Chạy Tình

Chương 77

Hôn lễ của Tiểu long nữ ngoại trừ cần phải mang mặt nạ, những phương diện khác cũng rất có sáng kiến, hôn lễ hoàn toàn loại bỏ hình thức một đám người quây quần bên bàn ăn, thay vào đó đều là tiệc đứng. Khách mời có thể tùy theo sở thích của mình chọn đồ ăn, cùng nhau nói chuyện phiếm, khung cảnh vui vẻ hòa thuận.

Nhưng với tư cách là người phù dâu, Tống Dao lại không thoải mái một chút nào, trong suốt buổi lễ luôn phải đi theo sau cô dâu một tấc cũng không rời, đói bụng đến nỗi kêu vang.

Nhưng chuyện này cũng chả thấm vào đâu so với “chuyện tốt” bên người Quý Thừa Xuyên, hôm nay là hôn lễ của người khác, thế nhưng số người vây bên anh so với bên cô dâu chú rể còn nhiều hơn.

Mà anh hôm nay tâm tình có vẻ rất tốt, trong lúc chuyện trò vui vẻ thu hút vô số ánh mắt ngưỡng mộ, khiến cho một đám mỹ nữ cười vang.

Tống Dao có chút ghen ghét.

Tuy cô sớm biết thân phận của Quý Thừa Xuyên, cũng biết địa vị của anh ở tập đoàn Thừa Thiên rất cao, nhưng lúc trước nhân viên thấy anh đều là sợ hãi tránh còn không kịp, chứ không phải như bây giờ, tựa như ánh trăng sáng, được mọi người vây quanh. Đặc biệt là những nhân viên nữ chưa lập gia đình, thấy anh quả thực tựa như chồn đói bụng vài ngày thấy gà vậy, hai con mắt phát ra ánh sáng xanh lè.

“Quý tổng, anh có dùng WeChat không?” Có một nhân viên nữ can đảm hỏi, khi nhận được câu trả lời là có, kích động truy hỏi, “Em có thể add WeChat của anh được không?”

Quý Thừa Xuyên nhẹ gật đầu.

Hạnh phúc tới quá đột nhiên, nhân viên nữ quả thực muốn ngất đi, tranh thủ thời gian cùng Tổng giám đốc đại nhân trao đổi WeChat. Rất nhanh, một số người khác nhao nhao noi theo, cơ hồ toàn bộ hiện trường hôn lễ lại biến thành đoàn người xếp hàng cùng Quý Thừa Xuyên trao đổi WeChat.

“Chúng ta cũng đi đi!” Cô em họ làm phụ dâu của Tiểu long nữ rục rịch.

“Không đi!”Tống Dao nghiến răng nghiến lợi từ chối.

“Vậy chị giúp em trông chừng bên này, em đi!” Nói xong lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai xông tới.

Add add add, coi chừng WeChat bạo chết đó! Tống Dao hừ một tiếng, vừa quay đầu lại liền thấy Khương Nam Hiên ở bên cạnh cười đến gập cả người.

Tống Dao nổi giận đùng đùng đi qua, chỉ vào anh rồi nói với Thẩm Song Song: “Song Song, tớ nói cho cậu biết, lần trước trong phòng ăn bọn họ cũng xếp hàng như thế này để xin add WeChat của anh ta đấy, đội ngũ so với bây giờ chỉ có hơn chứ không kém.”

“Vậy sao?” Thẩm Song Song nheo mắt, như có điều suy nghĩ liếc nhìn Khương Nam Hiên.

Khương Nam Hiên trừng Tống Dao: Đợi sau khi hôn lễ hoàn thành, em chờ đấy, anh cam đoan không đánh chết em, anh không làm người nữa.

Mắt thấy toàn bộ sức hấp dẫn của cô dâu chú rể lại bị Quý Thừa Xuyên đoạt đi, người điều khiển chương trình trên bục sốt ruột, vội vàng chuẩn bị trò chơi thay đổi không khí.

“Nào nào các vị quan khách, chúng ta chơi một trò chơi nhỏ đi!”

“...”Không ai để ý đến anh ta, mọi người tiếp tục vây quanh Quý Thừa Xuyên add WeChat.

“Trò chơi này là tôi đặc biệt thiết kế, dành riêng cho các bạn độc thân trong tiệc cưới!”

“...” Vẫn như cũ không ai để ý đến anh ta.

“Mọi người có muốn chơi không?”

“...”

Giây phút này, vị điều khiển chương trình hôn lễ vài chục năm nay cảm nhận được nồng đậm ác ý đến từ các tân khách, anh ta nổi giận, chỉ vào Quý Thừa Xuyên dưới đài nói: “Vị tiên sinh dưới đài rất được hoan nghênh này, nếu như tôi đoán không lầm, anh hẳn là Quý Thừa Xuyên - Quý tổng đúng không?”

Dưới đài rốt cuộc cũng an tĩnh lại, một đám người nhìn chằm chằm người điều khiển chương trình: Chẳng lẽ anh ta cũng muốn add WeChat Quý tổng?

Khụ khụ. Người điều khiển chương trình hắng giọng, cố gắng để cho bản thân bình tĩnh, hướng về phía Quý Thừa Xuyên nói, “Quý tổng, mời anh lên trên này một chút được không?”

Quý Thừa Xuyên đồng ý, trước ánh mắt của mọi người đi đến giữa sân khấu.

“Quý tổng, có thể hỏi anh một vấn đề cá nhân được không?”

“Mời nói.”

“Xin hỏi anh hiện giờ còn độc thân không?” Người điều khiển chương trình vừa mở miệng lại hỏi chủ đề cực hot, lập tức tất cả mọi người đều nín thở, mà ngay cả Tống Dao vốn giả vờ không quan tâm giờ phút này cũng dựng lỗ tai lên, chờ đợi đáp án.

Anh sẽ trả lời như thế nào đây? Thời gian bỗng nhiên trở nên thật chậm chạp, rốt cuộc trong lúc Quý Thừa Xuyên trên đài thu hút tất cả ánh mắt, anh mỉm cười chậm rãi mở miệng, khiến trái tim những cô thiếu nữ rớt đầy đất.

Anh nói: “Không, tôi không còn độc thân.”

“Không phải chứ?!” “Đáng ghét!” “Tôi không sống nổi!”... Lập tức, dưới đài tiếng kêu rên một mảnh, trên mặt mỗi người đều là biểu cảm vô cùng đau đớn.

Chỉ có Tống Dao trốn ở góc phòng âm thầm vui mừng.

Tình cảnh này, người điều khiển chương trình nóng nảy, anh ta vốn mời Quý Thừa Xuyên lên đài là để thay đổi không khí, nào biết được biến khéo thành vụng, thiếu chút nữa khiến cục diện không thể vãn hồi.

Kết quả là, anh ta linh cơ khẽ động nói: “Quý tổng khôi ngô tuấn tú như vậy mà không phải độc thân, thật quá tổn thương lòng người! Tôi đề nghị, vì bù đắp tấm lòng của nhiều cô gái độc thân ở đây, anh nhất định phải tham gia trò chơi sau đây! Tôi nghĩ anh sẽ không cự tuyệt chứ?”

“Đương nhiên.” Tổng giám đại nhân hôm nay tâm tình có vẻ đặc biệt tốt, một câu đáp ứng yêu cầu của người điều khiển chương trình.

“Vậy thật sự là quá tốt!”Người điều khiển chương trình nhẹ nhàng thở ra, tuyên bố quy tắc trò chơi.

Trò chơi này tên gọi là “Vừa thấy đã yêu”, quy tắc trò chơi rất đơn giản, mời sáu đôi nam nữ lên đài, cùng nhau nhìn thẳng ánh mắt của đối phương, người điều khiển chương trình sẽ chọc cười, cũng làm một ít làm chuyện kỳ lạ, xem đôi nào có thể đến cuối cùng mà không cười sẽ chiến thắng.

Theo lời người điều khiển chương trình, cặp đôi chiến thắng sẽ được tặng một món quà thần bí có giá trị xa xỉ, nhưng mà điểm này cũng không hấp dẫn mọi người, sự chú ý của mọi người có lẽ đã bị Quý Thừa Xuyên hấp dẫn hết rồi.

Đây chính là một cơ hội cùng Tổng giám đốc đại nhân đối mặt nha, cho dù anh thật sự có đối tượng thì sao đâu? Ngô Ngạn Tổ đến con cũng đã có, nhưng cũng có ngàn vạn thiếu nữ sẵn lòng sinh con cho anh ta đấy thôi?

“Tôi tham gia!” “Chọn tôi!” “Tôi tôi tôi”...

Dưới đài một đám người sau tiếp nối người trước tự mình tiến cử, quả thực chẳng khác đại lễ tuyển phi là mấy.

Lập tức hôn lễ náo nhiệt hẳn lên, người điều khiển chương trình rất vui mừng, quay người để vấn đề khó này cho Quý Thừa Xuyên: “Quý tổng, nhiều mỹ nữ như vậy, tôi nhìn đến hoa mắt, không bằng chính anh chọn một?”

Dưới đài càng thêm phấn khởi rồi, tất cả các cô gái trong ánh mắt đều lộ ra niềm khao khát “xin được chọn”.

“Để cho tự tôi chọn, không khỏi quá bất công đối với bạn gái tôi, tôi nghĩ nên để quyền quyết định giao cho cô dâu, để cho cô ấy thay tôi quyết định đi.” Quý Thừa Xuyên bình tĩnh nói.

Tiểu long nữ đen mặt đứng bên cạnh, tổng giám đốc đại nhân cũng quá độc ác, đoạt hết danh tiếng không nói, lại ném củ khoai lang phỏng tay này cho cô, nhưng mà xem bao tiền lì xì ở đằng kia, cô quyết định nhẫn nhịn, giả vờ không rõ sự tình nói: “Nếu Quý tổng đã xem trọng tôi như vậy, vậy thì tôi tự chủ trương để cơ hội tốt này cho phù dâu của tôi, vì hôn lễ của tôi cô ấy vất vả cả ngày, tôi thật sự rất cảm ơn cô ấy!” Nói xong, Tống Dao đang ngây người như phỗng bị kéo ra ngoài.

“Thật đáng tiếc!” Dưới đài thở dài một trận, nhưng chuyện này so Quý Thừa Xuyên tự chọn người khiến cho mọi người dễ tiếp nhận hơn, dù sao là cô dâu, chọn người một nhà cũng là chuyện bình thường.

Sau đó, người điều khiển chương trình lại chọn lựa năm đôi nam nữ khác lên đài, bắt đầu trò chơi.

Nhìn người đàn ông đứng đối diện, Quý Thừa Xuyên đang cười, Tống Dao có chút cứng ngắc. Tuy cô không hy vọng Quý Thừa Xuyên cùng những cô gái khác đối mặt, nhưng bảo cô dưới ánh mắt của nhiều người cùng Tổng giám đốc đại nhân ngắm nghía lẫn nhau, tác động qua lại, quả thật là khó vô cùng.

Trong lúc cô rối rắm trong lòng, người điều khiển chương trình tuyên bố trò chơi bắt đầu.

Lập tức, mười hai ánh mắt đối mặt với nhau, một cặp mới bắt đầu được hai giây thì thua trận, đến một góc gào khóc. Người điều khiển chương trình tranh thủ thời gian để nói chuyện của mình, nói cái gì mà “Sớm biết hai người không có khả năng như vậy, không bằng để tôi mời hai người đàn ông đi lên.” Lời nói buồn cười, rất nhanh lại chọc cười vài cặp.

Trong cảnh vui chơi ồn ào, chỉ có Quý Thừa Xuyên cùng Tống Dao từ đầu đến cuối nhìn nhau, không có chút nào bị ảnh hưởng bởi thế giới bên ngoài.

Đúng vậy, lúc đầu, Tống Dao rất khẩn trương, nhưng ánh mắt Quý Thừa Xuyên tựa như có ma lực trấn tĩnh lòng người, dần dần xoa dịu nỗi bất an trong lòng cô.

Giờ phút này, nhìn chăm chú vào ánh mắt thâm thúy như đầm nước ấy, phảng phất đi vào thế giới chỉ có hai người bọn họ, trong đầu lần lượt hiện lên hình ảnh về anh, từ lúc gặp nhau, hiểu nhau, quen biết... trong nháy mắt đều tràn ngập cảm giác tuyệt vời không thể tưởng tượng nổi.

Thời gian từng phút từng giây trôi qua, hiện trường hôn lễ vốn ồn ào dần dần yên tĩnh trở lại, không ít người nhìn ra điều kỳ lạ, mà ngay cả người điều khiển chương trình cũng có chút trở tay không kịp.

Khụ khụ... “Hai vị? Hai vị!”

Nhắc nhở tựa hồ không có ích, người điều khiển chương trình bất đắc dĩ sờ đầu: “Hai vị này có vẻ hơi nhập tâm, tôi thật ngại khi quấy rầy bọn họ.”

“Cô ấy là Tống Dao hả?” Dưới đài không biết ai hỏi một câu, lập tức, khách mời nhao nhao cả lên.

Rốt cục vẫn bị lộ sao? Nghe được tên của mình, Tống Dao lấy lại tinh thần, không biết làm sao lại cúi đầu.

Đúng lúc này, Quý Thừa Xuyên bỗng nhiên vươn tay, nâng mặt của cô, gằn từng chữ: “Đừng sợ, nhìn anh.”

Âm thanh của anh trầm thấp, thần sắc chăm chú, ánh mắt như ẩn chứa sức mạnh khôn cùng, bốn mắt nhìn nhau ẩn chứa sự chấp nhất và kiên trì từng chút một truyền đến đối phương, im lặng nói cho cô: Không phải sợ, có anh ở đây, chúng ta cùng nhau đối mặt.

Thời gian dần trôi qua, tâm trạng của cô dần khôi phục, trong nội tâm cô rất rõ ràng, nếu như không phải người đàn ông trước mắt này kiên trì, cô vĩnh viễn không thể nào cùng anh đi tiếp một bước này, mãi mãi không cách nào nhận thức tình yêu kỳ diệu thế nào, mãi mãi sẽ không hiểu yêu một người là hạnh phúc dường nào.

Kỳ thật, tình yêu vốn là chuyện không thể nói lý, tại sao phải quan tâm đến cái nhìn của người khác? Khi còn bé, chúng ta ước mơ đến tình yêu, trưởng thành, rồi lại xì mũi coi thường, có đôi khi con người thật sự rất buồn cười, chúng ta cười nhạo và trốn tránh, hoàn toàn khác với giấc mộng lúc ban đầu kia.

Không phải là như vậy, không nên!

Thấy Tống Dao rốt cục lộ ra ánh mắt kiên định, Quý Thừa Xuyên cầm tay cô, tháo xuống mặt nạ trên mặt, đối mặt với đám người đang kinh ngạc khom người chào, nói: “Thật xin lỗi, trò chơi này là tôi ăn gian.”

Một viên đá kích thích ngàn tầng sóng, dưới đài lập tức một mảnh xôn xao, nhưng rất nhanh mọi người lại không hẹn mà cùng dừng nói chuyện với nhau, vễnh tai chờ nghe đoạn sau.

Quý Thừa Xuyên không tiếp tục nói, mà là đưa ánh mắt về phía Tống Dao, giờ phút này anh không mang mặt nạ, khuôn mặt anh tuấn lộ ra dưới ánh đèn sân khấu, ánh mắt thâm thúy mang theo sự kiên định. Tống Dao hiểu ý của anh, gật đầu, hít sâu, đi về phía trước một bước, giơ tay lên, dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, chậm rãi kéo mặt nạ xuống.

Đây là một quyết định khó khăn, cho tới khi tay cô đụng đến mặt nạ, ngón tay run rẩy kịch liệt.

Cảm nhận được sự căng thẳng của Tống Dao, Quý Thừa Xuyên liền nắm chặt tay cô, chỉ có hai người hiểu, đây là sự an ủi thầm lặng, so với thiên ngôn vạn ngữ càng có sức mạnh hơn, sau đó Tống Dao không còn run nữa, kéo mặt nạ xuống, phơi bày khuôn mặt thật dưới ánh mắt của tất cả mọi người.

Trong chốc lát, sự yên tĩnh của khán đài bị phá vỡ, vang lên từng đợt bàn tán: “Thật sự là cô ta!”, “Bọn họ thật sự bên nhau đó à?”, “Cô ta là ai thế?” ...

Tống Dao chưa từng nghĩ tới bản thân sẽ có một ngày có thể thản nhiên đối mặt với tình cảnh như bây giờ, tất cả là vì có Quý Thừa Xuyên đứng bên cạnh. Giờ phút này, thân hình cao ngất của người đàn ông mang đến cảm giác an toàn, tay anh truyền đến sự ấm áp khiến nội tâm cô bình tĩnh, khiến cô không sợ hãi nữa.

Quý Thừa Xuyên nhìn cô, cầm micro lên lần nữa: “Tuy có không ít người đã biết cô ấy, nhưng lúc này tôi vẫn muốn chính thức giới thiệu một chút với mọi người, người đứng bên cạnh là bạn gái tôi, Tống Dao.”

Anh thừa nhận, dưới đài tiếp tục xôn xao.

“Chúng tôi bên nhau không hẳn là lâu, nhưng tôi rất yêu cô ấy.” Đây là câu nói thứ hai của anh, làm cho người khác sợ hãi thán phục, đừng nói là khách mời dưới đài, ngay cả Tống Dao cũng sững sờ.

“Trước kia, tôi không rõ rất yêu là yêu nhiều bao nhiêu, cho đến lúc tập đoàn lâm vào nguy cơ, tôi thức trắng suốt ba đêm, nhắm mắt lại người thứ nhất nghĩ đến chính là cô ấy, tôi mới phát hiện mình yêu cô ấy nhiều đến nhường nào, cô ấy đã cho tôi lý do để tiếp tục kiên trì.” Anh dừng lại một chút, đưa mắt nhìn sang Tống Dao, thâm tình nói, “Cám ơn em, đã luôn ở bên anh.”

Tay Tống Dao run rẩy lần nữa, lần này không phải vì khẩn trương, mà vì cảm động, cô không ngờ tổng giám đốc đại nhân sẽ nói với cô những lời này trước mặt nhiều người như vậy, hoàn toàn lật đổ hình tượng lạnh lùng vô tình của anh.

Cùng lúc đó, mọi người dưới đài rơi vào trầm tư, mặc dù họ không hiểu rõ đoạn tình cảm này, nhưng Quý Thừa Xuyên đã nói như vậy, không thể nghi ngờ đã khẳng định vai trò của Tống Dao. Cô cho anh động lực kiên trì, khiến cho tập đoàn Thừa Thiên trong lúc nguy cơ kia không bị sụp đổ, cuối cùng bảo vệ bát cơm của tất cả mọi người ở đây .

Nhưng Quý Thừa Xuyên cũng không cho mọi người quá nhiều thời gian suy nghĩ, một lát sau, anh mở miệng lần nữa: “Có một câu tôi chưa từng nói với cô ấy, nhân cơ hội này tôi muốn mọi người làm chứng, Dao Dao, em có đồng ý lấy anh không?” Trong khi nói, anh lấy ra một cái hộp nhung đỏ, quỳ một chân trên đất, đưa tới trước mặt Tống Dao.

Đây là... Cầu hôn!!!

Hiện trường tiếp tục sôi trào, Tống Dao chấn kinh rồi, ai cũng không ngờ Quý Thừa Xuyên lại quyết định nhanh chóng như thế, vừa nói có bạn gái xong thì lập tức tỏ tình, vừa tỏ tình xong lại nhanh chóng cầu hôn, hoàn toàn không có chút thời gian nào để mọi người lấy lại tinh thần.

Cho dù là vậy, mọi người cũng không tìm ra lý do nào để không chúc phúc cho bọn họ, dù sao giờ khắc này người cầu hôn trên đài là Quý Thừa Xuyên, là linh hồn của toàn bộ tập đoàn, là người lãnh tụ tinh thần của tập đoàn Thừa Thiên. Anh đã tạo nên kỳ tích, khiến tập đoàn Thừa Thiên bên bờ vực phá sản hồi sinh, anh từng tuyên bố với toàn thế giới, Thừa Thiên sẽ không sụp đổ, anh đã dẫn dắt các công nhân viên vượt qua cửa ải khó khăn, tương lai anh còn có thể khiến tập đoàn Thừa Thiên càng huy hoàng hơn.

Vô số sự thật chứng minh, anh kiên trì nhất định có thể thành công, anh lựa chọn nhất định là đúng đắn, người anh yêu nhất định sẽ không sai!

“Đồng ý đi!” Tiểu long nữ hô lớn một tiếng.

“Mau đồng ý với anh ta, đồ ngốc!” Thẩm Song Song cũng không để lỡ cơ hội này.

“Đừng do dự, tận dụng thời cơ chứ!” Người điều khiển chương trình cũng thúc giục.

“Đúng, mau đồng ý đi!”, “Đồng ý đi! Đồng ý đi! Đồng ý đi!” ... Nhanh chóng, ngày càng nhiều người bị ảnh hưởng bởi khung cảnh này, từng người từng người vốn trưng vẻ mặt khiếp sợ khoảnh khắc này đều bị lây nhiễm niềm hân hoan, đó là sự khẳng định lớn nhất đối với tình cảm của họ.

Trước tình huống đó, Tống Dao cũng không kiềm được, che miệng lại, nước mắt tràn mi.

Cô cho rằng mình có thể dũng cảm đứng ra, thừa nhận tình cảm của mình đã là việc rất không dễ dàng, cũng không dám mong mỏi điều gì, vậy mà có thể được nhiều người tán thành như vậy, mà tất cả đều vì Quý Thừa Xuyên, tình yêu của người đàn ông này là như vậy - nồng nhiệt mà kiên định, làm cho cô không tìm ra bất cứ lý do nào để cự tuyệt.

“Em đồng ý.” Tống Dao run giọng trả lời.

Ngay lúc đó, Quý Thừa Xuyên lấy ra nhẫn kim cương, cầm tín vật tượng trưng cho sự ràng buộc cả đời kia, không chút do dự đeo vào ngón áp út của Tống Dao.

Bối cảnh ngọt ngào, đèn sân khấu biến đổi ảo diệu, kim cương trên tay Tống Dao phát ra ánh sáng chói mắt, đây là nơi tình yêu chiếu sáng, đoạn đường yêu nhau ấy, có khổ, có ngọt, có nước mắt cũng có nụ cười.

Tiểu long nữ dẫn đầu vỗ tay chúc mừng, sau đó là Chư Cát Tuấn, Thẩm Song Song, Khương Nam Hiên, Thịnh Tư Kỳ, Tống Linh, nữ vương đại nhân, chị Viện, người điều khiển chương trình, chú bảo vệ... Càng ngày càng nhiều người vỗ tay, biểu đạt sự chúc phúc đối với tình yêu chân thành này.

“Anh yêu em.” Quý Thừa Xuyên đứng lên, nhìn Tống Dao nói.

“Em cũng yêu anh.” Cô lau giọt lệ trên khóe mắt, thấp giọng nói, “Còn nữa, cảm ơn anh.”

“Cảm ơn anh cái gì?”

“Cảm ơn anh đã yêu em.”

“Đồ ngốc.” Anh mỉm cười, nghiêng người, hôn lên môi cô.

Tiếng vỗ tay vang lên như sấm, kéo dài mãi trong lễ đường như lời chúc phúc đẹp nhất cho cặp đôi yêu nhau, cầu nguyện cho bọn họ mãi mãi hạnh phúc.

Kính chúc mọi người được hạnh phúc, cảm ơn!

HẾT
Bình Luận (0)
Comment