Trải qua ngày sinh nhật có một không hai trên đời, một ngày mới sáng láng tươi đẹp lại tới, Lâm Đại Đại ta đây vẫn sẽ sáng láng tươi đẹp, chỉ có điều nếu như người kia ít nói đi tôi sẽ tự tại hơn nhiều nữa.
Lộ Tử Mặc làm tài xế chở nhóm năm người chúng tôi đến núi Ôn Tuyền.
Tôi đương nhiên sẽ ngồi ở hàng ghế trước, len lén liếc nhìn Nghiêu Diệp qua gương chiếu hậu, anh lúc này cũng không nhìn tôi, đưa mắt ra ngoài cửa sổ, đôi môi miết chặt đó khiến tôi không khỏi nhớ tới cuộc nói chuyện sáng nay.
Trong phòng khách tôi đụng phải anh vừa mới rửa mặt chỉnh tề, anh bình tĩnh hỏi: "Món quà anh tặng em vất đi rồi à?"
Tôi hất cằm lên nhìn, giọng nói đầy khiêu khích: "Vất rồi, thì sao?"Stop!Chỉ là một cái vòng ngón áp úp thôi mà?
Anh há hốc mồm không nói gì, lại cúi đầu nhìn vào ngón tay tôi, đáy mắt thoáng qua tia thất vọng, không thể phủ nhận, trong một khắc đó tôi khoái trá hưởng thụ cảm giác trả thù, nhưng trả thù xong mất mát lại cứ thế mà ập đến, không biết là ai đã nói, tổn thương là một thanh kiếm hai lưỡi, đả thương người thì cũng đả thương chính mình.
"Đại Đại, Đại Đại?"Tiếng ai gọi tôi trở về thực tại.
Tôi nghi ngờ nghiêng người, giương mắt nhìn Lộ Tử Mặc: "Sao?"
Lộ Tử Mặc cười: "Cậu ngẩn gì thế?Mình nói, may mà chúng ta chọn địa điểm là Ôn Tuyền nhiệt độ tương đối thấp, nếu không nhất định cậu sẽ không chịu nóng được!"
"Ừ, đúng. "Tôi vội vàng mở to mắt, nụ cười của Lộ Tử Mặc quá mức rực rỡ, tôi cũng không biết phải đối mặt với quan tâm của cậu ấy như thế nào nữa. Người nào đó ở phía sau lạnh lùng hừ một tiếng, Trương Du và La Hạo Nhiên cũng không coi ai ra gì, âu yếm mà cười khúc khíc, tôi chỉ biết nuốt một ngụm nước miếng, im lặng.
Dù hôm nay không phải là ngày nghỉ nhưng đang trong mùa ưu đãi nên khách đến đây vẫn rất nhiều. Cũng may bạn của La Hạo Nhiên đứng đợi trước giữ chỗ rồi, chúng tôi vì thế cũng không cần cùng người ta chen lấn. Trương Du và la Hạo Nhiên thấy bạn là chạy hết chỗ này chỗ kia lêu lổng, tôi cũng không có việc gì đành nói chuyện nhảm với Lộ Tử Mặc, không thèm để ý tới con lạc đà Nghiêu Diệp sau lưng, chắc anh thấy không thú vị, đợi một lát rồi cũng đi ra ngoài, niềm vui sướng đến Ôn Tuyền của tôi cũng tự nhiên tụt dốc.
Nhất thời xung quanh yên tính đến mức làm người ta không chịu nổi.
Lộ Tử Mặc như hiểu được suy nghĩ của tôi, hỏi: "Cậu rất thích anh ta?"
Tôi cao giọng phản bác: "Ai thích chứ?Cậu đừng nói nhảm, anh ta từ lâu đã không phải bạn trai của mình rồi, bọn mình chia tay từ tám trăm năm trước rồi. "
Lộ Tử Mặc cười cười: "Đại Đại, bọn mình quen nhau lâu như vậy, mình còn hiểu cậu hơn cả cậu đấy, cậu không lừa được mình đâu. Cậu càng cố gắng khoa trương, càng chứng tỏ cậu để ý..."Cậu ta không chút thương tình tiếp túc xăm xoi tôi, lập luận đầy sắc bén.
Tôi lặng lẽ cúi đầu.
Lộ Tử Mặc nói tiếp: "Đại Đại, mình đi bốn năm rồi, cậu thật sự không có gì muốn hỏi mình sao?"
Tôi tiếp tục trầm mặc.
Cậu ấy bật cười, lắc đầu một cái: " Thật là, chuyện cũng đã qua nhắc lại làm gì chứ?Dù sao bây giờ người cậu quan tâm cũng không phải mình, là người khác rồi. "Nói xong cũng không đợi tôi mở miệng, đứng dậy: "Cậu khát không?Mình đi lấy cho cậu ít nước. "
Chờ đến khi cậu ấy đi ra ngoài tôi mới thở dài một hơi, năm tháng vô tình đã xóa mờ kí ức, cậy ấy không còn là Lộ Tử Mực một thời năm đó, tôi cũng không còn là Lâm Đại Đại ngốc hôm nào, thế thì còn truy cứu làm gì nữa?
Sau đó tôi dần dần không còn ý thức nữa, trong cơn mê hình như có người gọi tên tôi, vỗ vỗ vào mặt tôi, còn có tiếng kêu cứu, xung quanh ồn ào thật, vậy mà tôi cái gì cũng không là được.
Khi tỉnh lại nhìn quanh cái gì cũng lạ, hình như là trong khách sạn ở Ôn Tuyền, Nghiêu Diệp đang ngồi bên bép giường, mặt băng lại giống y như Bao đại nhân.
Tôi đang định hỏi có chuyện gì xảy ra, anh đã ầm ầm mắng tới: "Em có đầu óc không thế hả?Biết mình huyết áp thấp mà còn ngồi chơi lâu như vậy, không sợ mệt chết à?Em không muốn gặp anh đến vậy à, muốn ở cùng Lộ Tử Mặc đến thế phải không?Hả?"Cái từ "hả" kia mới nồng đậm uy hiếp làm sao, giống như chỉ cần tôi thừa nhận, anh sẽ giương nanh múa vuốt nhào tới mà nuốt tôi vào bụng.
Đầu tôi choáng quá, cả người vô lực, định nói vài câu mới phát hiện ra cổ họng khô khóc không ra lời, anh thở dài đi rót một ly nước ấm rồi nhẹ đỡ tôi lên: "Uống ít nước tạm đã, anh có nói người ta làm cháo trứng cho em rồi, đợt chút nữa rồi ăn. "
Tôi ừng ực uống mấy ngụm to, rồi ngây ngốc hỏi: "Em sao thế?"
Nghiêu DIệp tức giận giải thích: "Em ở trên núi Ôn Tuyền nóng quá nên té xỉu, ngốc ạ!"
Tôi càng không thể nào tin nổi: "Làm sao lại thế được chứ?Lộ Tử Mặc thì sao?"
Mặt anh lạnh xuống, giọng nói như sông băng tuôn chảy: "Em vậy rồi còn hỏi cậu ta?"
"Buồn cười chưa, cậu ấy không hỏi tôi chẳng lẽ nên hỏi anh sao?Anh nghĩ anh xứng?"Không biết từ lúc nào Lộ Tử Mặc đã đứng trước cửa, khập khiễng đi vào. "
Tôi kêu lên: "Tử Mặc, chân cậu sao thế?Bị thương ở đâu?"
Lộ Tử Mặc lắc đầu: "Đừng lo, mình không sao cả, vấp ngã chút thôi mà. "Sau đó cậu xoay người về phía Nghiêu Diệp, giọng nói đầy gây sự: "Trác Tâm Nghiên là chị khóa trên của tôi, chuyện hai người tôi cũng biết, hôm qua nghe được tên anh tôi còn nghĩ là trùng hợp thôi, không ngờ trên thế giới này cũng có chuyện trùng hợp như vậy, nếu anh dây dưa với người đàn bà khác, tại sao còn quấn lấy Đại Đại như thế?Anh không thấy như vậy qua bất công với cậu ấy sao?"
Tim Nghiêu Diệp thoáng loạn nhịp, nhưng chỉ một lát sau, anh cười lạnh: "Liên quan gì tới cậu?Cậu điều tra tôi?Mục đích là gì?Hay là muốn chia rẽ bọn tôi?"
Lộ Tử Mặc cũng không chịu yếu thế, vui vẻ tiếp chiêu: "Không cần tôi phải chia rẽ, chính hai người tự chia tay. "
Tôi nổi giận, hoàn toàn nổi giận rồi, hét vào mặt hai người đó: "Được lắm, đừng có nói nữa. Hai người tôi đều không quan tâm cả?Được chưa?Một người thì đi không thèm nói một câu, một người thì vong ân phụ nghĩa, khốn khiếp thế đấy, tôi chán ghét mấy người, đáng chết!Cút hết đi!"Tôi điên lên ném gối đuổi hai người đó ra, xế chiều hôm đó một mình lên xe đi về, không cần ai nữa cả.
Có lẽ đây là lần đầu tiên trong đời ba mẹ thấy tôi đằng đằng sát khí như vậy, vô cùng biết ý không dám hỏi nhiều, để tôi một mình trong phòng cho tỉnh táo, chỉ là, chăn gối, tất cả đều là mùi của Nghiêu Diệp, tôi tỉnh táo cách nào được đây?Tôi chắc sắp điên rồi, tại sao mọi thứ cứ loạn hết lên như thế, chẳng lẽ thực sự tôi đã sai rồi, mọi thứ đều là tôi sai?
Thêm mấy ngày nữa Nghiêu Diệp cuối cùng cũng đi, tai cũng được thanh tịnh một chút, nhưng mà trong lòng lại có một lỗ hổng cực lớn, anh muốn buông tay rồi?
Tôi bâng quơ đi trên con đường quen thuộc từ lâu, bất tri bất giác tới lại ngôi trường cấp hai ngày trước.
Bác giữ cửa vẫn còn nhận ra tôi, bác ấy trước kia cũng sát bên nhà, tôi khi nào có gì ngon cũng mang sang biếu bác, đương nhiên rồi, bán họ hàng xa mua láng giếng gần mà, có lúc trễ mấy phút bác cũng mắt nhắm mắt mở cho tôi qua. Tôi nói tôi muốn vào xem một lát, bác còn rất sảng khoái, cười: "Hôm nay sao nhiều người về lại thăm trường vậy nhỉ?"Tôi buồn bực, chẳng lẽ còn có người giống tôi đi tìm lại kí ức ngày xưa?
Tôi đi tới đi lui rồi cũng quay về chỗ cũ, sườn núi nhỏ đầy hoa dại sau trường, nhất thời chết lặng, Lộ Tử Mặc cũng ngồi đó, hóa ra người nhung nhớ thuở trước kia lại chính là cậu ta.
Tôi tự nhiên lại có một suy nghĩ muốn bỏ chạy, cậu ấy cũng thấy tôi, vội vàng đuổi theo, tôi mới chạy có được mấy bước đã thấy phía sau không còn tiếng động nữa, quay đầu lại thì khiếp đảm, Lộ Tử Mặc ngã ngửa trên sân cỏ, gắng đứng dậy mấy lần đều không dậy nổi, tôi vừa tự mắng mình vừa chạy sang, nâng cậu ấy lên:"Sao lại không cẩn thận thế?Chân cậu còn đang bị thương đuổi theo làm gì?"
Cậu ấy dường như không thấy đay, nhìn tôi cười: "Cậu không đi thì mình đuổi theo làm gì?"Một câu làm tôi chết đứng, mấy năm không gặp miệng lưỡi cậu ta bén nhọn thế đấy.
Cậu ấy kéo tôi cùng ngồi xuống: "Hôm qua mình lỗ mãng quá, mình không nên nhúng tay vào chuyện của cậu, đừng làm lơ mình được không, nói chuyện chút thôi!"Cậu ta cũng nói vậy rồi, tôi mà kiên trì đi có lẽ vô cùng bất nhân bất nghĩa.
Nhưng mà cậu ta nói muốn trò chuyện, ngồi thiệt lâu cũng không nói câu nào, tôi đành nói nhảm: "Lâu rồi không về lại đây, thay đổi nhiều thật đó, tới mức mình không nhận ra nữa rồi. "
Cậu ấy gật đầu: "Trường cũng khác, người cũng khác, trước kia cậu thấy mình là luôn bám lấy như Cung hỉ vậy, giờ lại câu nệ như người xa lạ, thực sự mình rất khó chịu. "
Hay chưa, tự nhiên lại kéo tới tôi?
Cậu ấy nhìn về xa xăm: "Giống như một vật mình muốn tìm lại, tìm thế nào cũng không ra, muốn giữ bên người, giữ thế nào cũng không được, Đại Đại, cậu nói xem mình nên làm cái gì bây giờ?"
Tôi trầm mặc một hồi: "Vậy thì đừng muốn nữa, không có hy vọng sẽ không phải thất vọng. "
Có lẽ mọi thứ đã tan biến từ lâu, tôi cũng nghĩ thông suốt rồi, đi ra nước ngoài thì cũng đi rồi, chúng tôi đâu phải vĩnh viễn không gặp lại nhau, cho nên ngày ngày tôi đều nhìn điện thoại, nghĩ rằng cậu ấy sẽ tìm tôi, nhưng mà không có, bốn năm, không một tin tức, vì vậy tôi buộc mình phải quên. Tôi cũng muốn hỏi cậu ấy bây giờ phải làm sao đây?Cậu ấy là thanh mai của tôi, không sai, nhưng mà tôi không thể làm một người ngây thơ như trước được, giả vờ không nhớ, không quan tâm, giả vờ tuyệt tình, giả vờ không tim không phổi, tôi không đóng được!
"Nếu như đến cả hy vọng cũng không có thì làm người còn có ý nghĩa gì nữa chứ?"Cậu hỏi ngược lại.
Tôi cũng không biết phải nói tiếp thế nào, vội vàng dời chủ đề: "A?Bên kia mới xây nhà thể dục đẹp chưa kìa, chúng mình qua xem đi!"Tôi vừa nói vừa đứng lên, tay cậu ấy bất ngờ nắm lấy vai tôi, kéo tôi vào ngực, chặt chẽ, tôi hốt hoảng muốn tránh, không phải là vì chưa từng ôm cậu ấy trước đây, nhưng đó chỉ là thuở thanh xuân niên thiếu, sau khi trưởng thành đây chính là lần đầu tiên tiếp xúc thân mật nhưu vậy, tôi không quen, Nghiêu Diệp trước đây còn bá đạo không cho ôm người khác, thân thể tự nhiên có trí nhớ, tôi giãy dụa hơn, "Lộ Tử Mặc, cậu buông mình ra đi. "
"Đại Đại, mình xin cậu, hôm nay thôi, lần này nữa thôi, cậu nghe mình nói hết được không?"Giọng cậu ấy ôn hòa từ trên đỉnh đầu truyền xuống, cả người vô lực dựa vào vai tôi, Lộ Tử Mực kiêu ngạo là thế đang cầu xin tôi, tôi bất đắc dĩ dần buông lỏng thân thể, tùy ý cậu ta.
Lộ Tử Mặc từ từ nói, từng câu từng chữ khắc vào lòng tôi: "Đại Đại, mình đã nói với cậu chưa?Thực ra mình là con riêng, cậu luôn nói hâm mộ mình, thực ra mình còn hâm mộ cậu hơn. Dì, chú sống rất an nhà, không cần có tiền, chỉ cần ở nhà vui vẻ với nhau là được, nhưng mình không thể. Mình một năm chỉ có kì nghỉ đông và hè là hai lần có cơ hội thấy ba, nếu không phải mình là con trai, Lộ gia cũng sẽ không nhận mình, cậu có thấy buồn cười không?"
Tôi giật mình, cố gắng tránh một chút để nhìn cậu ấy, một nỗi đau thương chưa từng gặp. Tôi che miệng lắc đầu, tay níu lấy vạt áo cậu không biết phải nói gì mới phải, chỉ có thể lặp lại câu: "Mình xin lỗi, xin lỗi, tới bây giờ mình cũng không biết. "
Cậu khẽ cười, vỗ vỗ lưng tôi, an ủi: "Đừng khóc, mình không sao, chỉ muốn nói cho cậu biết thôi, cậu có muốn nghe không?"Cậu ấy không ngừng bảo tôi đừng khóc, vậy tại sao vai tôi càng ướt?
"Mẹ mình rất hung dữ, bà hi vọng tất cả mọi thứ đều phải thắng được mẹ của anh trai mình, vì vậy mình mới có thể được ba chú ý tới, sau này ông nội rốt cuộc cũng cho mình đi du học. "Cậu cười khổ, "Cậu trách mình là phải, mình không tốt như cậu nghĩ, mình chỉ không muốn bị người ta coi thường, cho nên mới liều mạng đi tới đất nước xa xôi, đó là cách duy nhất mình có thể, hơn nữa vì mẹ, mình cũng đành đáp ứng. "
"Khi đó sao cậu không nói với mình?"Tôi khóc thành tiếng, những câu nói lúc này còn đau gấp ngàn lần khi cậu ấy rời đi, khi đó không biết cậu ấy phải chịu bao đau khổ?
Cậu nhẹ đẩy tôi ra, trên lông mi vẫn còn dính nước, khẽ cười: "Con riêng cũng đâu phải chuyện vẻ vang gì mà nói?Huống chi sai lầm cũng vẫn là sai lầm, mình giải thích với cậu không có ý gì khác cả, bây giờ mình tốt lắm, có danh dự có địa vị, chỉ thiếu một người bạn gái nữa thôi, cậu vốn là ứng cử viên hàng đầu, không ngờ cậu lại có bạn trai...có phải là rất tiếc đúng không?"
Cái dáng vẻ này không biết tôi nên khóc hay cười đây, cậu ấy rõ ràng đang gạt tôi, tôi biết chứ, cậu ấy lại gạt tôi. Tôi che miệng Lộ Tử Mặc lại, nước mắt rơi càng nhiều, hét lên: "Được rồi mà, cậu đừng nói nữa!"
Cậu ấy nhẹ nhàng lau nước mắt cho tôi, khẽ cười: "Sao lại khóc nữa?Có phải cảm thấy tiếc quá vì bỏ lỡ một viên kim cương quý tộc như mình phải không?"Cậu lại còn đùa, tôi tự nhiên lại nghĩ đến dáng vẻ như cười như không của Nghiêu Diệp, bất giác xích người ra. Trong mắt Lộ Tử Mặc thoáng thất vọng, nhưng rất nhanh lại che giấu được, thu tay vể: "Đại Đại, quà tốt nghiệp cậu nợ mình đâu? Chúng mình đã hứa rồi mà.... "
Chúng mình đã hứa?Câu nói rất rất quen thuộc lại là lời nói đau lòng người ta nhất.
Tôi sửng sốt hồi lâu, năm đó quả nhiên tôi có một món quà chưa đưa cho cậu ấy, một chiếc khăn có thêu tên tôi và cậu. Nhưng bây giờ có đưa cũng không còn ý nghĩa, càng không thiết thực, nó cũng giống như kí ức kia bây giờ chỉ là một phần trí nhớ mà tôi vô cùng trân trọng.
Tôi nhìn cậu hỏi: "Cậu muốn gì nào?"Muốn trăng sao gì tôi cũng đáp ứng hết.
"Mình muốn cậu.... "Tôi khiếp đảm, cũng may cậu ấy dừng một lát rồi nói tiếp: "Muốn cậu tha thứ cho mình. "
Tôi khoát tay: "Đây là quà tặng gì chứ?Thực ra mình tha thứ cho cậu từ lâu rồi, chỉ là sợ mất mặt thôi. "Tính cách tôi rất giống ba, oán giận nhanh mà mất đi cũng nhanh, bị người ta đùa thì buồn bực ở trong phòng dưỡng thương mấy ngày, đi ra lại là hảo hán, huống chi một quãng thời gian dài nhưu vậy, tôi làm sao còn trách cậu ấy chứ?
"Cô bé ngốc, dễ vậy à?Nếu vậy hay cậu lấy thân báo đáp đi?"Cậu ấy nhéo lỗ mũi tôi, cười đến rực rỡ.
Tôi đẩy tay ra: "Cái đầu cậu ấy!Tuổi còn trẻ mà giả vờ già cả cái gì hả?Đừng quên cậu cùng tuổi với mình!"
Ánh mặt trời dừng lại trên người Lộ Tử Mặc, trên khuôn mặt đó ánh một màu vàng kim, giọng nói bình tĩnh lạ thường: "Từ chối nhanh vậy à?Cậu thực sự thích anh ta đến vậy sao?"
Tôi lớn tiếng phản bác: "Nói bậy, bọn mình chia tay rồi!"
Lộ Tử Mặc cười rất không tự nhiên: "Nhưng cậu thích anh ta, không phải sao?"
Tôi không trả lời, cũng không biết phải trả lời ra làm sao, cho nên lựa chọn trầm mặc.
Lộ Tử Mặc xoa tóc tôi, kéo tay ra quầy bán đồ ăn vặt trước trường: "Đi, mình mua cho cậu khoai tây cậu thích nhất, đừng mất hứng nữa. "
Quen thuộc như bốn năm trước, khoảng cách đó giống như chưa từng tồn tại.
Nhưng sân thể dục thay đổi, trường học khác xưa, khu thí nghiệm cũng lạ lẫm lắm, lòng người tất nhiên cũng không còn như trước, làm sao có thể không đổi dời?
Cho nên tôi và Lộ Tử Mặc, chỉ có thể là bạn bè mà thôi.