Đường về càng ngắn, khoái mã chạy ròng rã cả ngày, ánh tà dương nhuộm chân trời sắc màu ấm, hoàng hôn buông xuống.
Kế Diêu thả chậm tốc độ, nói: “Tiểu Từ, sắc trời cũng không còn sớm nữa,
chúng ta trước tìm một khách điếm nghỉ tạm, sáng sớm mai lại lên đường.”
Tiểu Từ dọc đường đi đều lo lắng suy nghĩ về mối quan hệ của mình và Kế
Diêu, nhưng là, càng nghĩ càng loạn, nàng không yên lòng đáp: “Được.”
Hai người tìm được một khách điếm nho nhỏ, xuống ngựa.
Chủ quán vừa thấy có khách nhân, lập tức nhiệt tình đón tiếp, đon đả bưng trà mời cơm.
Tiểu Từ không có khẩu vị, không chút để ý gảy gảy mấy hạt cơm. Vừa nhấc mắt
đã thấy Kế Diêu một bên sung sướng ăn cơm, một bên nhìn nàng. Hắn rõ
ràng không cười, nhưng ánh mắt đều toát lên ý cười, vừa lòng thấy bộ
dáng bối rối của nàng.
- “Ăn nhiều một chút, nàng gần đây rất gầy. Chờ đến lúc trở về nhà, ta bảo mẫu thân hảo hảo bồi bổ cho nàng.”
Trong lòng nàng nhảy dựng, nhỏ giọng hỏi: “Mẫu thân của ai?”
Kế Diêu cười hì hì nói: “Của ta chính là của nàng.”
Tiểu Từ ngẩn ra, sắc mặt lập tức chuyển đỏ: “Ta không muốn ăn. Ta lên lầu trước.”
Chủ quán thấy Tiểu Từ rời đi, liền ngăn đón, lấy lòng hỏi: “Phu nhân muốn
đi nghỉ? Trên lầu còn ba gian phòng trống. Phu nhân tự mình chọn.”
Tiểu Từ bị hắn gọi một tiếng “phu nhân” liền cảm thấy ngượng ngùng. Chẳng lẽ người qua đường đều nghĩ nàng là nữ tử đã có chồng? Cùng hắn một đôi?
Nàng cong khóe miệng theo chủ quán lên lầu hai, chọn một gian phòng nhỏ, sau đó chỉ vào gian cách vách nói: “Gian này, cấp cho vị khách nhân dưới
lầu kia, một hồi nữa ngươi tìm hắn lấy bạc.”
Chủ quán sững người, gật đầu nói hảo.
Tiểu Từ ngồi trên giường sầu lo, trước mắt đang trên đường về nhà. Chẳng lẽ
thật sự nhận định hắn là trượng phu, đi gặp cha mẹ chồng.
Việc
này phải như thế nào cho phải? Mặc dù hắn đối với nàng hết thảy đều rõ
như lòng bàn tay, đưa ra chứng cứ đều vô cùng xác thực, nhưng nếu muốn
nàng ngay lập tức thừa nhận là chuyện không thể, càng không thể tưởng
tượng đến cuộc sống vợ chồng kế tiếp. Nàng có chút phiền muộn, mất đi
trí nhớ, thật sự rất thống khổ, cảm giác mờ mịt bất lực thường xuyên
đánh úp lại, nàng không biết chính mình là ai, hết thảy đều dựa vào trực giác.
Tiếng đập cửa vang lên trong không gian yên tĩnh làm cho
nàng giật mình, nàng đứng lên mở cửa, quả nhiên, hắn đứng dựa vào tường, mỉm cười nhìn nàng. Nàng lập tức khẩn trương, che ở trước cửa nói:
“Ngươi, ta đã chọn cho ngươi một phòng ở cách vách.”
Kế Diêu gật đầu: “Ta đã biết. Nàng ngủ đi, sáng mai còn phải đi sớm.”
Tiểu Từ thấy hắn xoay người bước sang phòng bên cạnh, mới thở phào nhẹ nhõm
một hơi, hoàn hảo hắn không đòi dùng chung phòng với nàng.
Kế Diêu đóng cửa lại, có chút cười khổ.
Gần trong gang tấc mà đêm trường nhớ nhau.
Hôm sau ăn qua điểm tâm, hai người khởi hành. Kế Diêu mỗi ngày tinh thần
đều rất tốt, hôm nay nhất định có thể về đến nơi, cho nên cũng không
gấp, ngựa thong thả chạy trên đường, hắn đem áo choàng khoác nhẹ lên
người nàng, một tay cầm giây cương, tay còn lại luồn vào trong áo khoác, vòng qua thắt lưng nàng.
- “Mau buông tay.”
- “Tay ta rất lạnh, nàng giúp ta giữ ấm đi.”
- “Nói bậy.”
- “Nàng xem, gió rất lớn đó.”
Tiểu Từ liếc nhìn bàn tay hắn ghì lấy dây cương có chút ửng đỏ, cũng không
biết nói cái gì, đành phải đồng ý. Trong lòng cũng không chán ghét việc
hắn chiếm tiện nghi của mình. Ủ ấm bàn tay cần lâu như vậy sao? Hận
không thể đem nàng khảm vào trong thân thể thì có. Nàng có chút giận,
giãy dụa tránh bàn tay hắn, trừng mắt liếc hắn một cái.
Kế Diêu
mỉm cười: “Nếu nàng cảm thấy không công bằng, cũng có thể ôm ta. Thân
nhiệt ta rất nóng, nàng có muốn ủ ấm bàn tay không?”
Tiểu Từ xấu hổ cúi đầu, người này, thật đáng ghét, luôn nói những lời đó.
- “Nàng trước kia luôn thích bày trò để ta ủ ấm chân cho nàng, buổi tối
ngủ hận không thể rúc thật sâu vào trong lòng ta, nàng thật sự không nhớ rõ?” Mặt nàng càng đỏ hơn, cúi đầu một chữ cũng không nói.
-
“Nàng còn thích sờ ngực ta, bên trên có một vết sẹo, nhưng là do người
khác gây nên, nàng lại mỗi ngày vuốt ve, nói rằng tất cả đều vì nàng.”
Hô hấp của nàng trở nên dồn dập, thật sự có chuyện như vậy sao, dù sao
cũng không thể ban ngày ban mặt nói ra những lời này. Nàng vừa thẹn vừa
giận quát: “Im miệng.”
Kế Diêu thực vừa lòng nhìn ngắm khuôn mặt
đỏ bừng của nàng, chân thành nói: “Ta bất quá là muốn dùng một chút
chuyện quá khứ khơi gợi ký ức cho nàng. Cái khác thì không nói, nhưng
những chuyện thân mật như vậy, nàng hẳn phải có một chút ấn tượng chứ?”
- “Không được nói nữa.”
- “Được, được, ta không nói.”
Kế Diêu nín cười, liếc nhìn dung nhan kiều diễm xấu hổ, trong lòng rung động, đột nhiên cúi đầu hôn xuống.
Nàng đang xấu hổ buồn bực, căn bản không chú ý đến hành động của hắn, bất
ngờ không kịp đề phòng bị hắn hôn trúng. Trên lưng ngựa, ngay cả chỗ để
tránh né cũng không có, cánh tay hắn còn gắt gao ôm nàng.
Kỳ quái là, đối với nụ hôn của hắn nàng không hoàn toàn kháng cự, ngược lại
trong lòng mềm nhũn, có một loại hương vị ngọt ngào quen thuộc lan tràn.
Cho dù như thế sự ngượng ngùng vẫn khiến nàng không tự chủ được muốn khước
từ, chờ thật vất vả hắn mới buông nàng ra. Tiện nghi, đã bị hắn chiếm
hết, trên môi một mảnh tê dại.
- “Quá phận.”
- “Nàng không cho ta nói chuyện, ta còn tưởng rằng, nàng là muốn ta hành động.”
- “Ngươi đừng có mà tự mình đa tình, ngươi đừng tưởng rằng nói là trượng
phu của ta thì có thể muốn làm gì thì làm, ta còn chưa thừa nhận đâu,
ngươi mà cứ như vậy nữa, ta tuyệt đối sẽ không khách khí.”
Kế Diêu thở dài: “Hảo, vậy chúng ta quy củ.”
Tiểu Từ buồn bực liếc hắn một cái, bĩu môi.
- “Nàng đừng bĩu môi, càng bĩu càng đỏ, một hồi người khác nhìn thấy lại tưởng là có chuyện gì xảy ra.”
Tiểu Từ bị hắn chỉnh phát cáu, phẫn nộ trừng mắt nhìn hắn.
Buổi trưa mới đến được Cẩm Tú sơn. Ý định của Kế Diêu là muốn nàng trở lại
chốn cũ trước đây, hy vọng có thể khơi gợi trí nhớ của nàng. Theo con
đường nhỏ chậm rãi hướng lên trên, hắn tận tình chỉ điểm, ôn nhu kể
chuyện cũ, nhưng nàng một chút cũng không có ấn tượng.
Trống trơn đài vẫn như trước, không đợi Kế Diêu dẫn nàng lên, mở miệng nói ra một
màn trước kia. Đột nhiên nghe thấy có tiếng người kêu lên: “Tiểu Từ!”
Tiểu Từ sửng sốt, quay đầu nhìn lại. Chỉ thấy ở trống trơn đài cách đó không xa, trên con đường nhỏ có một người đang đi tới.
Hắn đến gần, là một nam tử cao lớn, bộ dáng giản dị thuần hậu.
Tiểu Từ ngạc nhiên hỏi: “Ngươi là ai? Làm sao ngươi biết ta.”
- “Ai nha, không nhận ra ta à? Ta là A Bảo.”
- “A Bảo.” Tiểu Từ nghi hoặc nhìn về phía Kế Diêu.
Kế Diêu đối với nam từ vừa đến cũng có chút ấn tượng, là một sơn dân của
Đông Sơn, trước đây từng tới Đào Cư vài lần tìm Tiêu Dung lấy dược thảo.
Hắn cười nói: “A Bảo huynh đệ, Tiểu Từ bị bệnh nặng, sau khi tỉnh lại đã quên hết chuyện trước kia.”
A Bảo vội la lên: “Thật sao? Kia phải làm sao bây giờ?”
Kế Diêu lắc đầu: “Ta cũng không biết, thầm nghĩ mang nàng về chốn cũ, xem có thể hay không giúp nàng nhớ tới điều gì.”
A Bảo bừng tỉnh đại ngộ nói: “Ngươi có phải hay không muốn ôm nàng bay
lên trống trơn đài hôn môi, làm cho nàng nhớ tới điều này.”
Sắc mặt Kế Diều cùng Tiểu Từ đều hồng lên, trong lòng sửng sốt.
A Bảo nhức đầu: “Ai nha, đừng ngượng ngùng. Lần đó, hai người các ngươi ở trên trống trơn đài hôn môi, ta cùng cha ta, còn có Báo tử đầu, tiểu hổ tử, thất thẩm đều nhìn thấy, chúng ta cũng không phải không biết xấu
hổ, vội vàng lộn trở về.”
Tiểu Từ cùng Kế Diêu đều than thầm, trời ạ! Cư nhiên còn có chuyện như vậy.
- “Các ngươi nhanh một chút, tranh thủ lúc mọi người còn đang ăn trưa,
phỏng chừng không có người đến. Buổi sáng cũng không thành hả, buổi sáng mọi người đi làm việc sớm, sẽ bị nhìn thấy.” A Bảo cười hì hì tiêu sái
rời đi.
Kế Diêu nhìn khuôn mặt Tiểu Từ giờ phút này đã đỏ như
trái táo, cười nói: “Nàng xem, ta cũng không lừa nàng. Mọi người đều làm chứng. Thật tốt quá, may mắn có người nhìn thấy.”
Tiểu Từ giậm chân, quay đầu bỏ đi.
Kế Diêu ở phía sau vui mừng đi theo, lần đầu tiên phát giác có người nhìn
lén kỳ thật cũng không sao. Đáng tiếc, Tiểu Chu không có ở đây, bằng
không để Tiểu Chu nói cho nàng, bọn họ còn có một lần bị Tiểu Chu bắt
gặp, việc này xem như ván đã đóng thuyền.
Lúc đi đến bờ suối đã
là giữa trưa, mặt trời đang ở vị trí cao nhất, ánh nắng nhỏ vụn rơi
xuống từng tán lá cây, không gian một mảnh yên tĩnh an hòa. Mặt nước
trong suốt như trước, hơi nước lượn lờ.
- “Tiểu Từ, nàng xem,
trước căn nhà gỗ kia có một cái mộc bài, chữ trên đó là do ta dùng kiếm
khắc lên, giao trì cái tên này ghép theo âm từ tên hai chúng ta. Đến
đây, nàng vào nhìn xem, bên trong còn có y phục của nàng.
Kế Diêu mở khóa cửa, lâu không có người ở, trong phòng có chút bụi bặm. Kế Diêu không có thời gian quét tước, lập tức đi đến tủ đồ lấy ra hai bộ y phục cầm đến.
- “Không tin, nàng thay thử xem. Nếu không, ta giúp nàng mặc?”
- “Không cần.” Kỳ thật những lời của A Bảo vừa rồi, nàng đã muốn tin. Chỉ có điều nhất thời chưa kịp tiếp nhận.
- “Ta đi nấu cơm, gạo này là lúc trước chúng ta xuống núi vào chợ mua.”
Tiểu Từ im lặng nhìn bộ dáng cao hứng phấn chấn của hắn, cắn môi. Không biết chính mình trước kia, như thế nào yêu thương hắn. Về sau nàng liệu còn
có thể yêu thương hắn không?
Hắn đi vào phòng bếp nấu cơm, nàng
cầm khăn bắt đầu lau quanh phòng. Cũng không biết vì sao, những vật nơi
đây lại làm cho nàng cảm thấy vui sướng an bình đến thế, tựa hồ như có
sinh mệnh, trong dòng chảy thời gian tích từng giọt từng giọt.
Hai người đơn giản ăn qua bữa trưa, kế tiếp làm gì bây giờ, đó mới là vấn đề.
Kế Diêu mang nàng đến Cẩm Tú sơn, chính là muốn nàng nhìn qua chốn cũ một
chút, hắn thực nôn nóng đưa nàng về nhà, ra mắt phụ mẫu.
Nhưng là Tiểu Từ dường như không muốn đi. Nàng cảm thấy nếu đến ở nhà Kế gia,
chẳng khác nào đã chính thức cùng Kế Diêu trở thành phu thê. Hơn nữa,
hiện tại nàng đối với hắn, vẫn chưa có cảm tình, như thế nào cùng hắn
làm vợ chồng, vừa nghĩ đến chuyện da thịt chi thân, nàng lại ngượng
ngùng không dám nhìn hắn. Cho nên nàng tính ở lại nơi này, dù sao ở đây
mọi thứ đều có, cũng thực thoải mái.
- “Ta ở lại đây, ngươi về nhà đi.”
Kế Diêu nhảy dựng lên: “Nàng nói cái gì? Nàng không theo ta về nhà? Nương ta còn chờ để gặp nàng đó.”
Tiểu Từ cũng ương ngạnh nói: “Không đi.”
Kế Diêu đành phải đầu hàng: “Được rồi, ta cũng không về, ta ở cùng nàng.”
Tiểu Từ trợn mắt: “Ai, ngươi đừng như vậy.”
Kế Diêu thở dài: “Phu xướng phụ tùy, từ bây giờ chúng ta hoán đổi.”
Xế chiều, Kế Diêu vừa chẻ củi vừa phát tiết.
Khuya đến, Kế thiếu hiệp lại đi làm cơm. Sau khi ăn cơm xong, Tiểu Từ nghiêm
mặt nói: “Trong phòng này chỉ có một cái giường, ngươi nhanh chạy về nhà ngủ đi.”
Kế Diêu nhìn nàng, tim đau như bị đao cắt. Đường thì xa, trời lại tối, nàng nỡ đuổi hắn đi.
Kế Diêu thấp giọng thương lượng: “Ta không sợ lạnh, ta sẽ ngủ dưới nền.”
Trên lưng ngựa từng bị hắn đánh bất ngờ, Tiểu Từ đặc biệt cảnh giác kiên
quyết cự tuyệt: “Không được, ở chung phòng nếu ngươi làm gì quá phận thì ta biết làm sao.”
Kế Diêu bất đắc dĩ: “Ta đây ngủ phòng bếp.”
Tiểu Từ nghĩ nghĩ: “Vậy được rồi, nhưng là mong muốn của ngươi, sau này đừng có mà cáo trạng với nương ngươi đó.”
Kế Diêu cắn chặt răng, mang theo chăn đi vào phòng bếp.
Đêm dài mênh mông, đột nhiên, trời tuôn mưa tuyết. Kế Diêu ôm chăn cảm tạ
lão thiên gia, rốt cuộc đáng thương cho hắn một mối tình si mà cho mưa
đúng lúc.
Gõ cửa.
- “Tiểu Từ, phòng bếp ướt hết rồi, để cho ta vào được không?”
Nửa ngày không có động tĩnh, tiếp tục cầu xin: “Tiểu Từ, chăn của ta đều ẩm ướt, không tin nàng đến sờ xem. Tiểu Chu cái đồ keo kiệt, cả phòng bếp
cứ như một cái hồ lộng a.”
Một lát sau, Tiểu Từ không tình nguyện mở cửa, người che ở cửa, tay đặt ở trên chăn hắn sờ sờ, quả nhiên có điểm ẩm ướt.
Thế này mới để cho hắn tiến vào.
Tiểu Từ nghiễm nhiên trở thành chủ nhân của căn phòng, phân phó nói: “Vậy ngươi ngủ trên đất, không được vô lễ.”
Kế Diêu cảm thấy mỹ mãn đặt lưng xuống. Tuy rằng sờ không được chạm không
đến, nhưng là có thể ngửi được mùi vị của nàng, có còn hơn không, có
tiến bộ.
Nếu không, đêm mai, sắc dụ một chút?