Khói ung dung bốc ra từ gỗ đàn hương, trong căn phòng tràn ngập hương thơm ngào ngạt, cực kỳ dễ ngửi.
Ánh nắng xuyên thấu qua chiếc cửa gỗ được khắc lấy hoa văn màu đỏ rực. Từng tia nắng ánh kim xuyên qua nó, rơi nhẹ lên chiếc bàn sách cũ kỹ.
Trên mặt bàn, văn phòng tứ bảo* được xếp đặt chỉnh tề.
Tứ bảo của văn phòng bao gồm: Bút, mực, giấy, nghiên.
Mở tờ giấy tuyên ra, vết mực ở bên trên nghiên mực còn chưa có khô, bút lông được nâng lên, ngòi bút rủ xuống đất, to to nhỏ nhỏ sắp thành hàng, vậy là bên trên ngọc ấn được khắc lấy chữ "Phiên", rất giống nơi ở của một môn đệ thư hương.
Thả lòng cơ thể của mình ở bên trên chiếc giường gỗ được khắc hoa văn trên đó, một bóng người chật vật vươn mình lên, uỵch uỵch nửa ngày trời, hắn mới chật vật dùng hai tay để chống đỡ thân thể mình.
Lục Phiên quay đầu lại, thuận tiện nhìn về phía bên ngoài, cái phong cách trang trí giống như thời cổ đại này, khiến cho hắn hít mạnh một hơi.
Mẹ nó, đây là đâu thế này?
Đối với một người đã tốt nghiệp đại học, tìm được một cái việc làm, ngày nào ngày náy tăng ca đến rạng sáng ba bốn giờ, làm việc hơn một năm, làm hai năm Lập trình viên như hắn, thì ở trong sinh hoạt hằng ngày chỉ có máy tính và máy tính mà thôi, không thể nào sở hữu những thứ cực kỳ ngầu như là văn phòng tứ bảo.
Hắn còn nhớ rõ, vì một đơn đặt hàng của một khách hàng lớn, hắn đã làm việc không ngừng nghỉ, trong lúc đang làm việc, tự nhiên ngực hắn có cảm giác tê rần lên, sau đó mất đi ý thức của mình.
Khi mở mắt ra thì đã phát hiện mình đang ở một căn phòng hoàn toàn xa lạ này.
Lục Phiên muốn xuống giường nhìn quan sát một chút, nhưng vừa mới động một tý đã phát hiện nửa thân dưới không có tý cảm giác nào cả, ngay lập tức, thân thể mất cân bằng, cả người bị té ngã xuống dưới mặt đất, gây nên một tiếng động cực lớn.
“Công tử!”
Cửa gỗ được khắc hoa văn đỏ rực bị đẩy ra.
Một vài vị tỳ nữ nườm nượp đi vào, như thể đã làm việc này rất nhiều lần rồi, họ vịn Lục Phiên lại.
Một âm thanh vang lên, đó là âm thanh của bánh xe gỗ đang di chuyển, một vị tỳ nữ đi đến góc hẻo lánh trong căn phòng, đẩy một chiếc chiếc xe lăn đẹp đẽ được làm bằng gỗ lại, hai người còn lại thì nâng Lục Phiên - người vốn dĩ vẫn đang còn trong trạng thái mê mang lên, đặt hắn xuống xe lăn.
“Công tử…tay chân của ngài bất tiện, nếu có chuyện gì thì có thể phân phó cho các nô tỳ.”
Lục Phiên còn không có tỉnh táo lại.
Ta là ai?
Đây là đâu?
Làm thế quái nào mà ta bị liệt thế này!?
Sau khi hết mê mang, hắn lấy lại tinh thần của mình, không hề nghi ngờ chút nào cả, hắn đã xuyên việt rồi!
Xuyên vào một tên phế vật bị liệt hai chân.
Cái cách mà hắn xuyên việt…thật là quá trời đặc biệt rồi.
Trong đầu hắn, những ký ức vụn vặt lẻ tẻ của chủ nhân thân thể này từ từ hiện ra.
“Lục Phiên, tên Bình An, triều đại Đại Chu, con trai độc nhất của thành chủ Bắc Lạc thành, chân mắc phải tật, nửa bước cũng khó di chuyển được.”
Một bên thì Lục Phiên tiêu hóa lấy cuộc đời đắng chát của mình, một bên thì lén dò xét ba vị tỳ nữ trước mắt đây.
Bởi vì chân bị tật, hành động không tiện cho lắm, cho nên phụ thân của thân thể này đã đưa cho hắn ba tỳ nữ, phụ trách chiếu cố an toàn cùng sinh hoạt hằng ngày của hắn.
Nhóm tỳ nữ đều có dáng dấp cực kỳ xinh đẹp, mi thanh mục tú.
Người lớn nhất thì khoảng đâu hai mươi bốn, hai mươi lăm tuổi, dáng người thướt tha, xinh đẹp đáng yêu, trên dưới toàn thân đều tản ra một loại phong vận của người trưởng thành, rất là mê người.
Người nhỏ nhất thì mười một tuổi, dáng vẻ trẻ con vẫn chưa biến mất.
Còn một vị cuối cùng có tuổi là mười bảy, khuôn mặt cáo khiến cho người say đắm, bên hông có treo một cây roi dài.
Ngự tỷ, loli, nữ vương.
Cái phúc lợi khi xuyên việt này chỉ có thể dùng ba từ để hình dung được…
Thật kích thích!
Ngay lúc tâm thần của Lục Phiên đang kích động, hắn bỗng nhiên giật mình, vẫn duy trì bộ dáng biến thái của mình, mắt không dám chớp nhìn chằm chằm vào ba vị tỳ nữ này.
Trước mắt của hắn, bóng dáng của những tỳ nữ bắt đầu trở nên mơ hồ, thay vào đó là...
Một cái bảng thuộc tính hiện ra:
Kí chủ: Lục Phiên
Xưng hào: Luyện Khí sĩ (vĩnh viễn)
Cấp độ luyện khí: 0
Cường độ linh hồn: 1
Cường độ thân thể: 0.5
Ban thưởng cải tạo: Tạm thời chưa có
Nhận xét về cấp độ của thế giới đang ở: Ngũ Hoàng đại lục [Đê Võ]
Quyền hạn: chưa mở ra
Con mắt của Lục Phiên dần mở to ra, bảng thuộc tính hệ thống?
Bàn tay vàng trong truyền thuyết là cái này sao!
Cái này mới chính là phúc lợi chính đối với việc xuyên việt chứ!
“Đê võ?”
Lục Phiên trầm ngâm, thế giới mà hắn xuyên tới được gọi là Ngũ Hoàng đại lục, cũng chính là một cái thế giới đê võ.
Hắn đối với “đê võ” là không có bất cứ xa lạ gì cả, ở trong những quyển tiểu thuyết ở kiếp trước, hoặc bên trong các tác phẩm điện ảnh, đê võ là một khái niệm dùng để phân cấp sức mạnh.
Phía trên đê võ, chắc hẳn còn có Trung võ, Cao võ…
Thế nhưng, nếu xuất hiện khái niệm về đê võ, nói cách khác, thế giới này hẳn là tồn tại võ giả hoặc là người tu hành nhỉ.
Trong lòng của Lục Phiên thử yên lặng hỏi xem sao, thế nhưng mà, bảng hệ thống cũng không có phát ra tin tức gì cả, hắn đành phải tự mình đoán xem ý nghĩa của từng dòng trên hệ thống.
Xưng hào là Luyện Khí sĩ, nhưng tại sao ở phía sau lại có cái từ vĩnh viễn nhỉ?
Thứ này đại biểu cho cái gì?
Cả đời đều chỉ có thể Luyện khí?
“Ban thưởng cải tạo” là cái gì?
Cường độ Linh hồn cùng Cường độ Khí lực làm sao để tăng lên?
Mặc dù giao diện thuộc tính trông có vẻ đơn giản, tuy nhiên lại không có chú thích gì cả, Lục Phiên muốn hiểu rõ công dụng với cách dùng, thì lại không có đầu mối nào cả.
“Công tử?”
Ngay lúc Lục Phiên tràn đầy phấn khởi, chuẩn bị tiếp tục tìm tòi và nghiên cứu tiếp, thì một âm thanh có phần run rẫy cùng nức nở vang lên, khiến hắn lấy lại tinh thần.
Hắn nhìn lại, thì thấy được chỗ kia vừa rồi có ba vị tỳ nữ, nhưng bây giờ chỉ còn lại một người, hai người khác đã ra khỏi phòng không biết từ khi nào.
Chỉ còn lại vị tỳ nữ tuổi nhỏ nhất, người mà vẫn chưa thoát khỏi sự ngây thơ dại khờ.
Khoảnh khắc này, vị tỳ nữ đang trừng lớn mắt, mặt mũi tràn đầy hoảng sợ cùng bối rối, không biết vì lý do gì mà nhìn chằm chằm vào Lục Phiên.
“Nghê Ngọc, ngươi bị sao thế?”
Lục Phiên nghi hoặc hỏi.
Nghê Ngọc chính là tên của vị tiểu tỳ nữ này.
“Công tử…Trong suốt nửa canh giờ, ngài chỉ trừng mắt mà không nhúc nghích, gọi ngài cỡ nào cũng không có phản ứng.”
Nghê Ngọc thấy thần trí của Lục Phiên đã trở về, tâm tình vốn đang khẩn trương, thoáng cái giảm bớt đi rất nhiều.
Không nhúc nhích trong suốt nửa canh giờ?
Lục Phiên tặc lưỡi một cái, tự nhiên cái bảng hệ thống xuất hiện, quá tập trung về nghiên cứu khiến hắn quên cả thời gian.
“Các nàng đi đâu rồi”
Lục Phiên hỏi.
“Các tỷ tỷ phát hiện thần trí của công tỷ…không ổn định, nên đã đi thông tri lão gia.” Nghê Ngọc thấp giọng nói.
Lục Phiên giật mình khi nghe nói hai vị tỳ nữ đi thông tri lão gia.
Phụ thân của cái thân thể này gọi là Lục Trường Không, thành chủ của Bắc Lạc thành, thân phận tôn quý.
Lục Phiên chỉ vừa xuyên việt, mặc dù linh hồn đã được dung hợp, cản trợ cũng không được xem là lớn cho lắm, nhưng hắn không có chuẩn bị tốt trong việc đối mặt với phụ thân của thân thể này.
Hơi chút suy nghĩ, Lục Phiên thở dài một hơi, nên đối mặt vẫn sẽ phải đối mặt thôi.
“Tiểu Nghê, đẩy ta ra ngoài gặp ba…Phụ thân.”
Lục Phiên ngồi trên chiếc xe lăn làm bằng gỗ, có chú do dự, nói ra.
Nghê Ngọc vội vàng gật đầu, công tử Lục Phiên thường hay trầm mặc, ít nói chuyện, là một người lãnh ngạo, kiểu người như vậy, tính tình thường sẽ lúc tốt cũng có lúc xấu, nàng không dám có ý định ngỗ nghịch Lục Pihnê.
Tiểu tỳ nữ Nghê Ngọc tìm được một tấm chăn mỏng, che hai chân của Lục Phiên lại, tiếp đó, đi đến phía sau của xe lăn, đẩy xe lăn ra khỏi căn phòng.
…
Lục phủ chiếm diện tích cực kỳ lớn, kiến trúc to lớn và cổ kính, lầu các gạch ngói, mang theo phong cách lâm viên thoải mái của Trung Quốc, khiến cho người ta có cảm giác cảnh đẹp ý vui.
Nghê Ngọc đẩy xe lăn, Lục Phiên thì ngồi trên đó, chắc là vì đã dung hợp linh hồn với chủ nhân cũ, đối với cách hầu hạ kiểu này, tuy có chút mất tự nhiên, nhưng không đến mức bài xích nó.
Thưởng thức phong cảnh bên trong Lục phủ một hồi, Lục Phiên thu hồi tâm thần, tiếp tục nghiên cứu bảng hệ thống.
Tâm thần của hắn chìm vào cột Bình xét cấp bậc của thế giới.
“Ngũ Hoàng đại lục, thế giới đê võ, không linh khí, nếu kí chủ tiến hành cải tạo thế giới, tăng lên tầng thứ trung võ, cao võ và tầng thứ cao hơn nữa là Huyền huyễn đại thế giới, có thể căn cứ trình độ cải tạo mà thu hoạch được phần thưởng cải tạo tương ứng.”
Một đoạn chữ viết hiện lên mang theo cực kỳ nhiều tin tức xuất hiện trước mắt Lục Phiên, khiến trong lòng hắn giật mình.
Cải tạo ra một cái huyền huyễn đại thế giới?
Đối với huyền huyễn, tất nhiên là hắn không hề xa lạ gì cả, số tiểu thuyết huyền huyễn ở kiếp trước là một con số cực kỳ khổng lồ, kỳ quái để cho người ta trầm mê vào trong đó.
Bên trong thế giới huyền huyễn, người tu hành có thể một quyền đánh vỡ núi cao, chân đá sông lớn, khí như cầu vòng xuyên vạn dặm, thậm chí có thể hô một cái là sao trời vỡ toái, một kiếm trảm nhật nguyệt, thật là ngầu làm sao.
Nhưng mà, bây giờ khiến hắn làm từ không thành có, dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, biến một cái thế giới đê võ không tồn tại một tý linh khí nào thành thế giới huyền huyễn…
Lục Phiên có chút dở người, mê mang không biết làm sao bây giờ.
Thế giới lớn như thế này, làm sao muốn thay đổi thì thay đổi ngay?
Dù sao đây không phải viết tiểu thuyết, cũng không phải gõ từ, không thể cứ mở phần mềm soạn thảo là làm được.
Thế giới đê võ là không có chút linh khí nào cả.
Không có linh khí thì đã chú định thế giới này tồn tại một vấn đề, đó là hạn mức cao nhất về võ lực, muốn cải tạo nó thành thế giới huyền huyễn, đầu tiên là muốn khiến cho linh khí thức tỉnh cái đã.
Linh khí thức tỉnh, mới có thể đánh vỡ hạn mức cao nhất về vũ lực của thế giới này, cải tạo thành thế giới huyền huyễn.
Bên trong bảng, có một gọi linh khí, tồn tại mười sợi linh khí, vẫn đang trong trạng thái chưa khai thác.
Ý thức của Lục Phiên chìm vào trong đó, ngẩn người nhìn xem 10 sợi linh khí.
Cải tạo thế giới huyền huyễn, với chừng ấy linh khí thì tựa như muối bỏ biển.
“Kiểm trắc đến kí chủ vẫn chưa khai phá linh khí, có muốn khai phá hay không?”
Bỗng nhiên.
Trước mắt hắn hiện lên một loạt chữ nhắc nhở.
Sau khi ngây người xong, bỗng nhiên tâm thần của Lục Phiên rung động.
“Xác định!”
Cân nhắc liên tục, trong lòng Lục Phiên đã làm ra lựa chọn, muốn cải tạo một cái thế giới huyền huyễn, hắn thiếu cái gì nhất?
Không có thứ gì khác ngoài linh khí cả.
Chỉ cần linh khí đầy đủ, thì một con heo cũng biến nó thành rồng.
10 sợi linh khí tuy rằng thiếu, nhưng dù sao thịt muỗi cũng là thịt.
Sau khi xác định xong, chữ viết nhắc nhở rất nhanh thì biến mất.
Ông ——
Bỗng nhiên hai cái chân của Lục Phiên, vốn dĩ từ xuất sinh đã không thể nào cử động được, bỗng nhiên lay động một chút, trên thịt của hai chân, tựa như là sóng gợn cuồn cuộn.
Đôi mắt rủ xuống, trong mắt của Lục Phiên, hai chân trở nên trong suốt, thay vào đó là xuất hiện lít nha lít nhít mách máu, mạch lạc.
Trong mạch máu, tràn ngập các loại giống như là bị tắc nghẽn.
Hai chân run run, bởi vì những cái đồ vật làm cho mạch máu bị tắc nghẹn này chợt tan rã, hóa thành từng sợi khí lưu màu lam nhạt, chui vào đan điền ở dưới bụng.
Khí lưu màu lam nhạt, chính là Linh khí!
Lục Phiên hít sâu một hơi.
Cái này có lẽ chính là trong truyền thuyết…Đúng là trong họa có phúc.
Sở dĩ chân hắn bị tật, là bởi vì bên trong mạch lạc ủa hai chân bị linh khí làm cho tắc nghẽn, khiến cho hai chân bị tê liệt, thế giới này không tồn tại linh khí, cho nên, việc linh khí tắc nghẽn khiến cho bị bệnh, thật là không có cách nào trị được.
Mà bây giờ, những cái linh khí bị tắc nghẽn này, trở thành căn cơ để hắn cải tạo thế giới!
“Chúc mừng kí chủ, linh khí khai phá thành công, mở ra [Quyền Hạn]. Chúc ngươi may mắn.”
Chữ viết nhắc nhở lại một lần nữa hiện ra.
Bên trong bảng hệ thống, cột linh khí hiện thị chữ chưa khai phá đã biến mất không thấy nữa.
Lúc nãy, hai chân giống như là bị đá lớn vạn cân ép lên đó, trong nháy mắt trở nên thoải mái, tự do.
Phía sau xe lăn, Nghê Ngọc vùi đầu mình, khuôn mặt nhỏ đỏ lên, thở hổn hển, cật lực đẩy.
Nàng dù sao cũng không giống với hai vị tỷ tỷ khác, luyện võ có được thành tựu, có khả năng điều động khí huyết, một tay bổ nát gạch xanh.
Đủ loại võ công kỹ năng nàng chỉ vừa mới bắt đầu luyện, trung bình tấn đều làm không ổn định, nàng cũng chỉ…Chẳng qua là một đứa bé!
“Tiểu Nghê, dừng lại.”
Tiếng gọi của Lục Phiên có chút dồn dập, vang lên ầm ĩ.
Nghê Ngọc sững sờ, khuôn mặt phấn điêu ngọc trác nâng lên.
Thuận theo ánh mắt của nàng, Lục Phiên ngồi trên chiếc xe lăn, mặc một bộ áo trắng, không biết từ khi nào, hắn hào hứng mà xốc lên chiếc thảm che lấy chân của mình, cởi chiếc giày đẹp đẽ cùng chiếc tất ra, hắn giơ chân lên.
Ánh nắng chiếu rọi mà đến, bàn chân năm ngón của hắn có tiết tấu mà đong đưa theo gió.
Một cước phong tình kia., khiến cho tiểu tỳ nữ ngay tức khất trợn mắt há mồm.