Chạy Theo Thuyền Giặc

Chương 13

Sau đó kỳ quái hơn là Nghiêu Diệp như thế nào mà lại cho tôi vào phòng làm việc của anh ta để học, tôi vốn cũng thấy ngại ngùng nhưng mà ở đó ấm áp, có đồ ăn vặt còn cả trà nước, tốt đẹp như thế, tôi lập tức đầu hàng. Bình thường anh ta sẽ làm việc, còn tôi thì xem sách, ăn uống là Nghiêu Diệp bao, tôi mừng rõ, ngày ngày chạy tới nơi đó, có gì không hiểu còn có người để hỏi, chỉ có khi đó tôi mới khẳng định được quan hệ giữa chúng tôi là quan hệ thầy trò, cũng dần dần quen với tính tình người nào đó, lúc nghiêm nghị, lúc ôn hòa.

Hôm nay Nghiêu Diệp ra ngoài, tôi tự nhiên lại thấy chán chán, không muốn xem sách, hứng thú cũng tệ hại cho nên đành chạy đi mua một ly đồ lạnh về phòng làm việc xem tin tức bát quái.

Nguyên một tờ báo mà cả phần quảng cáo cũng xem xong vẫn chưa thấy người đó về, tôi lại lấy phần chơi chữ ra, chơi thử, Nghiêu Diệp cũng rất thích trò này,

Hôm qua tôi cũng nói muốn chơi, anh ta thế mà xem thường, bảo tôi không có chút ngoại ngữ nào làm sao chơi được, tôi nhất quyết không tin, có cái gì mà Lâm Đại Đại này không làm được chứ?

Từ đầu tiên! A là L O V E nha, đơn giản!

.... Rất nhiều giây tiếp theo trôi qua, tôi vẫn cắn bút cực khổ suy nghĩ.

Bỗng dưng, một tiếng cười sảng khoái vang lên bên tai, tôi nghi ngờ quay đầu lại, đập phải khuôn mặt tươi cười phóng đại của Nghiêu Diệp, anh ta cúi người bên tai tôi giễu cợt: "Ngốc, còn học tôi chơi trò này?"

Tôi phình mặt "hừ" một tiếng, ném tờ báo qua một bên, có chút gì đó nũng nịu nói: "Gì chứ, một chút cũng không dễ chơi!"

Nghiêu Diệp sờ sờ tóc tôi, bất đắc dĩ nói: "Tôi đã nói rồi mà, trò chơi của người thông minh không hợp với em đâu. "Tôi hận không thể dùng ánh mắt mà giết chết hắn, người nào đó còn tự nhiên cầm tay tôi vẽ lung tung lên tờ tạp chí. Mẹ nó, tư thế này quá thân mật, hơi thở trầm ổn của Nghiêu Diệp từ chút phảng phất qua cổ tôi, mập mờ cầm tay tôi nâng lên hạ xuống, tôi thấy cái tay kia không còn là của tôi nữa rồi!

"Hiểu chưa?"Anh ta đột nhiên hỏi tôi.

Tôi thoáng sửng sốt, hỏi ngược lại: "Hiểu cái gì?"Lực chú ý của tôi hoàn toàn đặt ở tiếp xúc thân thể nha.

Nghiêu Diệp hung ác gõ đầu tôi, vừa giận vừa buồn cười: "Cái đầu này chứa cái gì vậy hả, dạy thì không lo học, còn phồng má mất hứng cái gì. "

Tôi hắc hắc cười: "Ngại quá, vừa rồi em thất thần a. "Ai kêu dám dùng mỹ nam kế mê hoặc tôi?Tôi nhìn xuống bảng chữ đã hoàn thành, súng bái quá, rồi chỉ chỉ vào từ lúc nãy không làm được: "Từ này có nghĩa gì ạ?"

Anh ta liếc nhìn tờ báo, chậm rãi nói: "Eternity, vĩnh hằng. "

Giọng nói của người nào đó cực kì trầm ổn, nhất là lúc nói hai từ " vĩnh hằng", hấp dẫn đến cực điểm.

Tôi ngẩng đầu nhìn anh ta, phát hiện ra người đó cũng đang nhìn về phía tôi, rồi lại nhanh chóng ho nhẹ một tiếng quay sang nhìn văn kiện tiếp, tôi bĩu môi, tôi mới không lạ đâu.

Nhưng mà cái trò xếp chữ này, những nét chữ mạnh mẽ của Nghiêu Diệp và nét chữ như gà bới của tôi ở chung một chỗ, tự nhiên lại có cảm giác khác thường. Mặc dù Anh văn của tôi không tốt lắm nhưng mà nhiều từ đơn tôi cũng nhận ra được, sweetheart, myohmy, forever...Tới lúc này mới phát hiện ra đây là chuyên mục tình nhân, tôi âm thầm xấu hổ. Thảo nào, không trách được ánh mắt Nghiêu Diệp nhìn tôi mập mờ như vậy, chẳng lẽ cho rằng tôi yêu đơn phương?

Tôi ngượng ngùng không chịu nổi, một tiếng cũng không dám ho he, nhìn chằm chằm một đống chữ chằng chịt rậm rạp mà ngẩn người. Một hồi lâu không nghe thấy tiếng Nghiêu Diệp, tôi mới lặng lẽ nhìn sang, hóa ra người nào đó đang chống cằm ngủ thiếp.

Tóc anh ta hơi rối, lơ thơ rũ xuống, che đi ánh mắt, môi mỏng mím lại, rồi đến đường cong hoàn mỹ của gò má, tôi kìm lòng không đậu mới đi tới bên cạnh nhìn xem, không biết xúc cảm lúc này là thế nào nữa, một tâm tư rất trong sáng không chút nhục sắc, dùng điện thoại di động chụp lại khoảnh khắc lúc này.

Đang lúc định rời đi không dấu vét, tôi lại vô tình đụng rơi bút hắn, "Póc" một tiếng lăn xuống mặt bàn, người kia cũng thức dậy luôn, giọng nói khàn khàn: "Gì thế?"

Tôi vội đem vật gây án di động giấu sau lưng, cười vô cùng rực rỡ: "Không có, không có gì ạ. "Trong bụng âm thầm kêu than, cũng may tôi nhanh trí, thuận miệng nói: "Em đói quá, hay là em mời thầy ăn nhé?"

Nghiêu Diệp chau mày, có vẻ ngoài ý muốn: "Mời tôi?Hiếm có ghê. "

"Đi thầy, em có biết một quán nhỏ ăn ngon lắm, thầy đừng chê là được. "Tôi đẩy anh ta ra cửa, nhìn bóng dáng to lớn của ai kia tự nhiên lại thở phào nhẹ nhõm, đúng là mấy công việc xấu xa luôn đòi hỏi gan bền chí dũng, cực kì không thích hợp với tôi rồi.

Nhưng mà khi mang Nghiêu Diệp tới quán ăn nhỏ đó tôi lại hối hận, không phải là đau tiền đâu, mà là nhìn mấy bàn ăn bám đầy xi măng, lồi lồi lõm lõm, vấy mỡ lung tung, mà Nghiêu Diệp lại một thân tây trang thẳng thớm, chắc giá tiền bộ đồ này cũng không rẻ, ngồi ở nơi này thực sự không hợp chút nào.

Tôi xấu hổ cười: "Nếu không mình đổi chỗ thầy nhé?"

Nghiêu Diệp cười nhạt lắc đầu: "Không phải bảo đây ăn ngon à?Tôi còn chờ được thử một lần đấy. "

"Đương nhiên là thế mà. "Tôi hất cằm lên, lôi kéo anh đi vào trong cửa hàng đơn sơ, quay sang hét với ông chủ: "Ông chủ, cho hai tô ốc xào, một dĩa bò viên chiên, cánh gà nướng, nấu nhanh..."

Nét cười trên mặt Nghiêu Diệp sâu hơn: "Đừng gọi nhiều, tôi hôm nay không giúp em đài thọ nữa đâu. "

Tôi vỗ ngực vô sỉ khoác lác: "Thầy ăn hết mình, Lâm Đại Đại em không thiếu chút tiền này!"

Nghiêu Diệp cười híp mắt: "Vậy tôi cũng không khách khí nữa. "

Tôi là cái loại thấy ăn mà không nhúng tay vào là không được, lại còn là đồ ăn mình thích, đánh chén nửa ngày mới phát hiện ra Nghiêu Diệp hoàn toàn không đụng đũa, tôi vội hỏi: "Sao vậy?Thầy không thích à?"Tôi cẩn thận suy nghĩ, đúng rồi, người thân phận như Nghiêu Diệp chắc phải ăn những món cao lương mỹ vị, loại đồ thấp kém ven đường này, anh ta làm sao có thể thích?Có thể so với đầu bếp năm sao được sao?

Tôi chán nản cúi đầu, nghe thấy Nghiêu Diệp ôn hòa nói: "Không phải không thích, mùi vị cũng rất ngon, nhưng mà lúc trưa tôi ăn nhiều quá, giờ vẫn chưa đói, em cứ từ từ ăn. "

Tôi hỏi: "Thật?"

"Thật, không lừa em. "

Khi anh ta khẳng định, tôi cũng không hề nghi ngờ gì nữa mà tiếp tục mãnh liệt ăn, kết quả, đồ trên bàn đều bị mình tôi tiêu diệt, đến khi ra được khỏi quán, eo phình dây lưng cũng sắt đứt luôn rồi.

Nghiêu Diệp nhìn tôi cứ ợ hoài, cười cười: "Hay đi tản bộ, giúp tiêu hóa, nếu không giờ em mà về phòng chắc chắn lại nằm ườn ra. "

Tôi đỏ mặt đồng ý, anh ta cũng hiểu tôi thật nhỉ, tôi đúng là đang muốn trở về nằm thật, bụng to quá rồi, không muốn động.

Quán ăn nhỏ nằm ở cửa sau trường học, cách đó không xa chính là bờ sông, một con đê dài lớn lấp lánh ánh đèn hồng, rất đẹp, chúng tôi cứ thế mà đi dọc ven đê.

Nghiêu Diệp chợt dừng lại, tay dựa vào thành đá nhìn về lòng sông, thấp giọng: "Lúc tôi học con đê này còn chưa có, bây giờ thay đổi thực sự rất nhiều. "

"Đúng vậy ạ, nếu mai mốt em tốt nghiệp trở về, chắc chắn thấy thư viện mới xây, thế giới này mới phút giây đều không ngừng thay đổi mà. "Tôi ngừng một chút, đây hình như là đề tài nói chuyện đầu tiên mà tôi và Nghiêu Diệp nói.

Anh ta cũng đồng ý: "Em nói không sai, a, đừng động. "Nghiêu Diệp tới gần, vươn tay bắt một con bọ rồi đưa lên miệng thổi thổi tỉ mỉ. Thấy tôi vẫn đơ ra chưa dám động, anh bật cười, "Mới vừa rồi có một con côn trùng coi trọng em đấy. "

Tôi cực kì uể oải "À" một tiếng, tôi còn tưởng anh ta định hôn tôi kia, tưởng bở a!

Nhưng mà cũng không thể để cho ai kia nhìn ra ý nghĩ đó, tôi vội vàng thúc giục: "Em thấy lạnh rồi, mình đi thôi thầy?"Thật ra tôi đang bị dòng điện của người nào đó làm cho chóng mặt, nghĩ biện pháp mà rút lui là tốt nhất.

Nghiêu Diệp nhăn mày: "Lạnh?". Vừa nói vừa choàng chiếc áp khoác trên tay anh lên vai tôi, khép chặt: "Coi chừng bị cảm. "

Cả người tôi nóng lên, đến nói cũng không dám mở miệng, cúi đầu lặng lẽ đi bên anh.

"Hai người xứng đôi như vậy, hay là vẽ một tờ chân dung lưu lại nhé?Nhanh thôi. "Một thanh niên ăn mặc rất trào lưu ven đường chào hỏi, xung quanh người bày ra rất nhiều tranh, rất thật.

Hai chữ "xứng đôi" kia rất thỏa mãn thói hư vinh của tôi, tôi vội cầu khẩn ý vị hỏi Nghiêu Diệp: "Chúng ta vẽ nhé?Một lát thôi. "Tự nhiên tôi lại thấy sợ anh cự tuyệt.

Ai ngờ người kia còn hớn hở gật đầu: "Được. "Trời ạ, tôi mừng muốn hôn mê luôn rồi.

Họa sĩ chỉ đạo vài động tác: "Tay tiên sinh vòng trên bả vai cô gái, đúng, thân mật một chút, còn nữa,...cô cũng phải ôm hông tiên sinh, tốt tốt lắm, giữ nguyên mười phút là được. "

Nghiêu Diệp không chút miễn cướng phối hợp cùng họa sĩ, tôi dĩ nhiêu cũng thế, tôi chưa bao giờ cùng anh ta thân mật như vậy, vô số ý tưởng cũng từ đó mà vọt tới, người này gần đây sao lại dung túng tôi như vậy a?Đối xử tốt như thế, chẳng lẽ thích tôi rồi?

Tôi nhịn không được ngẩng đầu nhìn gò má anh, lại bị họa sĩ oán trách đành quay thẳng, mang ý định mới lóe ra kéo về, tôi chắc chắn, mình lại đang suy nghĩ lung tung nhảm nhí rồi.

Quả thực rất nhanh chúng tôi đã lấy được bức tranh, tôi khó khăn: "Vậy, làm sao chia được ạ?"

Nghiêu Diệp khẽ cười: "Em thích vậy à?"Tôi gật đầu, anh cười vui vẻ, "Vậy cứ giữ đi. "

Trở lại phòng ngủ Hồ Điệp Phi vẫn còn cầm MP4 ngồi ở đầu giường luyện nghe, thấy tôi về nó thò đầu ra: "Mày nội tiết mất cân đối à, hôm nay có năm độ, mồ hôi đâu ra lắm thế?"

"Điều này thể hiện thể lực của ta tốt!"Tôi liếc nó một cái, nhìn quanh: "Tiếu Vũ đâu?Đi rồi?"

"Ừ, vừa cầm túi hành lý đi, sau này hai chúng ta phải sống nương tựa nhau rồi. "Hồ Điệp Phi căm giận tái mặt.

Tôi "ừ" một tiếng.

Tốt nghiệp đương nhiên không tránh được chia lìa, trong lớp cũng có rất nhiều người ra ngoài làm rồi, muốn có một buổi gặp lớp đông đủ cũng vô cùng khó khăn. Phương Phi là người địa phương, trong nhà cũng sớm sắp xếp xong xuôi đâu vào đấy công việc cho nó rồi, gần đây ngoài việc đi học còn phải đi thực tập. Tiếu Vũ là người Tây Bắc, nó với bạn trai quyết định sau khi học xong sẽ ở đây lập nghiệp, hai người mướn một phòng chuyển ra ngoài. Chỉ còn Hồ Điệp Phi vì phải thi nghiên cứu sinh cho nên mới ở lại trưởng học tập.

Chút ý nghĩ sầu não không nên có, tôi cười mình, tất cả đều là ảo giác cả, nhưng sao trong lòng vẫn luôn tồn tại chút kì vọng mong manh?

Từ đêm đó về sau, tiếng chuông" chết cũng muốn yêu" gần như mất tích. Ngày thứ hai, thứ ba, thứ n cũng vẫn im lìm không reo, tôi nhẫn nhịn không được lại nhắn một đống tin khôi hài quấy rối, nhưng Nghiêu Diệp một tin cũng không trả lời. Tôi cười nhạo mình nô tính quá mạnh đi, mới vài giây không có người kia sai khiến đã không thoải mái đến vậy. Mãi cho đến khi tôi ngây ngô dại dột thi xong kì thi anh văn cấp 6, Nghiêu Diệp vẫn không thấy bóng dáng, giống như chưa bao giờ xuất hiện trong cuộc sống của tôi vậy.

Hay là có chuyện gì xảy ra?

Ngày nào đó, Hồ Điệp Phi đột nhiên hỏi tôi: "Con bé này không phải là thích người ta rồi chứ?"

Tôi cả kinh lập tức nhảy dựng lên, gào khóc phản bác: "Mày nói giỡn?Đừng có rủa tao nữa đi!Bà cô đây 21 năm chẳng lẽ ngay cả thưởng thức là gì cũng không biết?"Nhưng mà phản bác quá nhanh, căn bản không thể nào che giấu được ý niệm bất an ngày càng hiện rõ trong lòng.

Nó không tin, nhíu mày nhìn tôi đánh giá, hỏi lần nữa: "Thật sự không phải?"

Không khí trong nháy mắt trầm xuống.

Tôi nhìn chằm chằm tấm rèm đang phất phơ ngứa mắt, lại nghĩ đến một người nào đó, thật sự tôi cũng không hiểu được.
Bình Luận (0)
Comment