa say, cả người phát nhiệt. Hơi thở hắn mát lạnh. Nàng
không kìm lòng được kề sát từng chút vào người hắn, tay vừa nhấc, vuốt
ve khuôn mặt hắn, cảm giác khoan khoái dễ chịu. Nàng nỉ non gắng sức cọ
xát vào cánh tay hắn, sau đó cũng muốn hai má cọ vào. Kế Diêu vừa tức
vừa buồn cười. Bất đắc dĩ đặt nàng lên giường, đang muốn xoay người.
Nàng đột nhiên kéo hắn lại.
Hắn cúi đầu nói: “Ta đi lấy nước.”
– “Ta không cần nước, chỉ cần ngươi.” Nàng thấp giọng nỉ non, giọng nói nũng nịu ngang ngược. Kế Diêu bị một câu của nàng trêu ghẹo, trong lòng kinh hoảng, nàng có biết những lời này có ý nghĩa gì không, ỷ vào say
mà lung tung nói ra. Động tác làm nũng của nàng cũng rất xấu, cánh tay
nhân tiện quấn quanh cổ hắn, sau đó nói: “Chúng ta uống tiếp.”
Kế Diêu trong ngực thoáng lạnh, nổi giận đùng đùng hỏi: “Ta là ai?”
Tiểu Từ đang mơ mơ màng màng, bị tiếng quát của hắn làm cho thanh tỉnh hơn
rất nhiều. Miễn cưỡng nhìn rõ hắn, cười nói: “Là ngươi hả.”
Kế Diêu lửa giận chưa tắt, thấp giọng nói: “Lần sau không cho phép uống rượu.”
– “Không.” Nàng nhanh chóng cự tuyệt.
– “Ta nói không được là không được.” Hắn có chút tức giận, bộ dáng nàng quyến rũ như thế, chẳng lẽ còn muốn cho người khác xem?
– “Lúc ta thành thân chẳng lẽ không cho phép uống rượu sao?” Nàng sinh khí, hắn quản cũng nhiều lắm.
Hắn thở phào nhẹ nhõm, khẩu khí cũng dịu hơn rất nhiều: “Thời điểm thành thân thì có thể.”
– “Lúc con ta thành thân nữa, ta cũng muốn uống.” Hắn vừa buồn cười vừa tức giận, quả nhiên là uống say, cũng không biết xấu hổ, ngay cả chuyện như thế cũng nghĩ tới được, còn dõng dạc mà nói ra.
Hắn rõ ràng
muốn cười chỉnh nàng, trong đầu lại đột nhiên run lên, cư nhiên cũng
nghĩ theo ý nàng. Tay nàng bắt đầu vung lên, nửa híp mắt, lẩm bẩm: “Ta
nóng quá.”
Hai má nàng tươi đẹp như hoa đào tháng ba, búi tóc có
phần nới lỏng, từng sợi tóc vương trên khóe miệng, rơi cuống cổ, sắc đen dường như càng làm nổi bật làn da trắng như bạch ngọc. Trong khi đó hơi thở phả ra hương rượu nồng đậm, hắn cũng có chút nóng.
Bộ dáng
quyến rũ kiều diễm như thế này rất ít khi xuất hiện trên người nàng. Hắn nhìn có chút không quen, tâm động đậy không thôi. Bờ môi đỏ mọng khẽ
mở, hơi thở của nàng dường như bóp chặt trái tim hắn, trong ngực nảy lên như cung đàn, lúc này bị trêu ghẹo rục rịch nhộn nhạo.
Hắn đang
cố gắng chống chọi, đau khổ giãy dụa. Nàng trong lúc vô ý còn thêm củi
vào lửa, ở trên giường xoay xoay cơ thể, một tay bắt lấy vạt áo, càu
nhàu: “Nóng, đem y phục cởi.”
Hắn nuốt một ngụm nước bọt, hung ác bắt lấy cánh tay nàng. Nha đầu kia, sau này có chết cũng không cho nàng uống rượu, ngoại trừ tương lai một đêm kia.
Tiểu Từ nửa đêm khát nước, tỉnh lại bỗng nhiên phát hiện Kế Diêu cư nhiên ngủ lại trong
phòng nàng, tựa vào chiếc ghế gần cửa sổ. Ánh trăng chiếu lên người hắn, khuôn mặt đạm mạc thanh nhã.
Nàng lẳng lặng nhìn, nhớ tới đêm
qua, hình như nàng uống rượu với Thư Thư, được hắn ôm trở về phòng, sau
đó ra sao, lại mơ màng không nhớ được.
Nàng vừa cử động, Kế Diêu
liền tỉnh giấc. Hai người cứ như vậy yên lặng bốn mắt nhìn nhau, thời
gian lặng lẽ trôi qua. Ai cũng không muốn mở miệng, cứ như vậy ngóng
nhìn.
Một lúc lâu, Kế Diêu đứng dậy, rót cho nàng một chén nước.
Tiểu Từ cũng không tiếp, đôi mắt long lanh nhìn hắn, khóe miệng nở nụ cười.
Kế Diêu bất đắc dĩ ngồi xuống bên cạnh nàng, nàng nửa ngồi nửa tựa trên
ngực hắn, uống hết chén nước trên tay hắn. Sau đó thấp giọng nói: “Ngươi sao không đi ngủ?”
Kế Diêu nắm cái chén, không thốt ra một lời.
Nàng ngẩng đầu nhìn thẳng hắn, mơ hồ thấy đuôi lông mày của hắn khẽ động.
Nàng nhịn cười bất ngờ ở trên cằm hắn hôn một cái, sau đó cười khanh
khách, nằm xuống dùng chăn che mặt.
Trong ngực Kế Diêu chấn động, ý định phải về phòng ngủ vừa mới nảy sinh liền sụp đổ! Nha đầu kia, năm lần bảy lượt trêu chọc hắn, không thể nhẫn không thể nhẫn! Hắn kéo chăn ra, cúi đầu hung hăng ấn môi xuống. Đáng tiếc, lại hôn trúng cái mũi
nhỏ nhắn của nàng. Tiểu Từ ngứa ngáy hắt xì hơi một cái, phun hết nước
bọt lên mặt Kế Diêu.
Tiểu Từ cười rộ lên, tiếng cười thanh thúy
trong trẻo trong đêm tối yên tĩnh phá lệ giòn tan. Hắn hoảng hốt, bưng
miệng nàng lại, nói: “Nhỏ giọng một chút. Người ta nghe được bây giờ.”
Tiểu Từ nhịn cười, nhưng lại nghịch ngợm vươn đầu lưỡi liếm qua lòng bàn tay hắn. Kế Diêu thân thể cứng đờ, có phần không thể động đậy.
Một
lát, hắn giống như chạy trốn bước nhanh ra khỏi phòng Tiểu Từ, gió vẫn
thổi, sau lưng cảm giác mát mẻ, hóa ra lại toát hết cả mồ hôi! Tư vị
này, vì sao so với luyện võ công có cảm giác còn tra tấn hơn?
Ánh trăng như ngân như vụ, bóng đêm trống vắng làm cho người ta phát cuồng, trong cơ thể dường như có một ngọn lửa không tên bùng lên đem tâm phế
đều thiêu đốt. Hắn vào trong phòng lấy kiếm, dưới ánh trăng vũ động.